Edit: Daisy
Cả một đêm Nặc Nặc đều trong tình trạng vừa xấu hổ vừa tức giận, mãi tới khi trời gần sáng cô mới ngủ được.
Sáng hôm sau là cuối tuần, Nặc Nặc lại thức dậy rất sớm. Lúc cô đến đây cũng không mang theo nhiều đồ lắm, cô thu dọn đơn giản vài thứ rồi chuẩn bị đi.
Nặc Nặc biết chuyện này sẽ kinh động đến Cừu Lệ, nhưng cô cũng đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc trở mặt với anh rồi.
Tối hôm qua cô tức đến nỗi mụ mị cả đầu, một lòng chỉ muốn về lại Tống gia. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô biết chuyện sẽ không đơn giản như cô muốn.
Tuy Tống Chiêm cũng có chút đau lòng cho Tống Nặc Nặc nhưng chắc chắn ông sẽ không vì cô mà trở mặt với Cừu Lệ. Triệu Tiệp lại càng không phải nói, con gái bảo bối Tống Liên của bà ta còn ở chỗ của Cừu Lệ, cho nên nhất định bà ta cũng không dám xằng bậy.
Sợ rằng, dù Nặc Nặc có về được Tống gia thì cũng bị Tống Chiêm đánh gãy chân rồi giao lại cho Cừu Lệ.
Nếu có thể đi ra ngoài được, tạm thời Nặc Nặc muốn thuê tạm một nơi để ở.
Cô có tay có chân, cũng không đến nỗi khiến bản thân mình chết đói.
Nặc Nặc đã từ bỏ cứu vớt cốt truyện, trước mắt xem ra cô phải chạy trốn khỏi nơi này. Tên bệnh tâm thần này cô không khống chế được.
Nặc Nặc cũng không biết mấy người xuyên sách khác trở về nhà bằng cách nào, nhưng chỉ cần cô còn tồn tại một ngày trong quyển sách này thì cô nhất định sẽ nỗ lực tìm ra cách để trở về hiện thực.
Cô tức từ tối qua đến tận bây giờ, lúc cô xuống lầu thời gian vẫn còn sớm, mẹ Trần cũng mới đến biệt thự.
Nặc Nặc khoác túi nhỏ đi xuống, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.
Mẹ Trần cảm nhận được tâm trạng của cô không bình thường. Mọi ngày cô đều ngọt ngào gọi "mẹ Trần" mỗi khi thấy bà. Hôm nay vừa xuống đã quay ngoắt mặt đi không hé răng nói lời nào.
"Cô chủ, hôm nay cuối tuần không có tiết học."
Nặc Nặc không trả lời. Cô đang muốn đồng quy vu tận với Cừu Lệ, sợ mình mở miệng ra sẽ giận cá chém thớt lên mẹ Trần.
Cô cứ thế đi thẳng ra ngoài, gương mặt vạn năm không đổi của mẹ Trần lúc này mới hơi nhíu lại.
Tính tình buổi sáng của