Ngay cả bản thân Sơ Nghiên cũng không rõ, rốt cuộc là cô tới xem phim, hay đơn giản chỉ là muốn ở cạnh Lâu Niệm một lát.
Phim cũng không chọn cẩn thận, chỉ chọn suất chiếu muộn nhất.
Bây giờ xem, hóa ra là một bộ phim văn học dài dòng và nhàm chán.
Hiển nhiên những người xem khác cũng không hứng thú với bộ phim.
Nhưng dù sao cũng đã tốn tiền, Sơ Nghiên vẫn nghiêm túc xem một lát.
Nội dung đại khái là quá trình trưởng thành của một họa sĩ, quyết tâm vứt bỏ tất cả dấn thân vào nghệ thuật như thế nào, thất vọng chán nản rồi lại kiên trì với lý tưởng ra sao......!Mặc dù nội dung không đủ lôi cuốn, nhưng màu phim lại rất đẹp, Sơ Nghiên cảm thấy vẫn có thể xem được.
......!Nếu cặp tình nhân ở mấy hàng ghế trước không bắt đầu hôn nhau.
Sơ Nghiên đổi tư thế trong lòng Lâu Niệm, để tầm mắt của mình nhìn thẳng vào màn hình.
Nhưng vì vị trí nên cặp tình nhân hôn nhau đến quên mình kia vẫn lọt vào khóe mắt của cô.
Mặt Sơ Nghiên hơi nóng lên, che miệng ngáp một cái để che giấu.
Lúc này, Lâu Niệm trầm mặc nãy giờ thấp giọng mở miệng: "Em buồn ngủ rồi à?"
Kỳ thật Sơ Nghiên không buồn ngủ chút nào, nhưng lại không thể nói là mình xấu hổ, đành phải gật đầu: "Có chút."
Cô nói xong, cánh tay đặt trên vai cô của Lâu Niệm nhẹ nhàng trượt xuống, ôm lấy eo cô.
Sơ Nghiên cảm thấy hướng đi này không ổn, hơi ngồi thẳng dậy: "Anh làm gì vậy?"
Lâu Niệm đã nhịn từ khi cặp tình nhân kia bắt đầu, giọng nói hơi khàn, những ngón tay hơi lạnh chạm vào mặt cô: "Làm em tỉnh táo một chút."
Sơ Nghiên: "Em không......!Ưm......"
Còn chưa dứt lời, Lâu Niệm đã hôn xuống.
Cả người Sơ Nghiên bị ôm vào lòng hắn, vì bị đoạt đi hơi thở nên khóe mắt đỏ ửng xinh đẹp.
......!Tên khốn này chắc chắn đã có âm mưu từ trước!
Lâu Niệm ôm cô rất chặt, nhưng ngoài miệng lại rất dịu dàng.
Đầu tiên là ngậm môi cô nhẹ nhàng mút, chờ cô không còn giãy dụa nữa mới nhẹ nhàng cạy răng ra, đầu lưỡi cuốn lấy cô.
Cảm giác lần trước quá mãnh liệt, Sơ Nghiên chỉ cảm thấy mình sắp bị ăn tươi nuốt sống, hoàn toàn không cảm thụ được gì cả.
Nhưng lúc này đây......!Thong thả, dịu dàng, tuần tự từng bước một, tay cô bất tri bất giác vòng lên cổ Lâu Niệm, ngón tay luồn vào mái tóc đen của hắn, phát ra tiếng nỉ non vô thức.
Cảm giác......rất tốt.
Bộ phim vẫn đang chiếu, tiếng Pháp hoa lệ hoàn toàn trở thành thứ âm thanh lạ lẫm xa xôi, nhạc nền chậm rãi vang lên.
Một giờ sáng, hai người trốn ở hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim, hôn nhau trong bóng tối.
Sơ Nghiên cảm thấy mình như đang say.
Hành động quá thân mật sẽ thôi thúc tình cảm trong lòng, bỗng nhiên cô không nhịn được......!muốn chạm vào hắn.
Cô vừa nhúc nhích, Lâu Niệm lập tức cảm giác được, hắn hơi dùng sức cắn đầu lưỡi cô một cái, hô hấp đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Sơ Nghiên cảm thấy mình chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, nhưng lúc định thần lại thì cô đã ngồi trên đùi Lâu Niệm, hai chân tách ra hai bên, hai tay ôm đầu hắn.
Lâu Niệm ôm cô, ngẩng đầu hôn cô, như vậy giống như Sơ Nghiên đang hôn hắn.
Tư thế này......!quá xấu hổ......!
Nhưng Lâu Niệm căn bản không cho cô chạy, tay chậm rãi vuốt ve tấm lưng đang căng cứng theo bản năng của cô, động tác cắn cô cũng ngày càng kịch liệt.
Một khoái cảm khó tả lan tỏa đến các giác quan, Sơ Nghiên mơ màng nghe thấy Lâu Niệm khẽ thở dài: "Muốn về nhà......"
Ý thức của cô quay lại một chút, mở miệng nói mà không hề phát hiện giọng mình mềm đến mức giống như đang làm nũng: "Về nhà sao?"
Cánh tay Lâu Niệm siết chặt, mở đôi mắt đen kịt nhuộm đầy dục vọng, khàn giọng: "Không."
Sơ Nghiên không nghe rõ, ghé sát lại: "Hử?"
Lâu Niệm ngẩng đầu: "......!Em hôn anh đi."
Tim Sơ Nghiên đập nhanh, cô theo bản năng muốn cự tuyệt yêu cầu quá mức này, nhưng ngay cả câu "Không muốn" cũng nói quá mềm.
Nhạc nền đột nhiên chuyển từ chậm rãi nhẹ nhàng thành nhịp trống rộn ràng gõ vào lòng người.
Sơ Nghiên nghe thấy giọng nói của Lâu Niệm, dường như hắn cũng đang say, hỏi đi hỏi lại cô: "Em thích anh, đúng không, em cũng thích anh......"
Giọng của nhân vật chính trong phim vang lên, thì thầm độc thoại, giống như thỏa hiệp với số mệnh.
Sơ Nghiên cũng thỏa hiệp, cô nghĩ, trên thế giới này sao có thể tìm ra một đáp án cự tuyệt hắn được nữa?
Không thể cự tuyệt.
Bởi vì cô đã rung động như thế.
Vì thế Sơ Nghiên chậm rãi ghé sát lại, ôm mặt hắn, cẩn thận vuốt ve.
"......!Đúng vậy......"
Lâu Niệm khẽ run rẩy, ôm cô thật chặt, như là muốn khảm vào trong lòng ngực.
......!
Bộ phim văn học này kéo dài khoảng ba tiếng.
Ba đôi tình nhân ở đây cũng xà nẹo khoảng ba tiếng.
Đèn sáng lên, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, giống như thật sự rất đứng đắn xem hết bộ phim.
Hết