“Vừa rồi trả lời rất tốt.”
Trong hậu trường, cô Triệu mỉm cười nhìn Sơ Nghiên, “Không trách tôi đấy chứ?”
Sơ Nghiên cười: “Sao có thể ạ.” Làm sao dám.
Có điều cũng vì câu hỏi có chút mạo phạm đó mới kích thích Sơ Nghiên trả lời như vậy.
Bây giờ trên Weibo đã có người đang khen cô.
Sơ Nghiên và cô Triệu cùng đi vào thang máy, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, vừa rồi cô có nhắc đến người tiết lộ, cháu có thể hỏi là ai được không? Để cháu có thể đích thân giải thích hiểu lầm cho người đó.”
Cô Triệu suy nghĩ một chút: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, cô có thể hỏi đạo diễn xem.”
Sơ Nghiên “A” một tiếng, cười đưa bà ra ngoài: “Hôm nay cô vất vả rồi ạ.”
Cô Triệu mỉm cười gật đầu: “Không đi sao?”
Sơ Nghiên: “Cháu còn đợi bạn một lát.”
Tiếu Văn Lễ và Vương Tiếu Tiếu đứng ở đại sảnh, vừa lúc thấy Sơ Nghiên từ thang máy đi ra.
Tiếu Văn Lễ cảm thán một câu: “Nói ra lâu lắm rồi anh mới gặp bạn học Tiểu Nghiên.”
Vương Tiếu Tiếu cười nhướng mày: “Ý anh là dùng tất cả thời gian cho em rồi chứ gì?”
Tiếu Văn Lễ hơi nheo mắt: “Rất hiểu anh.”
Vương Tiếu Tiếu vô cùng thích dáng vẻ này của hắn, ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ: “Đêm nay thưởng cho anh.”
Tiếu Văn Lễ cười rộ lên: “Em nói rồi đấy nhé.”
“—— Chị Tiếu Tiếu! Tiếu lão sư!”
Sơ Nghiên quay đầu lại, vừa vặn thấy hai người bọn họ, vui vẻ chạy qua.
Dáng vẻ kia vẫn là cô gái nhỏ hoạt bát như trước đây, mái tóc tung bay, vô cùng trẻ trung.
Tiếu Văn Lễ: “Chậm thôi, cẩn thận ngã.”
Sơ Nghiên cười hì hì dừng lại: “Hôm nay sao lại rủ em đi chơi thế?”
Tiếu Văn Lễ cười nhìn Vương Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu vô cảm nói: “Nhớ em.”
Sơ Nghiên rõ ràng không tin.
“…… Ngoài ra bọn chị muốn đi ăn một cách quang minh chính đại.” Tiếu Tiếu nói thẳng: “Rủ em đi thì sẽ giống bạn bè tụ tập hơn.”
“……” Sơ Nghiên cạn lời, “Chị có phải người không??”
Đặc biệt mời cô đi làm bóng đèn sao!!
Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói đều đều trầm thấp: “Thế thì thêm tôi nữa.”
Sơ Nghiên cả kinh, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn thân ảnh cao lớn của Lâu Niệm.
Tiếu Văn Lễ cũng rất kinh ngạc: “Thiếu gia?”
Ánh mắt Vương Tiếu Tiếu đảo qua giữa Lâu Niệm và Sơ Nghiên, lộ ra một nụ cười sáng tỏ.
Bạn trai nhỏ của Sơ Nghiên hóa ra chính là cậu ta.
Lén thể hiện tình cảm mà chỉ mình biết trước mặt công chúng, hình như cũng rất thú vị.
Ánh mắt Sơ Nghiên dạo một vòng trên người hắn, chớp mắt.
Lúc Lâu Niệm nói nhớ cô, cô còn không cảm thấy gì, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy hắn, cô mới phát hiện hóa ra chỉ là mình không phát giác mà thôi.
Lúc đi qua Tiếu Văn Lễ, Lâu Niệm vỗ vỗ vai hắn, sắc mặt như thường, Tiếu Văn Lễ lại hơn lảo đảo.
…… Sao lại dùng sức như vậy??
Hắn hồi tưởng một chút, gần đây bận rộn yêu đương, đâu có làm ra chuyện gì có lỗi với cậu ta chứ??
Lâu Niệm đi đến bên cạnh Sơ Nghiên, cánh tay chạm vào nhau, Sơ Nghiên không nhúc nhích, quay mặt nhìn hắn, nhỏ giọng: “Công việc của anh thì sao?”
Lâu Niệm cúi đầu nhìn cô: “Ngày mai tiếp tục.”
Vương Tiếu Tiếu ho khan hai tiếng, nhìn Sơ Nghiên trêu chọc: “Không giới thiệu một chút sao?”
“À, à,” Sơ Nghiên chỉ Lâu Niệm, “Đây là……”
Lâu Niệm nhìn cô.
Giọng Sơ Nghiên nhỏ đi: “Bạn trai của em.”
Lâu Niệm cong môi cười, nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô.
Vương Tiếu Tiếu nở nụ cười sảng tỏ, thoải mái hào phóng nói với Lâu Niệm: “Tôi là Vương Tiếu Tiếu, Tiếu lão sư của hai người tôi bắt cóc rồi.”
Lâu Niệm gật đầu: “Cứ tự nhiên.”
Sơ Nghiên liền nở nụ cười.
Bọn họ đi ăn cơm, nếu có bị chụp thì cũng có thể nói là bạn bè tụ tập, vì vậy nên bọn họ không chọn club có tính riêng tư cao mà vào một nhà hàng món Hồ Nam rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố rồi thuê một phòng riêng.
Chỉ mỗi chuyện gọi món mà cũng thay đến ba người phục vụ, cô gái nhỏ cuối cùng vừa mới bước vào cửa chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Lâu, Lâu, Lâu……”
Lâu Niệm mặt vô cảm, lãnh đạm nhìn cô gái.
“Lâu Niệm! Em em em em rất thích anh!” Cô gái phục vụ bất ngờ nhìn thấy Sơ Nghiên ngồi bên cạnh hắn, kích động nấc một cái, “Sơ, Sơ, em là fan CP của hai người!!”
Vương Tiếu Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu: “Mình hết thời rồi, haiz.”
Tiếu Văn Lễ nhẹ nhàng nắm tay cô dưới bàn, dùng khẩu hình nói: “Với anh thì em vẫn nổi tiếng.”
Vương Tiếu Tiếu bật cười.
Khó khăn lắm mới gọi món và lên đồ xong, cửa phòng cuối cùng cũng có thể khép lại, bọn họ đều nhẹ nhàng thở phào.
Họ đều là người trong giới nên có nhiều đề tài chung để nói.
Đặc biệt là Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ còn là bạn bè lâu năm, không khí bữa ăn rất vui vẻ.
Món ăn Hồ Nam hương vị đậm đà, lâu rồi Sơ Nghiên không thả phanh như vậy nên ăn rất vui vẻ.
Trong đó có món đậu phụ khô cay, vừa cay vừa ngon, đến nỗi trên trán Sơ Nghiên toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lâu Niệm một bên gắp đồ ăn cho cô, một bên cũng ăn rất nhiều.
Hai người ở đối diện lại có vẻ vô cùng thanh tâm quả dục, Tiếu Văn Lễ thì dưỡng sinh còn Vương Tiếu Tiếu thì không quá ăn được cay, nửa sau bữa ăn toàn nhìn hai người đối diện ăn.
Vương Tiếu Tiếu dựa vào Tiếu Văn Lễ, quay đầu hỏi hắn: “Hai người bọn họ vẫn luôn ăn được như vậy à?”
Tiếu Văn Lễ cười: “Ừ.”
Vương Tiếu Tiếu cười thở dài: “Ăn không mập, tốt thật đấy.”
Tiếu Văn Lễ kéo tay cô: “Em cũng ăn không mập.”
“Anh chỉ biết nói dễ nghe.”
Hai người nói một hồi liền không coi ai ra gì mà thân mật, Tiếu Văn Lễ nhanh chóng hôn lên má cô, vừa lúc Sơ Nghiên ngẩng đầu gắp đồ ăn, đành phải giả bộ không nhìn thấy.
Vừa thu tay lại, Lâu Niệm liền nghiêng về phía cô, duỗi chân câu lấy chân cô.
Sơ Nghiên nhìn hắn: “!”
Lâu Niệm thản nhiên gắp một miếng cá cho cô: “Mau ăn đi.”
Ánh mắt lên án của Sơ Nghiên không có tác dụng, đành phải cúi đầu tiếp tục ăn.
…… So với show ân ái trên bàn một cách công khai thì việc lén lút dưới bàn này còn xấu hổ hơn!
Vương Tiếu Tiếu quay đầu thấy mặt Sơ Nghiên đỏ rực, không khỏi cười: “Thời gian hai người yêu nhau lâu hơn chúng tôi mà, theo lý thuyết thì tiến độ nhanh hơn mới đúng, sao còn thẹn thùng như vậy?”
Sơ Nghiên không thể rụt rè, đành phải mạnh mẽ nói: “Đương nhiên rồi!”
Vương Tiếu Tiếu trêu ghẹo nhìn cô, cười không nói gì.
Ăn xong, về như thế nào lại là một vấn đề.
Đã có fans tìm đến nhà hàng, chủ nhà hàng phải sắp xếp cho bọn họ đi cửa sau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị chụp ảnh sau khi lái xe ra ngoài.
Cuối cùng bọn họ quyết định để người không quá gây sự chú ý là Tiếu Văn Lễ lái xe chở hai cô gái, còn người dễ bị đuổi theo nhất là Lâu Niệm thì tự lái xe đi đường khác.
Lúc đi đường, Sơ Nghiên vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Tiếu ngồi cùng cô ở ghế sau, cười trêu ghẹo: “Không vội, về nhà còn rất nhiều thời gian.”
Sơ Nghiên xù lông: “Em