Editor: Độc Ẩm
Người con gái sắc mặt ửng hồng, hơi thở nóng rực nhào vào trong lòng mình, Lâu Niệm ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào khiến hắn thoáng ngây người.
Nhưng chỉ là một giây mà thôi, giây sau hắn liền lấy lại vẻ mặt vô cảm dịch người về phía sau, kéo ra khoảng cách với cô.
Sơ Nghiên rất biết nghe lời mà buông hắn ra, giơ tay lau sạch nước mắt.
Làm được rồi!
Lúc cô nói ra hai câu kia, trước mắt liền điên cuồng hiện lên một hàng "+10", "+20", cuối cùng quyền hạn được nâng lên thành 50.5%, hệ thống cấp thuốc giải, Sơ Nghiên lập tức hết váng đầu, hết bốc hỏa, thật sự quá sảng khoái.
"Sao lại thế này?"
Đây là hỏi cô, Sơ Nghiên ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt hẹp dài xinh đẹp lại không có chút độ ấm kia, giả bộ cúi đầu chấm nước mắt: "Có người phi lễ tôi."
Cùng lúc đó, Sơ Nghiên quan sát đến nữ chính.
Gương mặt Tống Tâm Thuần xác thật giống như trong sách miêu tả, mảnh mai tinh xảo, điển hình thuộc kiểu dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Mà lúc này gương mặt xinh đẹp vô tội kia tràn ngập khổ sở, lắc đầu nói: "Chị, rõ ràng lúc ra khỏi nhà chị còn nói muốn đi gặp một người quan trọng, sao, sao có thể biến thành thế này? Hắn......!Tên xấu xa kia, có phải đã......!Hai người?"
Sơ Nghiên cười lạnh trong lòng, điều mà nữ chính quan tâm nhất quả nhiên là bọn họ đã lên giường hay chưa.
Cô cũng hợp tác mà che mặt lắc đầu: "Cô vào xem sẽ biết."
Lâu Niệm là kiểu người Phật hệ, trước nay chưa từng quá quan tâm đến thứ gì, nhưng mọi thứ đều phải rõ ràng.
Hắn nghe xong thì khẽ nhăn mày đi vào trong phòng.
Tống Tâm Thuần nghi hoặc nhìn Sơ Nghiên một cái sau đó vội vàng theo Lâu Niệm đi vào.
(Phật hệ: kiểu người xem nhẹ hết thảy mọi việc, coi mọi việc thế nào cũng được)
Hai người vừa đi qua, Sơ Nghiên lập tức bỏ tay xuống, lấy ra hộp cushion vừa mới tiện tay nhặt lên, mở ra soi gương.
Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt này, thật sự......!vô cùng xinh đẹp.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, trang điểm mắt có chút hoa mỹ nhưng lại khiến cặp mắt kia càng trở nên vừa đáng thương vừa vô tội.
Sắc mặt hồng hào, cố phán thần phi —— nói cách khác, là một vưu vật.
(Cố phán thần phi: thành ngữ miêu tả khí chất của một người)
Bằng gương mặt này, sao lại chọn một cuộc sống không vui vẻ? Kẻ ngốc mới treo cổ trên một người đàn ông không yêu mình.
Sơ Nghiên gấp gương, cố gắng bình tĩnh lại.
Thế giới trong quyển sách này không quá hung hiểm, cô chỉ cần tích cóp đủ quyền hạn là có thể tránh xa mối quan hệ yêu hận lằng nhằng này.
"Cô......!không sao chứ?" Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Sơ Nghiên quay đầu, thấy một người đàn ông khí chất ôn hòa.
Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, Sơ Nghiên "A" lên một tiếng.
Tiếu Văn Lễ: "?"
Đây là nam phụ Tiếu Văn Lễ, lúc đọc truyện Sơ Nghiên thích nam phụ hơn rất nhiều so với nam chính lãnh đạm.
Nhưng đáng tiếc, Tiếu Văn Lễ cũng ở trong hậu cung của nữ chính, đóng vai một kỵ sĩ âm thầm bảo vệ.
Ánh mắt Sơ Nghiên dần dần trở nên thương xót, thở dài, vỗ vỗ vai hắn: "Cái gì không có được thì mãi mãi tốt đẹp."
Tiếu Văn Lễ khó hiểu: "??"
Sơ Nghiên nghĩ đến nguyên chủ, tang thương thu tay lại, thở dài một tiếng.
"Cùng nhau nỗ lực."
Trong phòng.
Lâu Niệm đi đến mép giường, trên giường chăn phồng lên thành một khối, hắn nắm lấy mép chăn, dùng sức xốc lên ——
Tống Tâm Thuần khẩn trương đi sau hắn.
—— Tuy trên người Sơ Nghiên mặc quần áo, nhưng chỉ cần Đỗ Lâm có thể chứng minh hai người bọn họ đã lên giường thì kế hoạch của cô vẫn thành công.
Chăn bị xốc lên, đúng như cô mong đợi, Đỗ Lâm quả thực quần áo không chỉnh tề mà nằm ở đó.
Nhưng hắn lại......!đang khóc?
Nhìn kỹ lại, tuy quần áo hắn hỗn độn nhưng vẫn còn mặc ở trên người.
Hắn đang xanh mặt che lại hạ bộ, nước mắt rưng rưng.
Lâu Niệm hiển nhiên cũng hơi giật mình, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn hai giây.
"Đứt rồi?"
Đỗ Lâm mặt tái mét, chịu đau chửi ầm lên: "Đều tại con đàn bà kia!"
Ánh mắt Lâu Niệm trầm tĩnh mà nghiêm chỉnh, lại lộ sự kiêu ngạo trời sinh, giọng nói trầm thấp: "Cưỡng gian không thành?"
Đỗ Lâm cũng không ngốc, hắn biết nếu thật sự dính vào chuyện đó thì hắn sẽ xong đời, lập tức mắng to: "Cưỡng gian cái rắm! Vốn dĩ là chuyện ngươi tình ta nguyện, cô ta tự mình nằm trên giường chờ tôi đến cưỡi!"
Lời nói thô bỉ như lưu manh đầu đường xó chợ, Lâu Niệm nhăn mày.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, thân ảnh nhỏ xinh bên cạnh bỗng nhiên xông lên trước, vung tay tát Đỗ Lâm bốn cái liên hoàn "chát chát chát chát".
Đỗ Lâm ngu luôn rồi.
Khuôn mặt say xỉn đỏ bừng của anh ta đã biến thành một cái đầu heo.
Tống Tâm Thuần nắm chặt bàn tay đỏ ửng, tức giận đến run cả người, nước mắt sắp trào ra: "Anh dám cường, cường bạo, anh——"
Đúng lúc này.
"—— Đánh thêm vài cái đi," một giọng nói lười biếng tư phía sau vang lên, "Hắn ước gì cô chạm vào hắn nhiều hơn đấy."
Lâu Niệm quay đầu, thấy Sơ Nghiên khoanh tay tựa ở khung cửa.
Biểu cảm mê loạn vừa rồi đã biến mất, khóe môi cô hơi cong lên đùa cợt.
Tống Tâm Thuần giật mình, hai mắt mở to: "Chị, chị nói vậy là có ý gì?"
"Yên tâm, chúng tôi chưa lên giường," nãy giờ Tống Tâm Thuần luôn cố ý bóp méo sự thật, thế nên Sơ Nghiên dứt khoát nói rõ ràng, "Có người lừa tôi đến đây, còn tên này thì chờ sẵn ở đây định làm chuyện bậy bạ với tôi."
Tống Tâm Thuần mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác.
Trước giờ cô rất cẩn thận, không tự tay làm bất cứ việc gì, Sơ Nghiên tuyệt đối không thể tìm ra bất kì chứng cứ nào.
Sơ Nghiên nói tiếp: "Từ đầu hắn muốn cưỡng chế tôi......!Nhưng mà," cô bỗng nhiên nhìn về phía Tống Tâm Thuần, "Hắn nói người hắn yêu chỉ có cô, cho nên không cương lên được với tôi."
Lời này vừa nói ra, hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía Tống Tâm Thuần, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Sơ Nghiên nhìn thấy rõ ràng, nghĩ thầm: Đúng rồi, lúc này nữ chính còn chưa trọng sinh, hiển nhiên vẫn là một bông sen trắng, vừa mới bị nói trúng đã luống cuống.
"Em, em không quen biết hắn," bông sen trắng tuy luống cuống, nhưng dù sao cô ta cũng có một chiêu vô cùng vạn năng.
Đôi mắt to trong chớp mắt đã đẫm lệ, ai nhìn mà không tan chảy.
Đỗ Lâm đương nhiên là con tốt đầu tiên đau lòng, hắn chịu đựng hạ bộ đau nhức ngồi dậy chửi ầm lên: "Cô con mẹ nó đừng có mà nói láo! Từ đầu ông đây chỉ muốn cưỡi cô! Cô mẹ nó không phải rên rất hăng say sao, bây giờ bày đặt cái gì——"
"Phịch!" Đỗ Lâm ngã xuống nệm bất tỉnh.
"Ồn muốn chết." Lâu Niệm sắc mặt bình tĩnh mà thu tay, ánh mắt đảo qua Tống Tâm Thuần rồi cúi đầu lấy di động.
Tiếu Văn Lễ đi lại, xác nhận Đỗ Lâm