Edit: Jolie
Nặc Nặc nghiêng ngả lảo đảo về phía trước, bởi vì không nhìn thấy nên không cẩn thận đụng vào cái gì đó khiến đầu gối đau xót.
Mẹ Trần vội vàng tiến lên giữ chặt cô.
Cuối cùng Nặc Nặc mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc ăn sáng Cừu Lệ cũng không cưỡng ép cô, chỉ là sau khi ăn xong anh hỏi: "Hôm nay tôi đưa em đi chơi được không?"
Có quỷ mới thèm đi chơi với anh, Nặc Nặc lắvc đầu: "Không cần đâu."
Cô nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói lãnh đạm của người đàn ông: "Hoặc là tôi lên giường nằm với em, hoặc là ra ngoài chơi, trong hai chọn một."
Nặc Nặc cắn môi, cô hận anh muốn chết.
Đây căn bản không phải là chọn, cô không nhìn thấy gì hết, anh còn muốn chơi cái gì?
Cô nhút nhát hỏi: "Chơi cái gì?"
Cừu Lệ cong cong môi: "Tới rồi em sẽ biết."
Nặc Nặc thấp thỏm cả một đường, cô gắt gao nắm lấy đai an toàn.
"Nặc Nặc, xuống xe đi."
Tuy cô không biết anh muốn làm cái gì, nhưng cô biết tên này là đồ điên, Nặc Nặc có chút sợ: "Cừu Lệ, không đi được không?"
Anh cười khẽ một tiếng: "Đừng sợ, trò chơi nhỏ thôi mà."
Nặc Nặc không biết trò chơi như thế nào được gọi là trò chơi nhỏ, cô chỉ cảm thấy gió ở nơi này hơi lớn.
Trước khi ra ngoài mẹ Trần có khoác cho cô một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, nhìn cô càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.
Cô nghe thấy giọng của Trương Thanh Đạc ở phía trước: "Anh Lệ, ở đây."
Theo bản năng cô liền cảm nhận được một dự cảm không tốt.
Nhưng Cừu Lệ đã giữ chặt tay cô, mạnh mẽ dắt cô đi về phía trước.
Bách Diệp kinh ngạc mở miệng: "Cô ấy..."
Cừu Lệ quét mắt nhìn anh ta một cái, Bách Diệp thức thời mà câm miệng.
Hình như ở đây có rất nhiều người, Trần Thiến cũng đi theo Trương Thanh Đạc tới, cô ta vừa thấy Nặc Nặc xuất hiện, sắc mặt liền không tốt lắm.
Trần Mậu vẫn là người bình tĩnh nhất, chẳng sợ nhìn thấy Tống Nặc Nặc ở đây, mặt hắn ta vẫn không đổi sắc: "Cừu thiếu, anh muốn chơi cùng cô Tống sao?"
Cừu Lệ cong cong môi: "Mang đồ tới đi."
Nặc Nặc có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó Cừu Lệ lại buông tay cô ra. Một lát sau trên eo cô trầm xuống, bị thứ gì đó gắt gao trói lại.
Cô luống cuống: "Ang muốn làm gì?"
Lần này cô không rảnh quan tâm đến vết thương, duỗi tay muốn tháo băng gạc xuống.
Cừu Lệ cười khẽ một tiếng, túm lấy hai tay cô bắt chéo sau lưng: "Ngoan một chút, sẽ không làm em bị thương đâu."
Trương Thanh Đạc cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cậu ta dùng bả vai huých nhẹ vào vai Trần Mậu: "Cậu thông minh, cậu nói xem anh Lệ muốn làm cái gì?"
Cô gái nhỏ nhà người ta dịu ngoan nũng nịu, không thích hợp chơi mấy trò như thế này lắm.
Trần Mậu cười nhưng không trả lời câu hỏi của cậu ta: "Không biết."
"Đm, cậu cố tình không nói phải không?"
"Tôi không biết thật."
Nặc Nặc bị anh nửa ôm đi một đoạn đường.
Gió càng lúc càng lớn, tóc của cô hỗn độn.
Nặc Nặc nghe thấy tên bệnh tâm thần này cười ở bên tai mình: "Nặc Nặc, em sợ cao đúng chứ?"
Sắc mặt Nặc Nặc trắng bệch, theo bản năng muốn rời khỏi anh.
Tay anh ghìm chặt, làm cô cố định ở trong lồng ngực anh.
Cừu Lệ cười: "Sợ?"
Vậy tốt lắm, anh thật ra muốn nhìn một chút, xem cô sợ anh hơn hay sợ độ cao hơn.
"Nặc Nặc, em nhớ cho kĩ." Anh thấp giọng cười: "Đây là lần cuối cùng tôi chủ động ôm em, giây tiếp theo tôi sẽ buông tay, tuân thủ hứa hẹn không chạm vào em."
Nặc Nặc ngơ ngẩn chưa kịp hiểu, rốt cuộc Cừu Lệ muốn làm cái gì?
Anh thật sự sẽ không chủ động chạm vào cô nữa?
Cô còn chưa kịp hiểu kĩ, ngay sau đó cả người đã bị nhấc lên trên không trung, rồi lại không chịu khống chế mà rơi xuống dưới.
Bên tai là tiếng gió vun vút, thậm chí cả tiếng gào thét chói tai của cô cũng bị áp chế trong cổ họng.
Đôi tay đang ôm eo cô đột nhiên buông lỏng ra.
"Cừu Lệ!" Cô khóc to, kẻ điên, đồ tâm thần!!!
Anh ta vậy mà lại đưa cô đi nhảy bungee???
Nặc Nặc không nhìn thấy nên những giác quan khác càng thêm nhạy bén, cảm giác sợ hãi khi treo trên không cùng với cận kề cái chết làm đầu óc cô trống rỗng. Còn đáng sợ hơn cả đêm cô bị Cừu Lệ giết chết.
Nặc Nặc gắt gao ôm lấy eo anh, đầu dựa vào ngực của anh.
Gió núi sắc bén thổi tan tiếng khóc run rẩy của cô.
Cừu Lệ không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên anh được cô chủ động ôm chặt như vậy.
Trong nháy mắt dây nhảy bắn ngược lại, cô khóc đến nỗi gần điên rồi.
Cừu Lệ gỡ tay cô ra, giọng nói đạm mạc: "Nặc Nặc, tôi nhớ rất rõ, là em không cho tôi chạm vào em!"
Nặc Nặc cảm thấy mình sắp chết, không, thà anh ta cứ cho cô chết một cách thoải mái còn hơn.
Hiện tại cô đã như người gần chết, chỉ nghĩ bắt lấy một thân gỗ mục.
Cô ôm chặt lấy eo của người đàn ông khóc nấc lên.
Cừu Lệ lại gỡ một tay cô ra, anh yêu muốn chết bộ dáng chỉ biết ỷ lại vào anh lúc này của cô: "Bảo bối, chúng ta bàn điều kiện."
Cô không biết mình đã nuốt vào bao nhiêu gió núi, cả người cô cứng đờ, đã sợ tới mức sắp không còn năng lực tự hỏi. Cô nhất định là sắp chết rồi.
"Để tôi chạm vào sao?"
Cô nức nở, vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Cho...tôi