Ăn xong hai người đi dạo một lát, lúc về khách sạn cũng không gặp lại Hạ Nhiên và Phó Thiển.
Hạ Nhiên thì khó nói, nhưng Phó Thiển thì chắc chắn là ngao du ở bên ngoài, Sơ Nghiên chỉ cầu mong hắn tốt đẹp ngao du phần hắn, đừng có đến làm phiền cô nữa.
Về khách sạn, hai người về phòng của mình.
Sơ Nghiên xoa bụng, tắm một cái thơm ngào ngạt trong bồn tắm mát xa siêu lớn, sau đó thoải mái nằm xuống giường lớn.
Nệm dày mềm mại, chăn gối thơm phức, Sơ Nghiên lăn vài vòng, nằm nửa ngày cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng ngồi dậy.
Hình như......!ăn nhiều quá rồi.
Ừm, không chỉ nhiều, mà còn dầu mỡ.
Chân giò ăn thì ngon nhưng thực sự quá dầu mỡ, bây giờ báo ứng đã đến rồi.
Sơ Nghiên xuống giường, chạy quay phòng một lúc, vẫn cảm thấy trướng trướng, liền mở cửa đi ra ngoài.
Dịch vụ trong phòng rất đầy đủ, trên quầy có nhiều loại trà cũng như trái cây như táo cam các loại.
Sơ Nghiên đun nước, trong lúc chờ nước sôi thì rửa một quả táo, bổ ra và bỏ vào một cái bát thủy tinh.
Sau đó gọt mấy quả cam, cần thận lấy sạch xơ rồi đặt vào bát táo.
Cuối cùng lấy thêm hai trái kiwi, cắt lát tròn bày ra bát.
Màu sắc kết hợp rất đẹp, nhìn đã muốn ăn.
Lúc này, nước cũng vừa sôi, Sơ Nghiên pha hai ly trà lúa mạch uống cho bớt ngấy, sau đó đứng ở bên quầy, nhàn nhã ăn trái cây.
Ăn xong quả nhiên thấy khoan khoái hơn rất nhiều, cô cầm ly trà lúa mạch đã hơi nguội, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lâu Niệm.
"Trên quầy có trà với trái cây, nếu thấy ngấy thì anh có thể anh một chút ~"
Khi Lâu Niệm mở cửa, cô đã về phòng mình và đóng cửa lại.
Lâu Niệm yên lặng đi ra quầy, nhìn thấy một chiếc bát thủy tinh đựng trái cây và một ly trà lúa mạch đặt trong một cái khay gỗ tinh xảo.
Trong không gian không chỉ có hương trà mà còn lưu lại hương thơm thanh dịu trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi mãi không tan biến.
Thật ra hắn không thấy ngấy, bữa ăn buổi tối cũng hoàn toàn ở trong phạm vi sức ăn.
Nhưng lâu Niệm cúi đầu nhìn một lúc, sau đó vẫn ngoan ngoãn ăn hết từng miếng.
......
Ngày hôm sau, phải đi thử vai rồi.
Lâu Niệm lái xe đưa cô đến địa điểm thử vai, trên đường đi, Sơ Nghiên không ngừng vùi đầu vào kịch bản, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Thật ra, vai nữ số ba này không khó, cũng không có gì là khó đoán.
Chỉ cần thể hiện được tất cả thói hư tật xấu điển hình của một con người, diễn ra một nhân vật vừa ngu xuẩn vừa ác độc là thành công.
Xe chạy tới nơi, Sơ Nghiên cũng đã sẵn sàng, gấp kịch bản lại hít sâu một hơi.
Lâu Niệm dừng xe, quay đầu nhìn cô một cái: "Căng thẳng à?"
"Không phải," Sơ Nghiên quay đầu nhìn hắn, cười rạng rỡ, "Là nóng lòng muốn thử."
Lâu Niệm nhướng mày: "?"
"Bởi vì nhân vật này thật sự rất giống tôi," Sơ Nghiên cởi dây an toàn, "Ông chủ yên tâm, nhất định tôi sẽ không làm anh mất mặt đâu."
Cứ diễn theo bản sắc của nguyên chủ là được rồi!
Lâu Niệm yên lặng cùng cô xuống xe, nhưng lại giống như đang tự hỏi gì đó.
......!Bọn họ thật sự xem cùng một kịch bản sao?
Lâu Niệm còn muốn đi theo cô vào tòa nhà nhưng lại bị Sơ Nghiên đẩy lại.
"Anh đâu phải thật sự là trợ lý của của tôi, không cần chờ ở bên ngoài đâu, đi trước đi.".
Truyện Mạt Thế
Sơ Nghiên nhớ hôm qua hắn nói hắn có việc ở đây nên mới tiện đường mang theo cô.
Nam chính đâu có thật sự nhàn rỗi, sao có thể ngày ngày đi theo cô?
"Ừ." Lâu Niệm phối hợp gật đầu.
Đến khi bóng Sơ Nghiên biến mất trong tòa nhà, Lâu Niệm mới thu hồi ánh mắt, quay lại xe, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Sơ Nghiên đi vào một mình, thấy ngoài phòng có rất nhiều cô gái đang chờ, thời điểm này có lẽ đều là đến phỏng vấn nữ số hai hoặc nữ số ba.
Cô không muốn để Lâu Niệm theo vào, chủ yếu là vì không muốn tình cờ nhận được bất kỳ đặc quyền nào.
Vai diễn chưa chốt, mọi người cạnh tranh công bằng, cần xếp hàng thì xếp hàng, bảo chờ thì chờ.
Cô an tâm ngồi xuống ghế cuối, cúi đầu xem kịch bản, không phát hiện vô số cặp mắt dò xét hoặc ghen ghét xung quanh.
"Cô ta có phải người vừa mới lên hot search với Phó Thiển cách đây không lâu không?" Một cô gái hơi béo thì thầm với cô gái mặt thẩm mỹ bên cạnh.
Mặt thẩm mỹ trợn mắt: "Đâu chỉ có thế, vụ bóc phốt mới vừa rồi cũng là cô ta."
"Lợi hại quá nhỉ......" Cô gái béo không ngừng quan sát cô, một lát sau không nhịn được ê ẩm nói: "Cô ta thực sự giống hệt trong ảnh, xinh đẹp như vậy, xem ra chúng ta không có đất diễn rồi."
Mặt thẩm mỹ lập tức không vui: "Cũng chỉ đến vậy thôi!"
Cô gái béo vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Mặt thẩm mỹ trừng mắt liếc Sơ Nghiên đang cúi đầu một cái, "Xinh đẹp thì có ích gì, ở đây tìm diễn viên chứ đâu có tìm bình hoa! Diễn xuất mới quan trọng biết chưa?"
Sơ Nghiên nghe thấy một số tiếng thì thầm nhưng không để ý đến.
Không lâu sau, một cô gái nhỏ tóc buộc đuôi ngựa từ trong phòng đi ra, ôm hồ sơ và bắt đầu gọi người.
Cô béo nhanh chóng bị gọi tên, cô ta căng thẳng túm chặt góc áo, đi theo cô gái kia vào phòng.
Sơ Nghiên nhìn theo cô ta đi vào, lúc thu lại ánh mắt, cô phát hiện, cô gái mặt thẩm mỹ ngồi bên cạnh cô béo đang nhìn chằm chằm mình, lúc bắt gặp ánh mắt cô, cô ta còn trợn mắt lên nữa.
??
Vẻ mặt Sơ Nghiên đầy dấu chấm hỏi: Có bệnh hả?? Có bệnh sao không đi khám mắt đi?
Chẳng bao lâu sau, cô béo cúi đầu đi ra, đi qua khu chờ cũng không ngẩng đầu lên, kết quả đã vô cũng rõ ràng.
Sơ Nghiên thấy cô gái mặt thẩm mỹ kia cong khóe miệng vô cùng mỉa mai, sau đó tự tin hất cằm lên, cô cảm thấy thật sự không giấy bút nào có thể tả nổi cô ta.
Sau vài người, mặt thẩm mỹ cũng bị gọi tên vào.
Cô ta hất tóc đứng dậy, lại liếc nhìn Sơ Nghiên một cái, sau đó uốn éo đi theo cô bé kia vào phòng.
Điều kỳ lạ là, sau đó lại gọi thêm mấy người, nhưng cái cô mặt thẩm mỹ kia vẫn không thấy đi ra.
Rất nhanh đến lượt Sơ Nghiên.
Em gái tóc đuôi ngựa không gọi tên cô như thương lệ mà ôm hồ sơ chạy đến trước mặt cô, đôi mắt sáng long lanh: "Đến chị rồi ạ."
Sơ Nghiên cười cười, cảm thấy cô nàng đáng yêu lạ kỳ.
Phòng thử vai rất rộng, ở giữa là một khoảng trống, ngồi đối diện có đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch và một số nhân viên công tác khác.
Sơ Nghiên nhìn qua liền thấy mặt thẩm mỹ đang ngồi sau lưng biên kịch "địa trung hải", thân mật ôm cổ ông ta.
(Địa trung hải: hói đầu)
—— À, thảo nào lại tự tin như vậy.
"Sơ Nghiên đúng không? Đoạn 2 tập 1, bắt nạt bạn học trong căng tin, thử đoạn này đi."
Đoạn này là cảnh tiêu biểu nhất cho tính cách bắt nạt kẻ yếu, nịnh nọt của nữ số ba, Sơ Nghiên đã sớm xếp nó vào một những đoạn quan trọng, nên đương nhiên là cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Người đối diễn với cô chính là em gái tóc đuôi