Edit by Kòy (TaeMin997)
Beta-er: Sel
Nặc Nặc nhặt về được một mạng, buổi tối còn phải lên lớp tự học.
Lớp 12 chương trình học bận rộn, một tuần chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ.
Buổi chiều Nặc Nặc bị bắt trốn học, Cừu Lệ sẽ không có lòng hảo tâm xin nghỉ giúp cô. Thế nên buổi tối Nặc Nặc bị điểm danh phê bình.
Chủ nhiệm lớp vẻ mặt nghiêm khắc: "Tống Nặc Nặc, em không muốn đi học là có thể không tới. Đến trường học giống như đi siêu thị đúng không? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Em nhìn Tống Liên mà học tập, là chị em sao chênh lệch lại lớn như vậy!"
Tống Liên là uỷ viên sinh hoạt của lớp (tương đương lớp phó đời sống), cho dù thành tích bình thường, nhưng rất nghe lời thầy cô, cũng rất nỗ lực học tập. Thích giúp đỡ mọi người, nhân duyên thập phần tốt.
Nặc Nặc chưa từng trốn học, cô ở hiện thực là học sinh tốt điển hình, cho dù sinh bệnh cũng sẽ đến trường học.
Đây là lần đầu tiên.
Nặc Nặc cảm nhận được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa từ bốn phương tám hướng, trong lòng có hơi khó chịu.
Mọi người đều đang đợi cô bùng nổ, dẫu sao ai cũng biết, điều Tống Nặc Nặc không chịu được nhất là lấy cô ra so với Tống Liên.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, thiếu nữ mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thưa cô, em xin lỗi."
Cô đứng thẳng, cả người ôn hòa mềm mại.
Chủ nhiệm lớp ngây người, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng khiến Tống Nặc Nặc chống đối trường học phải trở về nhà, kết quả cô lại nhận sai.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy như đấm vào bông một cái, thật lâu sau mới nói: "Ngồi xuống đi, các em đều mau làm bài tập."
Cánh tay Nặc Nặc bị người khác khẽ đụng vào.
Lữ Tương nhỏ giọng nói: "Mình biết cậu không cố ý trốn học."
Nặc Nặc nhìn cô.
Lữ Tương cười, đuôi mắt cong lên: "Đừng buồn, mình cho cậu khoai tây chiên."
Nặc Nặc có chút cảm động.
Đây là người đầu tiên đối tốt với cô từ khi xuyên vào trong sách.
Lúc trước bị Cừu Lệ ức hiếp cũng không hề khó chịu như vậy, cô nuốt xuống nước mắt suýt tràn ra. Theo sau đó là một nụ cười hơi ngại ngùng: "Ừm."
Nặc Nặc không đói bụng, Cừu Lệ cho cô ăn cơm.
Cô tự an ủi mình, tốt xấu gì cũng xem như một sự phát triển tốt đẹp.
Nhưng mà mạng nằm trong tay Cừu Lệ, Nặc Nặc rất lo. Nam chủ bá đạo tổng tài văn rất hay động kinh, không ai biết sau đó Cừu Lệ sẽ đối xử với cô như thế nào.
Cô buộc phải làm gì đó.
Nặc Nặc quyết định thực hiện một bước đi táo bạo.
Cô muốn thúc đẩy cốt truyện trước, thử tác hợp nam nữ chủ.
Nặc Nặc do dự một chút, đi tới trước mặt nữ chủ Tống Liên.
Tống Liên đang cùng bạn thân nói chuyện phiếm.
Bạn thân của cô nàng tên là Diêu Giai Giai, là một nữ phụ trong sách về sau phản bội cô nàng.
Nữ chủ bá đạo tổng tài văn, thực tế kẻ thù luôn nhiều hơn so với bạn tốt.
Diêu Giai Giai phản bội Tống Liên, là vì cô ta thích Cừu Lệ.
Nặc Nặc nghĩ thầm, cô gái này...... khẩu vị thật là thần kỳ.
Nặc Nặc đi qua, sắc mặt Tống Liên cùng Diêu Giai Giai đều rất quái dị. Cảm giác như Nặc Nặc lúc bị giáo huấn không phát điên, muốn phát vào lúc này.
Diêu Giai Giai trực tiếp trừng mắt mở miệng: "Tống Nặc Nặc, cô muốn làm gì Tiểu Liên?"
Nặc Nặc: "......" Cô làm được cái gì chứ, cô còn không có cách trở thành nữ phụ độc ác.
Cô mặc kệ Diêu Giai Giai, dù sao thì nữ chủ và nữ phụ cũng sẽ trở mặt thôi.
"Tống Liên, cô giáo muốn tôi học tập cậu, cuối tuần cậu có thể giúp tôi học bù không?"
Bộ dạng Tống Liên như thấy quỷ.
Nhưng Tống Liên là nữ chủ, thiếp lập tính cách của nữ chủ chính là nhiệt tình thiện lương, khi nào ở đâu cũng là thánh mẫu trợ giúp người khác.
Dưới ánh mắt quỷ dị xung quanh, Tống Liên gian nan gật đầu: "Được."
Nặc Nặc rất vui, đôi mắt cô cong cong, chân thành nói: "Cảm ơn cậu."
Cô không ghét Tống Liên, nếu Tống Liên có thể cùng nam chủ yêu nhau sớm một chút, thì Tống Liên chính là người đáng yêu nhất trên đời.
Nặc Nặc vừa đi, Diêu Giai Giai vội vàng nói: "Sao cậu ta lại đột nhiên nhờ cậu giúp đỡ học bù? Nhất định là âm mưu, Tiểu Liên cậu phải cẩn thận."
"Mình cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng là không sao, mình không sợ cậu ấy. Mình sẽ cẩn thận, nhỡ đâu cậu ấy thật sự muốn học tập thì sao?"
"Tiểu Liên cậu thật là tốt."
"Đâu có, tuy rằng quan hệ giữ mình với cậu ấy không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học mà."
Nặc Nặc nhân tiện đem hình tượng học sinh ngoan của mình từ hiện tại đến.
Cô lấy sách toán ra, tìm ra mấy đề trọng điểm.
Cô âm thầm cổ vũ chính mình, sau đó ôm sách quay đầu.
Vừa vào tháng chín, ban đêm không còn quá nóng nực, phòng học tắt điều hòa, gió lùa vào cửa sổ rộng mở.
Hàng Duệ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Gió thổi tung mái tóc đen của thiếu niên, tóc trên trán che đi lông mày.
Đông tác quay đầu Nặc Nặc quá đột ngột, cậu cầm bút ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu nhìn thấy thiếu nữ trước mặt chớp mắt một cái, dáng vẻ khẩn trương, lắp bắp:
"Bạn...... bạn học Hàng Duệ, mình có đề không biết làm, cậu có thể......"
"Không thể." Hàng Duệ lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của cậu rất trong trẻo, có một loại cảm giác cự tuyệt người cách xa ngàn dặm.
Nặc Nặc vốn dĩ không biết làm sao để quyến rũ cái loại cao lãnh chi hoa này, sau khi bị từ chối, mặt đỏ rực.
Nặc Nặc nhụt chí mà quay đầu.
Thật là khó...... Ôi khó quá đi......
Nhưng tưởng tượng ra ngón tay lạnh như băng của Cừu Lệ bóp cổ cô.
Nặc Nặc lại quay đầu.
Dù khó nhưng mạng sống để đi hết cốt truyện về nhà quan trọng hơn.
Cô mềm giọng năn nỉ nói: "Một đề thôi! Được không, Hàng Duệ?"
Khi đó gió thổi tóc mái cô, đôi mắt trong veo tinh khiết, ánh mắt mang theo sự cố chấp cậu không hiểu được. Cậu biết cô không còn giống trước đây nữa, sau khi xin nghỉ lại quay lại, không thấy sự xấu hổ và tức giận khi bị từ chối trên mặt cô.
Cô trở nên dịu dàng hơn.
Đặc biệt là lúc nói chuyện với Lữ Tương, rất mềm mại. Khi cô nói chuyện cùng Lữ Tương luôn phản ứng chậm nửa nhịp, ngữ điệu ôn hòa, trong mắt luôn mang theo ý cười.
Hàng Duệ đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu.
Mùa hè nóng bức còn chưa qua.
"Quay lên đi, không được."
Nặc Nặc cạn