Ngày hôm sau, "Hoa khôi" công bố dàn diễn viên, Sơ Nghiên mới biết Liễu Tử Kỳ đến đây làm gì.
Cô ta diễn vai nữ số hai của bộ phim này, bạn tốt của hoa khôi, giai đoạn đầu luôn bị nữ số ba bắt nạt, giai đoạn sau nữ chính giúp cô ta vả mặt.
Mặc dù cùng đoàn với cô ta đoán chừng sẽ có thêm không ít phiền toái, nhưng Sơ Nghiên có rất ít cảnh quay, có lẽ quay mấy tuần là có thể đóng máy, hai người cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Cô đang càng ngày càng đến gần hơn với mục tiêu cuộc đời, nên không ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô —— bao gồm cả Tống Tâm Thuần, người gần như mai danh ẩn tích dạo gần đây.
Lâu Niệm đặt vé máy bay về vào ngày mai.
Vốn dĩ Sơ Nghiên muốn để Lâu Niệm đi phát triển tự do với Liễu Tử Kỳ nên đã gọi khách sạn giải quyết bữa ăn.
Ai ngờ thấy cô nằm dài trên ghế sô pha, Lâu Niệm cũng ngồi không ra khỏi cửa.
Sau đó không hiểu sao hai người lại bắt đầu chơi game.
"Nhanh nhanh nhanh tôi sắp chết rồi!"
"Anh trai, anh trai, anh trai! Cứu tôi cứu tôi! A a a!"
Sơ Nghiên ngồi bên cạnh hắn, căng thẳng cầm điện thoại.
Khuỷu tay thỉnh thoảng đụng vào Lâu Niệm, trong lúc không chú ý, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Lâu Niệm tranh thủ đưa mắt nhìn xuống, nhìn dáng vẻ hào hứng mà vụng về của cô, khóe môi hơi cong lên.
Trước đây hắn chỉ chơi game với bạn bè, không bao giờ kéo một cô gái nào cả, thậm chí còn không bật giọng nói, cảm thấy ríu rít rất phiền.
Sơ Nghiên kỹ thuật gà mờ, chạy loạn khắp nơi, kêu liến thoắng bên tai......hắn lại không thấy ồn ào.
Ngược lại, có loại cảm giác thú vị chưa từng trải qua trong game.
Ván này quả nhiên ăn gà*, Sơ Nghiên hưng phấn nhảy dựng lên: "Mẹ ơi!"
(Ăn gà: Trong game PUBG, lúc thắng sẽ nhận được dòng chữ chúc mừng "Winner Winner, Chicken Dinner")
Vừa rồi Lâu Niệm kéo cô, tận dụng mọi thứ để dạy cô rất nhiều kỹ xảo, khiến Sơ Nghiên có ảo giác mình cũng là đại thần.
"Ván này anh đừng kéo tôi, tôi muốn tự ăn được gà!"
Sơ Nghiên ý chí chiến đấu sục sôi mở trận đấu mới, tập trung tinh thần dán mắt vào màn hình.
Bỗng nhiên, tai nghe bên phải nhẹ nhàng bị tháo ra, vòng ra sau cổ, bị Lâu Niệm đeo lên tai phải của hắn.
Trò chơi lập tức bắt đầu, Sơ Nghiên tranh thủ nhìn Lâu Niệm.
Cằm hắn rất gần vai Sơ Nghiên, hàng mi dày cụp xuống, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng trong hơi thở: "Đánh đi, tôi xem cho em."
Sơ Nghiên thất thần một giây, nhưng nhanh chóng bị trò chơi kéo về.
Sự thật chứng minh, ảo giác chính là ảo giác.
Rời khỏi Lâu Niệm, gà mờ Sơ Nghiên lập tức hiện nguyên hình, chẳng mấy chốc đã hết máu.
"Sắp chết rồi, sắp chết rồi a a a ——"
Lâu Niệm bất đắc dĩ nhìn cô chạy theo hình chữ s, cuối cùng dứt khoát choàng một tay qua vai cô, tay kia lách qua tay cô, cầm lấy điện thoại.
Cứ như vậy, cả người Sơ Nghiên bị vây trong lòng hắn, dựa vào khuôn ngực săn chắc và cơ bụng của Lâu Niệm.
"Anh làm gì vậy??"
Lâu Niệm gần như tựa cằm vào vai cô, thấp giọng: "Nhìn này."
Nhân vật vào tay Lâu Niệm lập tức mở mày mở mặt.
Hai phát súng giết chết hai kẻ địch.
Voice chat nháy mắt náo loạn.
"Được đó chị gái!"
"Vãi nồi, đây là chiêu giả heo ăn thịt hổ à?"
Sơ Nghiên lâng lâng, khụ khụ hai tiếng: "Tạm thôi tạm thôi."
"Giọng chị gái hay quá!"
"Lát nữa thêm bạn tốt đi chị gái ơi!"
Sơ Nghiên vừa chột dạ vừa vui vẻ, đang định mở miệng từ chối thì Lâu Niệm bỗng nhiên thấp giọng nói: "Có chơi nữa không?"
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, súng trong tay vẫn vững - chuẩn - tàn nhẫn, voice chat lập tức im bặt.
Sơ Nghiên che miệng cười một tiếng, xem trận đấu không chớp mắt, cuối cùng lại nhìn Lâu Niệm dễ dàng ăn gà.
"Thao tác thần tiên!" Sơ Nghiên vỗ tay bộp bộp.
Lâu Niệm tỏ vẻ thản nhiên, cúi đầu trả điện thoại cho cô.
Người trong ngực còn mềm hơn so với tưởng tượng, cảm giác như không có xương, ấm áp mềm mại.
Trên người cô thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, đọng lại trong hơi thở của hắn từ nãy đến giờ, rất nhiều lần Lâu Niệm suýt chút nữa đã thất thần.
Sơ Nghiên ngẩng mặt lên, khoảnh khắc đó, mặt hai người rất gần nhau.
Nhìn gần, gương mặt Lâu Niệm vẫn hoàn mỹ khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.
Sơ Nghiên đảo đôi mắt đen lúng liếng, cảm thấy......!
Rất nóng.
Trời mùa hè, hai người ngồi gần nhau giống như ngồi gần cái bếp lò vậy, đầu Sơ Nghiên đổ mồ hôi, thật sự nóng đến phát hoảng, yên lặng thoát ra ngoài: "Tôi muốn tự đánh lại một ván......"
Lâu Niệm nhìn xuống, thấy mặt cô hồng hào, hàng mi dày và dài hơi run, có chút hoảng loạn, lại chứa vài phần e lệ.
Hắn nắm chặt tay, chậm rãi buông ra tay: "Em......"
Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn bị gõ vang lên.
Sơ Nghiên như được đại xá, vèo một cái nhảy xuống sô pha, chạy ra mở cửa: "Ai vậy!"
Trong ngực đột nhiên trống không, độ ấm giảm xuống, Lâu Niệm nắm chặt tay, trong lòng có chút cảm giác không thể giải thích được.
Sơ Nghiên mở cửa, bị đại mỹ nhân trước mặt làm cho hoa mắt.
Liễu Tử Kỳ vẫn ăn mặc rất tỉ mỉ, cửa vừa mở ra đã lớn tiếng nói: "Tôi vừa ký hợp đồng nữ số hai cho hoa khôi hiếm gặp, có một số việc muốn nói với thiếu gia."
Sơ Nghiên nhướng mày, nghiêng người để cô ta đi vào: "Ồ."
Liễu Tử Kỳ cười nhẹ: "Nghe nói cô cũng đóng phim này, là vai nào vậy?"
Sơ Nghiên cũng cười: "Nữ số ba! Chính là nữ số ba mà ngày nào cũng đánh nữ số hai đến hoa rơi đầy đất đấy ~"
Sắc mặt Liễu Tử Kỳ cứng ngắc, không cười giả trân nữa mà lật mặt luôn: "Chỉ là một nhân vật pháo hôi mà thôi, sao cho cô mặt mũi lớn như vậy?"
Sơ Nghiên cười khanh khách, "Thiếu gia cho."
Ánh mắt khinh thường của Liễu Tử Kỳ sắp trợn ngược lên trời: "Cô đúng là dám nói."
Sơ Nghiên mãi chưa quay lại, Lâu Niệm nghe thấy cô đang nói chuyện với ai đó, hỏi một câu: "Ai thế?"
Sơ Nghiên đang định trả lời, Liễu Tử Kỳ đã lên tiếng trước: "Là em, Tử Kỳ!"
Lâu Niệm nghe thấy, hơi nhướng mày.
Liễu Tử Kỳ theo đến đây nhanh như vậy, đằng sau có ý đồ của ai thực sự quá rõ ràng.
Hắn cúi đầu mở điện thoại, gửi Wechat cho Mạnh Long.
"Có ở phòng làm việc không?"
Mạnh Long trả lời rất nhanh: "Có, yên tâm, tôi đang theo dõi."
"Làm phiền anh Mạnh rồi."
Liễu Tử Kỳ nói xong cũng không vội đi vào mà yểu điệu đứng ở trước cửa, tự tin chờ Lâu Niệm ra đón.
Sơ Nghiên đành phải để cô ta chờ.
Một phút sau, không có động tĩnh gì.
Liễu Tử Kỳ mỉm cười nghĩ, xem ra để gặp cô, Lâu Niệm còn cố ý chỉnh trang một chút.
Hai phút nữa trôi qua, vẫn lặng ngắt như tờ.
Sơ Nghiên đổi chân trái phải, khụ một tiếng: "Hay là cô vào......"
Sắc mặt Liễu Tử Kỳ có chút cứng ngắc: "Không cần cô mời tôi!"
Sơ Nghiên trừng mắt xem thường.
Lại qua khoảng ba phút nữa, Lâu Niệm vẫn không ra đón cô ta.
Sắc mặt Liễu Tử Kỳ đã khó coi đến đáng sợ, cuối cùng cũng đợi được giọng nói của Lâu Niệm.
Hắn nói: "Sơ Nghiên, ăn nữa không?"
Sơ Nghiên lập tức trả lời: "Ăn ăn ăn! Tôi đến ngay đây."
Ánh mắt Liễu Tử Kỳ quả thực muốn ăn cô.
Sơ Nghiên nghĩ một chút, thấm thía nói: "Cô không cần phải có thái độ thù địch với tôi như vậy, đối thủ thực sự của cô không phải là tôi."
Là nữ chính, nữ chính kìa!
Liễu Tử Kỳ lại cho rằng cô đang tuyên chiến, dứt khoát nói thẳng: "Tôi không quan tâm cô là vị hôn thê gì, tôi nhất định sẽ thắng cô!"
Sơ Nghiên gật đầu: "Tôi biết."
Liễu Tử Kỳ: "......"
Tôi biết phản ứng gì???
Vị hôn thê yên chi tục phấn điên cuồng bám lấy Lâu Niệm, không cho bất kỳ người phụ nữ nào đến gần hắn trong truyền thuyết, đối mặt với lời tuyên chiến của người phụ nữ khác, lại có thể chỉ nói một câu "Tôi biết"?
Liễu Tử Kỳ: "Cô có ý gì? Cô khinh thường tôi?"