Editor: Độc Ẩm
Tống Tâm Thuần không nhớ là mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn cho Lâu phu nhân.
Cô tìm mọi cách hỏi thăm địa chỉ hiện tại của Lâu phu nhân, chờ ba ngày cuối cùng cũng gặp được.
Tống Tâm Thuần đi giày cao gót vội vàng chắn trước mặt bà ta.
"Phu nhân, bà cứ định trốn mãi thế này sao?"
Lâu phu nhân ăn mặc rất giản dị, cổ và tay bình thường không bao giờ để trống, lúc này lại chỉ đeo một chiếc nhẫn cưới đơn giản.
Nhìn thấy cô, bà ta cũng không màng phong độ gì cả, trợn mắt nhìn cô rồi xoay người rời đi.
Tống Tâm Thuần tức giận đến mức trước mắt đen rầm lại, ngăn không cho bà ta đi: "Chúng tôi đều rời bỏ Lâu thị đi theo bà, kết quả thì sao? Studio Ca Vân nói sụp là sụp, bây giờ đến công ty quản lý tôi cũng không có!"
Lâu phu nhân cười lạnh một tiếng: "Cô nghĩ tôi còn quan tâm đến chuyện của cô sao?"
Tống Tâm Thuần sống hai đời, bị dồn ép đến bước đường này, cũng đã không màng thể diện gì nữa.
Cô ta cũng cười lạnh: "Bây giờ trên mạng vẫn chưa biết ai là người ở phía sau chỉ thị những chuyện này, những chuyện bà giao trước đây tôi đều đã ghi âm lại —— bà nói xem, nếu cư dân mạng biết được người đứng sau tất cả là mẹ ruột của Lâu Niệm, họ sẽ phản ứng như thế nào?"
Không ngờ, phản ứng trong dự tính lại không hề xuất hiện.
Nụ cười của Lâu phu nhân chỉ thêm lạnh lùng châm chọc hơn.
"Mẹ ruột? A —— Lâu Niệm, đoạt tất cả cổ phần của mẹ ruột cậu ta!"
"Bây giờ cậu ta đã là đại cổ đông của Lâu thị rồi, cô đi cầu xin cậu ta đi!"
Cái gì?!
Tống Tâm Thuần cả kinh.
Đời trước mãi về sau cô cũng chỉ biết đến phòng làm việc của Lâu Niệm, sao bây giờ hắn lại biến thành đại cổ đông của Lâu thị?
Mà người ở bên cạnh hắn lúc này......!là Sơ Nghiên.
Tống Tâm Thuần lập tức có cảm giác bảo bối của mình bị người khác lấy mất, suy sụp vô cùng.
Không, thậm chí còn quý giá hơn so với những gì cô biết!
Lâu phu nhân đi rồi, chỉ còn một mình Tống Tâm Thuần sững sờ đứng tại chỗ rất lâu, rất lâu.
Một bước sai, từng bước sai, từ khi cô bắt đầu trùng sinh đến giờ không có một chuyện gì suôn sẻ, cho nên mới thất bại ê chề như bây giờ.
......! Chỉ còn một cơ hội, một cơ hội cuối cùng.
Nơi tình yêu của cô và Lâu Niệm bắt đầu, nếu quay lại đó thì vẫn còn một tia hy vọng là cốt truyện sẽ quay lại đúng quỹ đạo!
—
Trong nguyên tác, sự cố lần này xem như một bước ngoặt quan trọng trong tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Nói thật là trước đó cô không thấy nam chính có dấu hiệu phát triển tình cảm gì cả, trai thẳng đến đáng sợ —— nếu không cô cũng sẽ không nghiêng về phe nam phụ.
Đó chính là vào khoảng thời gian quay ngoại cảnh này, sau khi đoàn phim lên núi thì gặp mưa to, người thì bảo vệ thiết bị, người thì chạy đi trú mưa, đoàn người tách nhau ra.
Nữ chính đi theo nam chính, kết quả hai người ngã xuống khe núi.
Sau đó, tuy rằng nam chính vẫn là bông hoa cao lãnh lạnh lùng như trước đây, nhưng trong tâm trí hắn đã có tên họ của nữ chính, từ đó về sau thì phát triển thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng Sơ Nghiên cũng chỉ nhớ đại khái cốt truyện, chứ không nhớ thời gian và địa điểm cụ thể, cho nên cũng không thể biết trước nguy hiểm được.
Một ngày cô kiểm tra dự báo thời tiết rất nhiều lần, mấy ngày tiếp theo đều nắng cả, đến nhiều mây cũng không có.
Sơ Nghiên an ủi bản thân: Cốt truyện đã thay đổi như vậy, chắc chắn cũng đã sớm chệch khỏi quỹ đạo ngày mưa to rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tới ngoại ô, vào ở khách sạn đã sắp xếp trước.
Chuyện nam nữ chính có quan hệ đặc biệt tốt, ngày nào cũng mở tiệc đã không còn là bí mật ở đoàn phim nữa, cho nên cũng không đặt cơm hộp cho hai người bọn họ.
Bữa tối hôm nay là vịt nướng.
Thời tiết quá lạnh, ở lì trong phòng ăn cuốn là tuyệt nhất.
Da vịt thẫm dầu, quay hơi giòn, béo mà không ngấy, chấm với nước sốt mặn ngọt, cuốn chung với dưa chuột, hành lá, đưa cả vào miệng.
Sơ Nghiên vừa ăn vừa suy nghĩ, mấy ngày nữa là cuối năm rồi, còn chưa biết nên đón năm mới như thế nào.
Qua năm mới, chỉ quay thêm một hai tuần nữa là có thể đóng máy "Đáy tim".
Đến lúc đó, cô sẽ thanh toán xong với cái hệ thống tồi này, kết thúc kiếp sống la liếm, khôi phục tự do.
Khi đó cũng không còn lí do gì để ngày nào cũng ở bên Lâu Niệm nữa, cho nên......!phải đón năm mới thật có tâm mới được.
Cô dùng đầu ngón tay lau sạch nước sốt trên khóe miệng, hỏi Lâu Niệm: "Anh định đón năm mới như thế nào?"
Lâu Niệm khẽ nhúc nhích, nhớ tới lời Tiếu Văn Lễ từng nói, tất cả những ngày lễ có cảm giác nghi thức đều phải để tâm, bởi vì cảm giác nghi thức sẽ khắc sâu vào ký ức của con gái.
Hắn giương mắt nhìn Sơ Nghiên: "Theo em."
Sơ Nghiên biết ngay Lâu Niệm không phải kiểu người để ý đến đón năm mới gì đó.
Cô nghĩ, phải chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ, cẩn thận chọn một món quà cho Lâu Niệm.
Hoặc là đến những nơi đông người, quảng trường gì đó, cùng nhau đón giao thừa cũng không tồi.
Còn mấy ngày nữa, cô có thể từ từ suy nghĩ.
—
Hai ngày đầu lên núi diễn ra rất suôn sẻ.
Mặt trời vẫn luôn treo ở trên đỉnh đầu, nắng ấm dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên Sơ Nghiên quay phim ở một nơi thế này nên cảm thấy vô cùng thú vị.
Đến ngày thứ ba, không biết do buổi sáng ăn nhiều hay vì lý do nào khác mà Sơ Nghiên cảm thấy hơi khó chịu.
Sau khi lên xe, mí mắt bắt đầu giật, cô lại mở dự báo thời tiết ra, trời vẫn nắng chang chang, không hề có xác suất mưa một chút nào ở tất cả các thời điểm.
Nghĩ nhiều rồi sao?
Nửa ngày quay phim vẫn diễn ra thuận lợi như cũ, sợi dây căng thẳng trong lòng Sơ Nghiên cũng trùng xuống, cười vui vẻ đùa giỡn với nhân viên đoàn phim.
Đúng lúc này, một cô gái cúi thấp đầu đi qua bên cạnh Sơ Nghiên.
Cô ta mặc quần áo nhân viên, vành mũ kéo thấp che khuất gương mặt.
Vốn dĩ cô ta đã lướt qua Sơ Nghiên đi xa, nhưng không hiểu sao trái tim Sơ Nghiên bỗng nhiên nhảy dựng, gọi cô ta lại: "Chờ một chút ——"
Đột