Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Rơi Xuống Nước


trước sau



Editor: Độc Ẩm
Một màn xoay ngược tình thế này khiến ai nấy đều cảm thấy bất ngờ, sắc mặt Lâu phu nhân hết xanh lại trắng.

Một giọng nói giễu cợt từ phía sau vang lên: " Ôi, sao con rể lại không nể mặt bà chút nào thế chứ!"
Lâu phu nhân quay lại, thấy Tần Oánh cười giả trân liếc bà một cái rồi xoay người rời đi.

Sắc mặt Lâu phu nhân càng khó nhìn hơn.

Ai mà chẳng biết chuyện đại tiểu thư Sơ gia điên cuồng theo đuổi Lâu thiếu gia, đến hôn ước kia cũng là dùng thủ đoạn mà định ra, mà Lâu thiếu gia trước nay chưa bao giờ thèm nhìn cô một cái.

Hôm nay sao lại chủ động giải vây cho cô?
Mọi người tản dần ra, tụm năm tụm ba bàn tán.

Tống Tâm Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, ánh đèn lộng lẫy chiếu vào người cô nhưng cô lại cảm thấy ớn lạnh.

Cô nhìn bóng hai người đã đi xa, mái tóc rủ xuống che khuất nét mặt phẫn hận.

Lúc này, Tiếu Văn Lễ lọt vào tầm mắt của cô.

Cô vội vàng đi qua: "Tiền bối."
"Hả?" Tiếu Văn Lễ thuận tay đưa cho cô một cái bánh kem, "Sao vậy?"
Ánh mắt Tống Tâm Thuần hiện lên một tia do dự, trong đầu hiện lên gương mặt kiêu căng ngạo mạn của Sơ Nghiên từ nhỏ đến lớn, cảm giác đau đớn vô cùng chân thực khi bị cưỡng gian trong mơ, cuối cùng là hình ảnh cánh tay Lâu Niệm ôm lấy eo Sơ Nghiên vừa nãy.

Ánh mắt cô hơi trầm xuống, cắn môi nói: "Tiền bối, lát nữa gặp ở vườn hoa sau nhà được không? Em có chuyện muốn nói với anh."
___
Sơ Nghiên đi cùng Lâu Niệm trở lại phòng bếp, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chắc chắn Lâu phu nhân dùng thủ đoạn ghê tởm này là vì muốn đánh đòn phủ đầu với nguyên chủ.


Đương nhiên bà ta cũng không hài lòng gì lắm đối với Tống Tâm Thuần, chẳng qua là vì muốn nâng một người lên để đạp một người xuống.

Sơ Nghiên lại không muốn gả cho con trai của bà ta nên đương nhiên là cô không tức giận, chỉ là không muốn khiêu vũ trước mặt mọi người thôi.

Lâu Niệm khoanh tay dựa vào khung cửa, hỏi: "Sợ như vậy?"
"Đương nhiên rồi!" Vẻ mặt Sơ Nghiên nhăn nhó, "Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết nhảy một bài thể dục nhịp điệu - chim ưng cất cánh."
Gương mặt Lâu Niệm lộ ra một tia hoang mang, Sơ Nghiên mới nhớ ra, từ nhỏ Lâu Niệm đã học trường quý tộc tư nhân, sao có thể biết tiết mục thể dục quốc dân kia chứ.

Sơ Nghiên sợ nói nhiều sẽ lộ đuôi, một bên lấy trứng gà trong tủ lạnh, một bên cười nói: "Tóm lại bây giờ tôi làm trứng hấp cho thiếu gia ha."
Lâu Niệm sửa lại: "Hai chén."
"......" Sơ Nghiên quay đầu miễn cưỡng cười một cái, nhận mệnh đi lấy nồi hấp, "Vâng vâng vâng, hai chén hai chén."
Thật ra đâu có gì hiếm lạ, chỉ là chén trứng hấp thôi.

Nhưng đối với người mà mỗi bữa ăn đều là sự tính toán tỉ mỉ của chuyên gia dinh dưỡng như Lâu Niệm, món ăn bình dị như thế này lại khiến hắn cảm thấy khác biệt.

m nhạc trong đại sảnh chuyển thành tiếng dương cầm, tiếng nói chuyện ồn ào không vì chuyện vừa rồi mà dừng lại.

Trứng hấp cũng sắp chín, lúc này, cửa phòng bếp đột ngột bị mở ra.

Phùng Dứu thò đầu vào: "Cái gì mà thơm thế nhỉ?"
Lâu Niệm thờ ơ: "Không có gì."
Phùng Dứu làm lơ vẻ mặt lạnh lùng của Lâu Niệm, tí tửng đi vào, phía sau còn có Triệu Nhất Minh: "Trời ơi, đây đây đây là vì thiếu gia mà rửa tay vào bếp?!"
Sơ Nghiên cười vui sướng trên nỗi đau của người khác, dự cảm hai chén trứng của Lâu Niệm sẽ bay màu.

Sau hai người còn có Tiếu Văn Lễ, hắn đi vào nhìn một lượt rồi cười nói: "Còn tưởng hai người bỏ trốn rồi cơ, hóa ra là ở đây mở tiệc."
Sơ Nghiên cười: "Trả công cho thiếu gia."
Trứng hấp đã chín, Sơ Nghiên rưới thêm dầu vừng và nước tương, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ.

Mùi hương lập tức kích thích dạ dày của bốn người đàn ông cả buổi tối chỉ uống rượu, Lâu Niệm liếc xéo ba người, đang định mở miệng thì bị Triệu Nhất Minh giành trước: "Ai da chắc là ngon lắm đây, Tiếu lão sư mau lại đây ăn đi!"
Tiếu Văn Lễ vui vẻ đi qua: "Con trai ngoan, không uổng công ba ba thương con!"
Triệu Nhất Minh xúc một miếng thật lớn, nóng đến há miệng: "Ôi nóng nóng! Tay nghề chị dâu nhỏ không tồi nha!"
"......" Lâu Niệm giữ chặt chén canh trứng còn lại trước móng vuốt của ba người, ánh mắt lạnh băng quét qua bọn họ, "Giữ liêm sỉ chút đi."
Sơ Nghiên cười tủm tỉm tháo bao tay, nhìn một đám thiếu gia nhà giàu giành nhau hai chén trứng hấp mà cảm thấy hài hước.

Trước đó cô cũng không biết, bông hoa cao lãnh Lâu Niệm còn có thuộc tính tham ăn.

Cởi tạp dề ra, cô ngửi thấy mùi trứng lấn át cả mùi nước hoa trên người.

Sơ Nghiên hơi ghét bỏ, xoay người đi ra ngoài.

Ba người đàn ông kia tập trung vây quanh một chén trứng hấp, chỉ có Lâu Niệm ngước mắt lên, gọi cô: "Cô đi đâu?"
Sơ Nghiên vẫy vẫy tay: "Làm bảo mẫu xong rồi, tôi phải trở lại làm công chúa nhỏ đây!"
Sau khi cô đi, Triệu Nhất Minh chưa đã thèm liếm liếm muỗng: "Ăn ngon thật."
Phùng Dứu sờ sờ cái bụng trống rỗng, tiếc nuối nói: "Giá như chị dâu làm thêm hai chén nữa."
Vừa nói xong thì bọn họ đã bị một ánh mắt đầy sát khí chiếu tướng, hai người cảm thấy lạnh sống lưng.

Chỉ thấy thiếu gia ung dung đặt chén xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Vốn dĩ chén đó cũng là của tôi."
Tiếu Văn Lễ yên lặng giấu cái chén không ra sau lưng.

Phùng Dứu nịnh nọt: "Trời ơi! Thời đại bây giờ phụ nữ chịu xuống bếp nấu ăn cho chồng đã là quý lắm rồi, người ta còn nấu cho cậu hai chén!"
"Đúng là chị dâu vô song!"
"Tình yêu độc nhất vô nhị! Cặp đôi thế kỉ!"
Lâu Niệm nhìn chằm chằm bọn hắn một lúc, cuối cùng nhịn không được câu môi mắng một tiếng: "Cút."

Sơ Nghiên không muốn quay lại đại sảnh, cô chậm rãi đi ra vườn hoa phía sau.

Vườn hoa nhà họ Lâu được tỉ mỉ thiết kế bởi kỹ sư nổi tiếng quốc tế, mùa nào có hoa của mùa đó, tao nhã tinh xảo, trung tâm là một cái hồ nhân tạo, trong màn đêm thoang thoảng hương hoa súng đầu hạ.


Sơ Nghiên vừa đi vừa suy nghĩ, trong truyện gốc, trước khi Tống Tâm Thuần trọng sinh, chuyện tình cảm của nam nữ chính gặp rất nhiều trắc trở, chịu áp lực từ Tần Oánh và các bậc trưởng bối Lâu gia, còn bị nguyên chủ điên cuồng trả thù, cuối cùng thậm chí còn bị nguyên chủ hại chết, lúc này mới có cơ hội làm lại một lần nữa.

Nhưng hiện tại nguyên chủ đã không còn, Sơ Nghiên sẽ không hại cô ta, càng sẽ không thiêu sống cô ta...!vậy cô ta có trọng sinh nữa không? Nếu dựa theo cốt truyện, Tống Tâm Thuần vẫn trọng sinh, vậy cô ta sẽ có kí ức kiếp trước về nguyên chủ hay là cô đây?
Sơ Nghiên đau đầu.

Tình huống xấu nhất là Tống Tâm Thuần trọng sinh vào một thời điểm mà cô không biết, hơn nữa còn mang theo kí ức trong truyện gốc.

Nếu vậy thì dù Sơ Nghiên không định làm những chuyện xấu đó, nhưng Tống Tâm Thuần vẫn sẽ cho rằng Sơ Nghiên sẽ làm.

—— cô không muốn đổ vỏ đâu!
Nói cho cùng, mâu thuẫn giữa nguyên chủ và nữ chính vẫn là Lâu Niệm.

Chờ đủ quyền hạn, cô nhất định sẽ chân thành nói với Tống Tâm Thuần cô không mơ ước Lâu Niệm, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Mùi

hương trên người dần bị gió đêm thổi bay, cô bắt đầu thấy hơi lạnh.

Sơ Nghiên ôm cánh tay chà xát, không nhịn được lại nghĩ: Có lẽ cô cũng không hoàn toàn hy vọng Lâu Niệm và Tống Tâm Thuẩn ở bên nhau.

Lâu Niệm là một người khá tốt, có tất cả các đặc điểm cần thiết của một nam chính ngôn tình, hơn nữa lại chính trực lương thiện.

Nếu sau này bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái dịu dàng, không giả tạo, Sơ Nghiên sẽ vui vẻ mà chúc phúc bọn họ.

Nghĩ tới đây, một bóng người chợt lọt vào tầm mắt cô.

Sơ Nghiên nhìn theo, thấy Ngô Hiểu Quỳnh lén lút đi sâu vào hoa viên.

Sơ Nghiên hơi nghi ngờ, trong truyện gốc hình như sẽ có một số tình tiết quan trọng sắp xảy ra.

Do dự một giây, Sơ Nghiên lặng lẽ đi theo.

Ngô Hiểu Quỳnh không quen thuộc chỗ này, nhưng tốc độ của cô ta rất nhanh, sau khi rẽ trái rẽ phải được vài lần thì đột nhiên không thấy bóng dáng.

Sơ Nghiên cảm thấy không ổn, quả nhiên, đi về phía trước một đoạn liền nhìn thấy...cái hồ nhân tạo kia.
Tống Tâm Thuần đứng một mình ở bên hồ, hay tay đan nhau quy củ đặt trước người, gương mặt lộ rõ dưới ánh trăng, những viên ngọc trai trên váy sáng lấp lánh, cả người tựa như tiên nữ.

Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ ra.

Trong truyện vốn có một màn chị em xé nhau vào đêm sinh nhật Lâu Niệm.

Vì đây là tình tiết ở đầu truyện nên suýt nữa cô đã quên mất.

Nguyên chủ ghen ghét Tống Tâm Thuần vì đã thay cô trở thành vị hôn thê của Lâu Niệm, lại tỏa sáng rực rỡ ở vũ hội nên sau yến hội đã hẹn Tống Tâm Thuần ra bên hồ ở hoa viên Lâu gia để đàm phán.

Đương nhiên, kết quả không thể như ý muốn.

Tống Tâm Thuần đã "vô tình" tiết lộ tình cảm Lâu Niệm dành cho cô ta, điều này ngay lập tức khiến nguyên chủ mất đi lý trí, ra tay đẩy Tống Tâm Thuần xuống hồ.

Cuối cùng không hiểu xui xẻo kiểu gì bị Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ vừa lúc bắt gặp cảnh này.

Kể từ đó chứng thực danh hiệu "Người đàn bà ghen tuông độc ác" của Sơ Nghiên.

Không ngờ cô chẳng làm gì, tình tiết này vẫn có thể xảy ra theo đúng cốt truyện.

Sơ Nghiên thở dài, vừa đi vừa nói: "Tìm tôi thì nói thẳng, còn cho người dụ tôi ra, cô đang đóng phim hả?"
Tống Tâm Thuần không phủ nhận, cúi đầu cười nhạt, chờ Sơ Nghiên đến gần mới nói: "Chị, có phải em làm chị không vui không?."
Sơ Nghiên đứng cách cô ta 3 mét an toàn, nghiêng đầu nghĩ: "Coi như vậy đi?"
Tống Tâm Thuần giữ cổ áo, hơi kích động đi phía về trước vài bước: "Em biết! Em không nên, không nên khiêu vũ với Lâu Niệm, nhưng mà, nhưng mà em không dám làm mất mặt Lâu phu nhân......"

Sơ Nghiên nói đúng trọng tâm: "Nhảy cũng đẹp đấy."
Tống Tâm Thuần có chút kinh ngạc, thử thăm dò nói: "Lúc khiêu vũ được một nửa, Lâu Niệm anh ấy...!anh ấy chạm tay vào mặt em, em biết chắc chắn anh ấy không cố ý! Em cũng đã lập tức tránh ra, em biết chị mới là vị hôn thê của anh ấy."
Cô ta biết Sơ Nghiên coi chừng Lâu Niệm chặt đến mức nào, để hắn khiêu vũ với người con gái khác đã là tối kỵ, chứ đừng nói đến động tác thân mật như sờ mặt.

Sơ Nghiên nghe xong chắc chắn sẽ nổi điên.

Sơ Nghiên buồn cười.

Cô quan sát từ đầu đến cuối, Lâu Niệm vẫn luôn duy trì lễ nghi cơ bản, đừng nói đến sờ mặt cô ta, có khi Lâu Niệm còn chưa nhìn cô ta được mấy lần.

Nhưng Sơ Nghiên lười vạch trần, khoanh tay thản nhiên nói: "Biết thì tốt."
Tống Tâm Thuần cảm giác như đang đánh vào bông, từ khi nào mà Sơ Nghiên lại khó đoán như vậy? Đến ghen ghét cũng che giấu triệt để?
Cô ta nhẩm tính thời gian, vẻ mặt khổ sở tiến lên mấy bước, "Chị không tin em, đúng không? Chị, từ nhỏ chị đã không thích em."
"Đứng yên đó đừng nhúc nhích, tiến lên nữa là tôi gọi người đấy." Sơ Nghiên nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, phân vân không biết nên đi hay chạy, dù sao đánh chết cô cũng sẽ không động thủ.

Tống Tâm Thuần âm thầm cắn chặt răng, thoáng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, đột nhiên tiến lên vài bước, túm chặt bả vai Sơ Nghiên: "Chị, chị tin em được không? Em thật sự, em thật sự không ——"
Sơ Nghiên sững sờ: "Tôi biết rồi, cô buông tay ra!"
Động tác của Tống Tâm Thuần càng lúc càng mạnh, Sơ Nghiên không thoát ra được, hai người càng lúc càng tiến gần đến bờ hồ, Tống Tâm Thuần hét lên: "Chị đừng như vậy, đừng mà! A ——"
Sơ Nghiên đã bị cô ta đẩy ra bên ngoài, từ xa nhìn lại thì đó là một ví trí hoàn hảo để mượn góc.

Nhưng từ góc độ của Sơ Nghiên, vẻ mặt cô ta rất đắc ý.

Trán Sơ Nghiên nổi gân xanh, không nhịn được chửi: "Cô có bệnh hả!"
Đúng lúc này, Tống Tâm Thuần hét lên một tiếng chói tai, sau đó ngả người ra sau, lấy một tư thế xinh đẹp rơi "Tùm" xuống nước.

Sơ Nghiên: "......"
Fxxk.

"Cứu mạng!"
"Cứu mạng —— em! Em không biết ——"
Phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc, Sơ Nghiên hơi quay đầu, quả nhiên thấy Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ ở cách đó không xa.

Tiếu Văn Lễ khiếp sợ, Lâu Niệm vô cảm.

Sơ Nghiên thở dài.

Sau đó cô đá rơi giày cao gót, móc tay vào sợi dây chuyền trên cổ rồi giật mạnh xuống.

Sợi dây chuyền bạc lóe lên một tia sáng, nửa gương mặt Sơ Nghiên chìm trong bóng tối, khóe môi đỏ tươi hơi cong, mang theo một tia trào phúng lạnh lùng.

Sắc mặt Lâu Niệm thay đổi, quát khẽ: "Đợi đã!"
Sơ Nghiên ném dây chuyền xuống, đi chân trần đến bờ hồ, hít sâu một hơi rồi nhảy xuống.

Trong nháy mắt chạm phải làn nước lạnh lẽo, Sơ Nghiên nghĩ thầm: Chỉ có cô biết nhảy chắc?
Bà đây cũng biết!
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện