Edit by Sel
Nặc Nặc cảm thấy Cừu Lệ rất không bình thường.
Tựa hồ anh rất đang tức giận nhưng trên mặt lại mang theo ý cười.
Nhưng nam chủ lúc nào chẳng không bình thường.
Ở trong mắt Nặc Nặc, anh là một người có thể phát bệnh ở mọi nơi. Nhưng hiện tại trong lòng cô đang có chuyện giấu anh, cho nên mỗi động tác của anh đều khủng bố gấp đôi những ngày thường.
Cô cảm thấy Cừu Lệ đã biết chuyện gì đó, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng.
Cuối cùng Nặc Nặc tự an ủi mình rằng vì quá khẩn trương nên cô mới lo lắng linh tinh.
Cừu Lệ vẫn ôm lấy cô, điếu thuốc bị anh dập tắt, trên người vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Nặc Nặc không thích mùi này, cô nhíu nhíu mày muốn thoát khỏi anh.
Anh vẫn luôn quan sát biểu tình cho cô nên cũng tự nhiên phát hiện được động tác nhỏ này.
Cừu Lệ bật cười, càng ôm sát cô hơn, khiến hơi thở của mình tràn ngập khoang mũi của cô.
Nặc Nặc thật sự không chịu nổi, cố gắng giãy giụa muốn ra ngoài.
Cửu Lệ cũng không ngăn cản cô, cánh tay ôm cô cũng dần dần buộc chặt lại, ngay sau đó cả người Nặc Nặc bỗng trở nên cứng đờ.
Nơi đó không biết đã cứng rắn từ khi nào, vững vàng chọt vào mông cô.
Nặc Nặc ngốc một hồi lâu mới nhận ra cái kia là cái gì.
Cô ngước mắt nhìn Cừu Lệ. Tên tâm thần này còn cực kì bình tĩnh nhìn cô cong cong môi, gương mặt Nặc Nặc đỏ bừng lên.
"Anh..." Cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông này rất khó nắm bắt. Nếu anh không vui thì chỉ cần nói gì đó không vừa ý anh thì anh sẽ nổi giận ngay lập tức. Nhưng mỗi khi anh vui thì cũng cùng nghĩa với việc anh lại không biết xấu hổ, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng vui vẻ nghe.
Cho nên cô không dám làm bừa.
Nặc Nặc cùng anh nhìn nhau một lát, nơi đó không những không mềm xuống, hơn nữa còn có tình trạng cứng rắn hơn.
Hai tai nhỏ của Nặc Nặc đỏ lên.
Cô cắn răng: "Tôi không thoải mái."
Anh thấp giọng cười: "Nặc Nặc, tôi cũng không thoải mái."
Không thoải mái thì buông ra đi tên xấu xa này.
Trước khi không còn nhịn được nữa, Cừu Lệ vẫn phải buông tay ra.
Nặc Nặc nhanh chóng chạy đến cầu thang: "Tôi...tôi phải làm bài tập."
Cừu Lệ không động đậy, cũng không quan tâm "thằng em" của mình vẫn ngóc đầu từ nãy tới giờ.
Ngón tay của anh vuốt vuốt sopha, bất ngờ lớn nhất vẫn nên để dành cho lễ thành nhân của cô.
-
Nặc Nặc làm xong một đề Vật lý lại ngồi học từ đơn một lúc.
Cô cảm thấy khá may mắn khi nguyên thân không chọn khoa văn. Địa lý của cô không tốt lắm, lịch sử cùng chính trị thì trung trung, nếu nguyên thân mà chọn khoa văn thì chắc chắn cô phải đâm đầu vào sách vở để học rồi.
Nặc Nặc làm xong bài tập Vật lí, sai ba bài, còn một bài cuối cùng cô không biết làm.
Ở thế giới thực Nặc Nặc đã thi xong đại học được nửa năm, bây giờ muốn ôn lại các kiến thức cơ bản thì cũng phải cần chút thời gian, với thành tích hiện tại của cô cũng rất khả quan.
Phòng ngủ ở lầu hai này còn có phòng tắm độc lập.
Lúc Nặc Nặc rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, cô phải xác định cửa phòng đã khoá kĩ rồi mới bất an nằm xuống giường.
Cửu Lệ ở ngay phòng bên cạnh khiến cho gô rất sợ hãi, có loại cảm giác tuỳ thời sẽ gặp ác mộng.
Cô mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, dù sao cũng vừa khỏi bệnh cho nên lúc ngủ cũng không an ổn.
Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trốn bị bắt được, ba con chó becgie Đức cắn xé cô. Giấc mơ lại vừa chuyển, cô lại thấy mình gặp được Cừu Lệ, anh cười âm trầm, sau đó duỗi tay bóp chết cô.
Cô trầm trầm ngủ tới hừng đông mới phát hiện đó là những ác mộng vụn vặt.
Cả người Nặc Nặc đều toát mồ hôi lạnh, cô vội vàng đi tắm một cái mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, Nặc Nặc trang điểm xong xuôi đi xuống lầu, thấy có người đang trang trí lại biệt thự.
"Mẹ Trần, chào buổi sáng."
Mẹ Trần gật đầu: "Tiểu thư buổi sáng tốt lành."
"Mọi người đang làm cái gì vậy?"
"Đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư."
Lúc này Nặc Nặc mới nhớ tới ngày mai chính là lễ thành nhân của nguyên thân.
"Cừu thiếu đâu rồi?"
"Thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi ạ."
Nặc Nặc cảm thấy nếu bỏ qua bệnh tâm thần của Cừu Lệ thì anh là một người kiếm tiền rất chăm chỉ mặc dù anh đã có rất nhiều tiền rồi.
Nặc Nặc nghĩ đến ngày mai mình phải đi, nhìn phòng khách được trang trí xa hoa này khiến cô không khỏi xót tiền: "Tôi...tôi không cần tổ chức tiệc đâu. Cứ như ngày bình thường là được rồi."
Nếu tổ chức tiệc thì chắc chắn Cừu Lệ sẽ mời rất nhiều người đến. Nếu những người đó đều nhìn thấy cô mà cô lại chạy trốn khỏi đây thì chẳng khác nào đang vứt mặt mũi của anh xuống đất vậy.
Nặc Nặc không dám nghĩ đến trường hợp đó, bây giờ cô đã đủ sợ hãi rồi.
Đương nhiên là mẹ Trần không làm chủ được chuyện này.
Bọn họ đều chỉ nghe lời của Cừu Lệ.
Cả ngày hôm đó Nặc Nặc đi học với tâm trạng vô cùng bất an. Tới ngày hôm sau, biệt thự đã được trang hoàng xong. So với sinh nhật của Cừu Lệ thì chỉ có hơn chứ không có kém, ngay cả bóng dáng của anh cũng không thấy cho nên Nặc Nặc không có cách nào nói với anh rằng mình không cần tổ chức tiệc sinh nhật.
Ở lớp học Nặc Nặc đụng mặt Tống Liên rất nhiều lần. Cô ta cứ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng Nặc Nặc không chịu nổi, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Cô sẽ bỏ trốn thật sao?" Tống Liên nhỏ giọng hỏi, những lời này chỉ có mình Nặc Nặc hiểu.
Nặc Nặc gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Ừm."
Tống Liên mím môi không nói gì nữa.
Càng tới gần khoảnh khắc kia, Nặc Nặc càng khẩn trương.
Buổi chiều thời tiết đã bắt đầu thay đổi, trên bầu trời thi thoảng xuất hiện vài tiếng sấm.
Lúc tan học buổi tối đã bắt đầu có mưa nhỏ.
Bên ngoài biệt thự là mấy hàng siêu xe loá mắt, những người được mời đến đây, chẳng sợ dưới cái thời tiết làm cho người ta phiền lòng như thế này, bọn họ vẫn vui vẻ đến đây mua vui cho Cừu Lệ.
Không hiểu vì sao trong lòng Nặc Nặc lại có chút lo lắng.
Nặc Nặc vưa bước vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của cô.
Lúc ấy trên người cô còn mặc đồng phục, gương mặt vẫn là Tống Nặc Nặc, nhiều lắm chỉ là một nữ sinh cấp ba có diện mạo không tồi.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, hoá ra vị hôn thê của Cừu thiếu lại là người như thế này. Nhưng tươi cười trên mặt lại chỉ hận không thể kết thân ngay với Nặc Nặc.
Nặc Nặc không quen bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy.
Mẹ Trần nói: "Cừu thiếu nói tiểu thư lên lầu thay quần áo trước."
Nặc Nặc gật đầu, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mọi người mà đi lên lầu. Bữa tiệc đã bắt đầu, cô cũng đã không còn đường lui, không thể làm mất mặt mũi của nam chủ ngay lúc này được.
Trên lầu đã có nhà thiết kế cùng chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn.
Trước mặt Nặc Nặc có một cái hộp, cô cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu trắng cùng một chiếc vòng cổ.
Cô không thể không thừa nhận, mấy thứ này quá xinh đẹp.
Vòng cổ được làm từ hồng bảo thạch, khắc thành một bông hoa nhỏ đang nở rộ, nhìn vô cùng tinh xảo.
Nặc Nặc chưa từng mặc đầm dạ hội, cô thay quần áo xong, đầm cũng rất vừa người. Nhà thiết kế lấy ra một đôi giày cao gót bằng pha lê đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô.
Nặc Nặc đứng ở trước gương, bên trong chính là một thiếu nữ yêu kiều diễm lệ.
Giống một viên lưu li cực kì xinh đẹp nhưng lại mỏng manh dễ vỡ.
Chuyên viên trang điểm đi đến, muốn trang điểm lại giúp cho cô.
Nặc Nặc lắc đầu: "Cứ để như vậy cũng được."
Chuyên viên trang điểm rất khó xử: "Cừu thiếu nói nếu tiểu thư còn xuất hiện với gương mặt này thì ngài ấy không ngại nói vấn đề dung mạo của tiểu thư với Tống Chiêm."
Nặc Nặc nhất thời khiếp sợ, cắn cắn môi.
Tống Chiêm dù sao cũng là ba ruột của nguyên thân. Có vài chuyện nếu bị xáo trộn lên thì lế hoạch của Nặc Nặc cũng coi như đi tong.
Nhân viên trang điểm thấy Nặc Nặc im lặng mới bắt đầu trang điểm lại từ đầu cho cô.
Sau khi trang điểm nhẹ xong, gương mặt này giống với gương mặt ở hiện thực của cô tới tám phần.
Nhân viên trang điểm nhịn không được kinh diễm: "Tiểu thư thật xinh đẹp."
Cổ họng Nặc Nặc khô khốc, một câu cảm ơn cũng nói không được. Lâu rồi cô đã không nhìn thấy