Trong tang lễ tứ tiểu thư Bạch gia, Bạch Hiển nhận được một cuộc gọi từ vị hôn thê Chu Tử Nhược.“Là bác hai, anh hai, bác hai muốn giết anh, bác ấy hạ độc trong nước trà, em ban đầu chỉ là muốn tới thư phòng đọc sách. Sau đó uống trà của anh, ngụm đầu tiên liền cảm thấy không thích hợp, lại bị bác hai phát hiện, bác ấy bóp chết em, anh hai, bác hai thực sự muốn giết anh, anh phải cẩn thận!”.Một thân y phục trắng, nam nhân tuấn mỹ vẻ mặt lạnh lẽo, tay giơ di động đặt ở bên tai, xoay người bỏ lại một phòng tràn ngập tiếng nữ nhân khóc sướt mướt, bước ra khỏi linh đường của Bạch gia.Hắn đứng ở ngoài phòng, mày kiếm nhíu chặt, đè thấp thanh âm, ổn định lại từng ngón tay đang run rẩy, lồng ngực phập phồng, đem tất cả âm thanh dồn dập đều hoãn lại, giọng nói lúc này nặng nề, hàm chứa sự nghi ngờ xen lẫn vui sướng:“Vi Vi?”“Là em, anh hai, em sợ lắm…”Tiếng khóc đau đến tê tâm phế liệt truyền ra từ di động, đong đầy sự yếu ớt sau khi trọng sinh, Bạch Vi trong thân thể của Chu Tử Nhược, cả người run rẩy chôn vùi ở trên giường, khóc đến không thành tiếng.“Em vừa tỉnh dậy, liền phát hiện chính mình biến thành chị dâu, anh hai, em sợ lắm, anh tới đón em đi, anh tới nhanh lên…”Ngoài khung cửa sổ sát đất là một bầu trời hoàng hôn an tĩnh, những tia nắng màu cam chan hòa từ bên ngoài chiếu vào, yên vị trên tấm thảm dày mang hình dáng hoa văn phức tạp.Bạch Vi hoảng sợ, tưởng chừng như có kẻ siết chặt phần cổ mảnh khảnh. Chỉ một khắc trước, cô bị bác hai gắt gao ấn trên bàn sách, hắn bóp chặt lấy cổ cô, hai tròng mắt lạnh lẽo tột độ, không có nửa phần thương tiếc. Hai chân treo lơ lửng trên không trung, liều mạng vẫy vùng, cũng không thể nào đạp khỏi gông cùm xiềng xích như sắt thiếc.Chỉ vì cô uống trà trên bàn anh trai, chỉ vì cô phát hiện ly trà này, là chính tay bác hai đặt xuống.Chỉ vì cô nhấp một ngụm, liền biết ly trà kia có độc.Người bác vô cùng hiền lành dịu dàng trước mặt bọn họ, đối mặt những lời chỉ trích của cô, nháy mắt thẹn quá hóa giận, đem cô bóp chết ở thư phòng của anh trai,