Edit: Vuyy
Nặc Nặc sửng sốt, sau đó cả mặt cùng lỗ tai đều dần dần đỏ lên.
Cô nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi không thích anh."
Ai mà thích cái tên bệnh tâm thần này được cơ chứ?
Bàn tay đang nắm cằm của cô bỗng nhiên hơi dùng lực, cô đau đến nỗi "a" lên một tiếng.
Nhưng mà khi Nặc Nặc nhìn về phía anh thì có vẻ anh không để ý đến mấy lời cô nói thật. Cừu Lệ cười cợt: "Ông đây không thèm quản xem em có thích hay không. Tống Nặc Nặc, em còn chưa xứng để nói điều kiện với tôi. Bây giờ dậy thay quần áo ra ngoài với tôi ngay."
Nặc Nặc cảm thấy lúc này anh mới tức giận thật sự.
Nhưng vốn dĩ chuyện này là anh sai, rốt cuộc tam quan của anh ta méo mó đến cỡ nào vậy chứ? Nếu cô gái anh thích cũng bị đối xử như vậy thì cô ấy cũng quá thảm rồi.
Nam chủ đúng là bá đạo một cách kì cục.
Nặc Nặc cự tuyệt: "Tôi không đi."
Anh cười, mặt mày âm lệ: "Không cần? Hai từ này tôi chỉ thích nghe trong một tình huống duy nhất, còn lại thì hơn hết là em đừng chọc giận tôi."
Nặc Nặc ngây ra một hồi lâu sau mới hiểu "tình huống duy nhất" mà anh nói là tình huống gì.
Cô cắn môi, hai hốc mắt đều đỏ lên, cái đồ biến thái chết tiệt này.
"Ông đây cũng không ngại giúp em thay đồ đâu."
Lúc Nặc Nặc bước ra khỏi phòng của anh, trên cằm của cô đã bị anh làm đỏ lên.
Mẹ Trần thấy Nặc Nặc vẫn bình an vô sự không có chuyện gì, trong lòng cũng kinh ngạc mất mấy giây.
Nặc Nặc mắng Cừu Lệ, rất nhiều người đều nghe được.
Theo như tính tình của Cừu thiếu, mẹ Trần còn cho rằng Nặc Nặc sẽ ăn ít đau khổ. Nhưng hình như ngoài việc bị bắt nạt một chút thì cũng không bị gì nghiêm trọng.
Nhưng không ai ngờ rằng, Nặc Nặc đã cho Cừu Lệ hưởng trọn 4 cái tát mà vẫn còn sống tốt tới tận bây giờ.
-
Nặc Nặc mặc một chiếc váy màu