Edit: Lingg
Nặc Nặc chịu đựng xấu hổ cùng bóng tối quay về biệt thự, mẹ Trần tới đón cô.
Vừa thấy bộ dáng này của Nặc Nặc mẹ Trần liền hoảng sợ, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh đờ đẫn nay cũng nhịn không được mà lộ ra thần sắc kinh hoàng: "Cô chủ bị sao vậy?"
"Không có gì đâu ạ, chỉ là không cẩn thận bị bóng đập trúng thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi."
Mẹ Trần nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy ăn cơm tối trước đã, chắc là cô chủ cùng Cừu thiếu còn chưa ăn cơm đúng không? Bây giờ cũng đã gần 11 giờ rồi."
Nặc Nặc lăn lộn ở bệnh viện khá lâu nên đúng thật là đói bụng, cô nhẹ giọng "vâng" một tiếng.
Mẹ Trần nhanh chóng sai người chuẩn bị đồ ăn.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên.
Nhà ăn của biệt thự rất lớn, mà bàn ăn cũng vậy.
Dù sao cũng là bá tổng văn theo motif cũ, nhà của nam chính không phải hoàng cung đã coi như là ổn rồi, nhưng vẫn có vẻ khoa trương.
Ngay từ đầu Nặc Nặc cũng không để ý lắm, bây giờ mới biết hai mắt bị che lại thì nhìn mọi vật bất tiện thế nào. Tuy rằng ở chỗ sáng sủa, lặng lẽ cẩn thận mở mắt vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mỏng manh, nhưng vẫn rất ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường.
Cừu Lệ thong thả ung dung cuốn ống tay áo lên cao một chút.
Sau đó bưng chén ngồi xuống cạnh Nặc Nặc.
Động tĩnh của anh rất lớn, Nặc Nặc bất an nhích ra xa.
Giọng nói của người đàn ông không hề khác thường: "Mắt em không tiện lắm, để tôi đút cho em."
Nặc Nặc cả kinh, cô tình nguyện bị đói chứ nhất định không chịu ăn.
Cô quay đầu đi: "Không cần, tôi có thể tự ăn được."
Cừu Lệ giống như không nghe thấy cô nói gì, cái muỗng đã đưa tới bên môi cô.
Mắt anh hưng phấn lại sâu thẳm, không kiêng nể gì đánh giá cô.
Cái muỗng trong tay anh để cạnh cánh môi mềm mại hồng hào của cô.
Nặc Nặc không kìm chế được bực bội, cô dùng sức đẩy cái muỗng ra: "Tôi nói không cần!"
Anh hơi híp mắt, nhưng giọng điệu hết sức bình tĩnh: "Tự mình ăn được không?"
"Được."
Cừu Lệ đem chén nhỏ cùng muỗng đưa tới trong tay cô, anh biết cô sẽ không chịu. Tuy cô ngây thơ nhưng nếu mình còn ức hiếp cô quá đáng, cô sẽ phát hiện ra sơ hở ngay.
Ba ngày.
Thời gian băng bó là ba ngày.
Anh có ba ngày để hưởng thụ khoái cảm được cô ỷ lại.
Cừu Lệ búng tay một cái người hầu liền nhanh chóng bưng những món khác lên.
Cô ăn cơm, còn anh thì nhìn cô.
Bình thường anh không dám dùng ánh mắt bừa bãi mà đầy sự chiếm hữu này để nhìn cô, vốn dĩ cô đã ghê tởm anh, nếu để cô thấy ánh mắt này của mình, chỉ sợ cô càng thêm chán ghét anh.
Nhưng mà bóng tối trước mắt cô lại chính là kiêu ngạo lớn nhất của anh.
Bởi vì không nhìn thấy gì nên bữa ăn này cô ăn rất chậm.
Nhưng bởi vì ngày thường cô có thói quen rất tốt, khi ăn xong cũng không bị đính đồ ăn ở mép, nhìn cực kì ngoan ngoãn.
Cơm nước xong mẹ Trần đỡ cô lên lầu.
"Cô chủ, mắt còn đau không?"
Thật ra đôi mắt sưng lên vẫn còn rất trướng rất đau, nhưng cô sợ mẹ Trần lo lắng nên chỉ nói: "Không đau ạ, bác sĩ nói sẽ nhanh khỏi thôi."
Mẹ Trần sờ sờ tóc cô, mang theo vài phần thương tiếc.