Editor: Kòy
Beta-er: Sel
Bể bơi Côn Sơn được xây dựng ở giữa trung tâm thành phố, là nơi phung phí điển hình của những kẻ có tiền. Trong tay Cừu Lệ kẹp một điếu thuốc, ngồi bên bờ, tư thái có chút lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Thanh Đạc vẫn luôn dính ở trên người của một cô gái.
Thân hình Trần Thiến như cá bơi, cô ta vươn hai cánh tay trắng nõn từ trong bể bơi ra.
Hai tròng mắt Trương Thanh Đạc cũng chưa dời đi chỗ khác, thấy Trần Thiến liền dẫn đầu hô một tiếng "tốt".
Bách Diệp nhìn Cừu Lệ, hắn hạ mắt, ánh mắt không nhìn vào trong hồ.
Dường như một đám mỹ nhân kia đều không thể lọt vào mắt của hắn.
Thành thật mà nói, Trần Thiến rất xinh đẹp.
Trưởng thành, quyến rũ và duyên dáng. Trong hai năm qua, tâm tư của cô đối với Cừu thiếu người người đều biết.
Nhưng Cừu thiếu từ đầu đến cuối đều lạnh lùng với cô.
Hôm nay bọn họ tới bể bơi Côn Sơn chơi, có bạn gái đều mang theo bạn gái.
Một đám phú nhị đại, bạn gái dáng dấp cũng không tệ.
Có lẽ là có ý định khoe khoang, thế là có trận tranh tài bơi lội này.
Vừa đi vừa về năm vòng.
Người thắng được thưởng rất phong phú, các cô gái tràn đầy phấn khởi, thay áo tắm rồi xuống nước.
Trần Thiến tới đây một mình, cô ta không phải bạn gái của ai, nhưng sau khi nghe được trò chơi này, cô ta lại chủ động nhảy xuống nước.
Bộ áo tắm màu tím nhạt phác họa được dáng người đẹp đẽ của cô ta.
Trần Thiến ngoi lên khỏi hồ, cười hỏi: "Cừu thiếu, phần thưởng vẫn được tính chứ?"
Cuối cùng Cừu Lệ cũng nâng mí mắt lên, anh khẽ cười một tiếng: "Tính, muốn cái gì?"
Ánh mắt Trần Thiến như quấn tơ tình, cười mà không nói, nhìn anh.
Cừu lệ nghiêng chân, cười nhạo một tiếng: "Cho cô biệt thự Nam Thành."
Ánh mắt Trần Thiến tối lại, cuối cùng vẫn cười nói: "Cảm ơn Cừu thiếu."
Bách Diệp nói: "Thật hào phóng."
Biệt thự Nam Thành, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn.
Nặc Nặc đến vừa đúng lúc nghe được câu này. Cô kéo quai túi sách, ánh mắt mê mang.
Cừu Lệ không keo kiệt, nói tặng biệt thự thì anh nhất định sẽ tặng.
Dù sao cũng là nam chủ trong bá tổng văn không khoa học, mấy ngàn vạn trong mắt anh có lẽ cũng chỉ giống như mấy đồng.
Nặc Nặc lại cảm thấy mình thật đáng thương, Cừu Lệ còn không muốn cho cô ăn cơm.
Lúc Nặc Nặc đi vào, ánh mắt mọi người đổ dồn trên người cô.
Thiếu nữ 17 tuổi, mặc đồng phục, tết tóc đuôi ngựa, trước ngực có huy hiệu của Thất trung.
Dung mạo của cô rất xinh đẹp, nhưng vẻ xinh đẹp đó không dễ thấy. Ngược lại là khí chất sạch sẽ an tĩnh, khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn.
Cô và nơi này không hợp nhau.
Trương Thanh Đạc còn nhớ rõ cô: "Ơ, tiểu mỹ nhân."
Nặc Nặc ngẩn người, khuôn mặt có chút hồng.
Cô mới nhìn thấy một nhóm những cô gái khác, các cô đều mặc áo tắm. Cãi nhau ầm ĩ lên bờ.
Khi đó tháng chín, áo khoác đồng phục của Nặc Nặc rộng thùng thình.
Che kín cơ thể linh lung của cô.
Mặc dù Nặc Nặc không biết Cừu lệ gọi cô tới đây làm gì, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong nội tâm cô sợ hãi, vô thức nhìn về phía Cừu Lệ.
Anh đang hút thuốc lá, không hề ngẩng đầu.
Cô bắt đầu đi vào, anh cong cong môi, đưa ánh mắt rơi trên người cô.
Người đàn ông kiều chân, ánh mắt nhìn cô bất thiện.
Nặc Nặc căng thẳng đi tới, mỗi ngày một lần nổi điên, cuối cùng lại đến nữa rồi.
Nặc Nặc sợ chọc giận anh, rất tự giác đi đến bên cạnh anh.
"Cừu Lệ." Cô nhẹ giọng gọi, ngữ điệu mềm mại.
Cừu Lệ nâng mắt đen, ánh mắt dừng ở trên mặt cô trong chớp mắt, rồi lại chuyển tới cặp sách sau lưng cô.
Nhân viên công tác rất tinh mắt, đi lên tỏ ý muốn Nặc Nặc giao túi sách cho mình.
Nặc Nặc bất an kéo quai cặp, không muốn đưa cho nhân viên.
Vốn dĩ cô đã không có cảm giác an toàn, nhưng nghĩ đến tính khí của Cừu lệ, anh từ trước đến nay không có tính nhẫn nại, Nặc Nặc vẫn cam chịu đưa túi sách ra.
Cô đứng trước mặt anh, như học sinh tiểu học chờ chủ nhiệm lớp khiển trách.
Rõ ràng cái gì cũng không làm, hết lần này tới lần khác bộ dáng lại có chút đáng thương.
Nụ cười của Trần Thiến từ khi Nặc Nặc xuất hiện đã đóng băng.
Cô gọi Cừu thiếu là Cừu lệ.
Cừu thiếu không thích người khác gọi thẳng tên mình
Cừu Lệ đối xử đặc biệt với Nặc Nặc, Trần Thiến có thể cảm nhận được. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nặc Nặc, ánh mắt vẫn rơi trên người cô.
Anh bị Nặc Nặc hấp dẫn mà không hề hay biết.
Cừu Lệ cười nhẹ: "Vừa mới tranh tài, còn có người chưa tham dự."
Bách Diệp có chút thông cảm cho Nặc Nặc.
Cừu Lệ chậm rãi mở miệng: "Cô so tài với Trần Thiến, nếu thắng......"
Nặc Nặc nhìn anh.
Anh lại nói xong: " Tôi trả 40% cổ phần của Tống gia cho ba cô."
Nặc Nặc: "......"
Nếu Tống Chiêm ở đây, có lẽ sẽ kích động đến ngất đi, sau đó một cước đá phăng Nặc Nặc xuống bể bơi.
Nhưng Nặc Nặc không muốn đi, cô không phải nguyên thân, dù là nguyên thân cũng chắc chắn không muốn trở thành trận đánh cược của Cừu Lệ.
Mặc dù đồ trang điểm đã đổi, nhưng mà Nặc Nặc vì để phòng vạn nhất, cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Tống gia bây giờ đã không có nguy cơ sụp đổ, cô cũng không có trách nhiệm giúp nó phát triển thịnh vượng.
Huống chi quyền sống chết đều ở trong tay người đàn ông này, hôm nay anh có thể trả lại cổ phần của Tống gia, ngày mai cũng có thể động ngón tay phá hủy nó.
Nặc Nặc tương đối bảo thủ, mặc dù cô biết bơi, nhưng cô không muốn "biểu diễn " cho đám khốn kiếp này nhìn.
Nặc Nặc cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: " Tôi có thể không đi được không?"
Cừu Lệ cười: "Cô cảm thấy thế nào?"
Ngón tay Nặc Nặc cuộn chặt: "Tôi bơi không giỏi, có lẽ sẽ không thắng ."
Cừu Lệ xùy một tiếng.
Anh vỗ tay cái độp, lập tức có nhân viên công tác cung kính đi tới: "Cừu thiếu."
Cừu Lệ hỏi Nặc Nặc: "Muốn tự đi hay là để người khác ép cô đi?"
Cả hai Nặc Nặc đều không muốn.
Đám công tử bột lại liên tiếp gây rối: "Sợ cái gì, đi đi!!.
"Đúng, thua cũng không sao."
Còn có tiếng huýt sáo.
Nặc Nặc cắn môi, lần thứ hai cô cảm thấy, mình đối với Cừu Lệ mà nói, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.
Ngón tay Cừu Lệ gõ gõ bàn dài: "Xem ra cô chọn để người khác ép cô đi."
Ngữ điệu của anh hơi lạnh, cơ hồ vừa mới nói xong, Nặc Nặc liền bị người đẩy một cái, cưỡng bách lui về phía sau phòng thay đồ.
Nặc Nặc căng thẳng, vội vàng kéo Tay Cừu lệ.
Tay của cô vừa trắng nõn vừa mềm mại.
Tiến vào lòng bàn tay của anh.
Nặc Nặc cắn răng một cái: "Cừu Lệ."
Ánh mắt Cừu Lệ dừng lại tại hình ảnh tay hai người giao nhau, sau đó lại nhìn về phía cô , ngữ khí mang theo ba phần cười: "Như thế nào?"
"Tôi không muốn đi." Cô nói khẽ, "Xin anh ."
Nặc Nặc biết anh thích bộ đáng này của mình.
Ánh mắt của anh một khắc cũng không rời khỏi người cô, ánh mắt giống như anh túc nở rộ, lại đen như đêm tối.
Bên trong lại có nhàn nhạt si mê.
Nặc Nặc bắt đầu lo lắng, dáng dấp của cô ở trong hiện thực so với nguyên thân dễ nhìn hơn rất nhiều, người