Edit by Sel
Bệnh viện này cũng là bệnh viện của Cừu Lệ, Nặc Nặc nằm trên giường bệnh VIP, xem bác sĩ truyền nước biển cho mình.
Phòng bệnh giống như phòng ngủ nhỏ, lúc này đang là ban đêm, ánh sáng trong phòng nhu hoà, qua cửa sổ sát đất còn có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài.
Trên bệ cửa sổ đặt một bó hoa hồng, trong phòng bệnh không có mùi nước sát trùng mà là mùi hoa thoang thoảng.
Tay Nặc Nặc tinh tế trắng nõn cho nên mạch máu cũng rất khó tìm. Bác sĩ cũng rất dịu dàng cùng tinh tế, lập tức tìm đúng tĩnh mạch, sau đó cẩn thận cắm kim tiêm vào. Mạch máu của cô rất mỏng, cảm giác đau đớn làm cô co rúm lại.
Cừu Lệ lạnh giọng mở miệng: "Không biết ghim kim à?"
"Xin lỗi Cừu thiếu."
Nặc Nặc ách giọng mở miệng: "Không đau."
Bác sĩ ghim kim cho cô còn nhẹ nhàng hơn Cừu Lệ ôm cô nhiều.
Chờ bác sĩ như được đại xá đi ra ngoài, Cừu Lệ ngồi ở mép giường, muốn nắm lấy bàn tay không ghim kim của cô.
Nặc Nặc nhanh chóng bỏ tay vào chăn.
Sắc mặt của anh dần dần lạnh đi.
Nặc Nặc rũ mắt không dám nhìn phản ứng của anh. Nhưng thật sự cô không thích anh chạm vào mình.
Cừu Lệ híp híp mắt, đi ra cửa.
Một lúc sau anh đi vào, trong tay còn cầm theo một cốc nước. Không biết anh lấy cái muỗng ở đâu ra, còn quấy quấy cốc nước vài cái.
Trong lòng Nặc Nặc lo sợ bất an, thấp thỏm nhìn tên bệnh tâm thần này.
Anh múc một muỗng, tự mình uống trước một chút.
Sau đó đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn cô, đút nửa muỗng còn lại đến bên môi cô.
Nặc Nặc: "..."
Biến thái, thật ghê tởm.
Cô có chết khát cũng không muốn uống nước thừa của anh.
Nhưng ánh mắt Cừu Lệ dừng ở trên người cô khiến cô sởn da gà.
Nặc Nặc không biết anh lại phát bệnh gì. Hay cảm thấy để cô chết là quá dễ dàng cho cô? Cho nên mới cứu sống một mạng để lăn lộn thêm vài lần nữa?
Ngay cả hôn cô còn không muốn chứ đừng nói đến việc bắt cô ăn nước miếng của anh.
Nặc Nặc dùng chăn che lại nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt hắc bạch phân minh, rầu rĩ nói: "Không khát."
Cô sốt cao, thật ra là khát vô cùng.
Lúc chiều hôn mê nên mẹ Trần không có cách nào đút nước cho cô. Vừa tỉnh dậy đã bị nam chủ ôm đến bệnh viện, ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống.
Cừu Lệ tất nhiên là biết cô nói dối.
Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó cười: "Là không khát hay là ghét bỏ nước miếng của tôi?"
Nặc Nặc không hé răng.
Sắc mặt Cừu Lệ lạnh lẽo, sau đó ném cái muỗng vào thùng rác bên cạnh, rồi lại đưa cốc nước cho cô: "Tự mình uống."
Lúc này Nặc Nặc cũng không từ chối nữa, cô ôm ly nước cẩn thận uống từng ngụm một.
Cuối cùng cũng không còn khát nữa.
Cừu Lệ nhìn chằm chằm chỗ miệng cốc nước mà cô vừa uống.
Chờ cô ngoan ngoãn uống xong xuôi, hầu lết anh khẽ nhúc nhích: "Nặc Nặc."
"Hả?" Nặc Nặc ngước mắt nhìn anh, đối với ngữ khí của anh có chút kinh hoàng. Từ trước đến nay anh đều gọi cô là Tống Nặc Nặc, trừ bỏ lần đầu tiên gặp nhau, lúc ấy anh gọi cô là Nặc Nặc.
Cừu Lệ nhìn gương mặt trắng nõn non nớt của cô còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã vang lên.
Anh đi ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau mẹ Trần đi vào, trong tay cầm một hộp đồ ăn.
Hộp đồ ăn có năm tầng, là cháo gạo kê cùng đồ ăn sáng thanh đạm.
Mẹ Trần vẫn không có biểu tình gì dư thừa: "Tiểu thư, ăn cơm thôi."
Nặc Nặc không có hứng thú ăn uống, nhưng phải ăn thì mới có sức chống cự.
Cô miễn cưỡng ăn một chút lót dạ. Một cô y tá lại mang vào trái cây cùng điểm tâm ngọt. Nhưng Nặc Nặc ăn không nổi nữa, cuối cùng đành cảm ơn nhưng cũng không động đến.
So với lúc trước còn chẳng có cơm mà ăn, bây giờ đãi ngộ quá tốt khiến cô cảm thấy vô cùng kì quái.
Nặc Nặc thấy mẹ Trần giống như muốn ở laii đây, càng cảm thấy kì quái hơn.
Bình thường mẹ Trần chỉ chăm sóc cho một mình Cừu Lệ.
Cô cẩn thận dò hỏi: "Mẹ Trần."
"Tiểu thư."
"Hôm nay Cừu thiếu lạ quá, anh ấy làm sao vậy?"
Mẹ Trần nhìn cô, nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Không biết."
Nặc Nặc nghẹn họng.
Một lát sau người đàn ông kì lạ kia đã quay trở lại, anh sờ sờ gương mặt của cô, lúc này Nặc Nặc còn chưa kịp trốn.
Anh thấp giọng nói: "Hôm nay công ti có việc gấp. Tối tôi sẽ đến thăm em."
Nặc Nặc chịu đựng ghê tởm, chỉ ước anh nhanh nhanh rời đi.
Cô vội vàng gật đầu: "Anh bận thì cứ đi trước đi."
Anh bật cười, để sát mặt vào má cô, tựa hồ muốn hôn cô một cái.
Nặc Nặc cảm thấy mình sắp điên rồi. Mẹ Trần còn ngồi ngay bên cạnh, anh không biết thế nào là xấu hổ sao?
Cô nhanh chóng quay đầu đi, nụ hôn của anh dừng trên tóc cô.
Cừu Lệ cũng không vì chuyện cô không phối hợp mà tức giận.
Anh cười một cái, xoay người đi ra cửa.
Nặc Nặc xấu hổ liếc mẹ Trần. Nhưng biểu tình mẹ Trần vẫn như cũ, ánh mắt không có tiêu cự, giống như muốn nói với cô rằng "tôi già rồi, chẳng nhìn thấy cái gì cả."
Tâm trạng cô không tốt, cơn buồn ngủ lại đánh úp trở về, nhưng trên người cô ra mồ hôi rất khó chịu.
Cô lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, muốn tắm một cái rồi đi ngủ sau, mẹ Trần cũng không ngăn cản cô. Có đôi khi sinh bệnh cũng cần tắm rửa một lần mới đỡ hơn, Nặc Nặc cũng nhớ tới lớp trang điểm của mình.
Nhưng lúc này cô không có cách nào để bổ trang, chỉ cố gắng không để mặt chạm nước, sáng mai trở về trang điểm lại sau.
Cũng may mĩ phẩm cô mua rất chất lượng.
Dưới chân Nặc Nặc không có bao nhiêu sức lực, cũng may phòng tắm cách giường không xa.
Cô đi vào bên trong, theo bản năng nhìn gương đầu tiên.
Trong gương lại là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Giống y hệt khuôn mặt của cô trong hiện thực, không son phấn, xinh đẹp mĩ lệ.
Ước chừng hơn 10 giây sau Nặc Nặc mới phản ứng lại, tim đập hỗn loạn, trong đầu cũng loạn thành một cục.
Cô thậm chí còn không mở nước, thở phì phò đi ra khỏi phòng tắm.
Lồng ngực Nặc Nặc kịch liệt phập phồng: