Edit: Daisy
Trong mắt Nặc Nặc mang theo vẻ mê mang, Cừu Lệ đang nói cái gì vậy chứ? Nhưng ánh mắt của anh thật nguy hiểm, mà cô lại sợ tên bệnh tâm thần này gần chết cho nên chỉ có thể lắc đầu nói: "Tôi không hiểu."
Giữa hai hàng lông mày trở nên âm u, biểu cảm của anh cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: "Cảm thấy ở bên tôi khiến em uất ức cho nên nhớ mãi không quên anh trai nhỏ Hàng Duệ?"
Nặc Nặc trợn to mắt nhìn anh.
Bốn mắt chạm vào nhau, ánh mắt của Cừu Lệ lạnh lùng khiến cô run lên. Hàng Duệ? Tại sao anh lại chú ý tới Hàng Duệ? Rõ ràng cô không bỏ trốn cùng Hàng Duệ, cũng chưa từng nhắc tới tên cậu ở trước mặt anh.
Vậy mà Cừu Lệ vẫn biết đến sự tồn tại của Hàng Duệ.
Chuyện khiến Nặc Nặc lo lắng nhất đã xảy ra, tuy người làm việc dưới trướng Cừu Lệ rất thích cô, đối xử với cô rất tốt nhưng dù sao bọn họ cũng là người của anh, được anh trả lương. Mấy câu của Tống Liên hồi chiều nhất định đã truyền đến tai Cừu Lệ.
Dựa theo tính cách như bị tâm thần này của anh ta, nói không chừng nổi hứng lên lại muốn giết chết Hàng Duệ.
Tuy Hàng Duệ so với các bạn cùng tuổi thì có vẻ rất lợi hại, nhưng nếu đặt cậu ở trước mặt Cừu Lệ, thì cậu lại vô cùng yếu đuối, không hề có sức phản kháng.
Cô không thể để Hàng Duệ bị cuốn vào mớ rắc rối này.
Nếu Cừu Lệ cảm thấy khó chịu vì sự tồn tại của Hàng Duệ thì chắc chắn những ngày tháng sau này của cậu sẽ không được bình yên như trước nữa.
Nặc Nặc nhịn xuống nhút nhát, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
Cô biết thời điểm này mình không nên cầu xin, nếu cô cầu xin thì Cừu Lệ sẽ biết cô để ý tới Hàng Duệ. Nặc Nặc không ngốc, đến tận bây giờ mà anh chưa giết cô thì phần lớn là do anh có hứng thú với cô.
Cô lắc đầu, làm ánh mắt uỷ khuất của mình tràn ngập chân thành: "Tôi không cảm thấy ấm ức, là tự tôi cảm thấy mình không xứng với Cừu thiếu. Còn Hàng Duệ á, cậu ta rất kiêu ngạo, tôi mới không thèm thích cậu ta."
Ánh mắt của anh không hề thay đổi, tựa như đang quan sát xem lời thổ lộ của cô có thật lòng hay không.
Nặc Nặc thấp thỏm nhìn anh.
Anh cười: "Nặc Nặc, em coi ông đây là thằng ngốc à? Còn dàm giở trò với tôi? Sợ tôi giết chết thằng nhãi đó?"
Trong lòng Nặc Nặc đau khổ vô cùng, tên nam chính này thật khó bị lừa!
Người khác xuyên sách không phải vậy sao? Nam chính ngu ngốc đến nỗi vì nữ chính mà đầu rơi máu chảy, đoạn tuyệt với người nhà à?
Tên Cừu Lệ này lại lạnh nhạt tàn khốc, tâm tư thì thâm trầm.
Ngón tay Nặc Nặc bấu lấy góc áo của mình, không dám nhìn thẳng anh nữa: "Tuỳ anh thích nghĩ thế nào