Không biết mình đến đây ăn cơm hay đến chịu ngược nữa.
Nhưng người ta kiêu ngạo là có tư bản để kiêu ngạo, ôi nhân sinh.
Ngồi bên cạnh anh, tôi đây cũng áp lực lắm chứ, vừa chịu lạnh từ tảng băng di động là anh, vừa phải chịu mấy ánh nhìn sát sao từ phía các vị phụ huynh, ai mới là người khó chịu hơn hả.
Giờ có nói gì đi nữa, thì cũng phải ngồi, mong bữa cơm mau kết thúc nhanh chút, để còn về nhà, mấy cuốn tiểu thuyết đang chờ mình a.
Sở gia gia: "Haha...!như vậy mới đúng, cũng không phải lần đầu hai đứa gặp nhau, thoải mái ăn với nhau bữa cơm, sau này sẽ quen thôi."
Trước đó toàn là nguyên thân gặp thôi, con đây mới là lần đầu tiên, nhìn bề ngoài đúng là vẻ đẹp hoàn mỹ.
Khí chất cao lãnh, đúng với thẩm mỹ và phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, chỉ tiếc nam chính là của nữ chính, pháo hôi như mình chỉ để làm lót đường.
Ông ngoại: "Sao hả ông bạn già, hôm nay làm gì gấp rút hẹn dùng cơm vậy.
Bình thường không phải là giữa tháng, thì cuối tháng sao?"
Sở gia gia: "Còn không phải để hai nhà chính thức gặp nhau, bàn chuyện đính hôn cho hai đứa nhỏ à."
Ông ngoại: "Ra là vậy, cũng phải, đã hứa hôn cũng lâu rồi, hôm nay nên tiến thêm một bước nữa, tốt tốt haha."
Sở Kỳ: "Ông nội, không phải nói để thêm vài năm sao, con không vội."
Anh ta nhìn qua mình như vậy là ý gì! Ánh mắt chứa đầy tính uy hiếp, không lẽ kêu mình lên tiếng từ chối.
Nếu mình kiên quyết đồng ý đính hôn, thì anh ta có làm gì mình không đây.
Nhưng nếu từ chối, thì sau này tiểu thư chân chính của Diệp gia trở về, sẽ tha cho mình ư, chắc là không, mình đã làm mất mối hôn sự tốt của cô ta còn gì.
Đường nào cũng phong ba bão tố, thôi mình cứ im lặng đồng ý đính hôn đi, sau này Diệp tiểu thư trở về, mình cũng không còn ở Diệp gia.
Khi đó, bọn họ tự xử lý với nhau, chẳng liên hệ gì với mình nữa.
Từ bây giờ, mình phải diễn thật tốt, màn đeo bám mặt dày không cần liêm sỉ này, quan trọng ôm chặt vị hôn phu hờ này.
Vịnh Thanh: "Thật ạ, vậy là chúng con sắp đính hôn sao, con rất vui vẻ."
Trong lòng nổi gió, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh diễn là đây.
Sở Kỳ: "Diệp tiểu thư đây, tôi thấy hai chúng ta cũng không hợp nhau, cô cứ như vậy đồng ý đính hôn."
Vịnh Thanh: "Em thấy chúng ta cứ đính hôn trước, sau đó từ từ bên nhau tìm hiểu về đối phương.
Sở Kỳ, em thật sự rất thích anh, chúng ta đính hôn đi được không?"
Mình cảm thấy độ dày của mặt mình, đã tăng thêm nhiều lớp.
Sắc mặt của nam chính thật kinh khủng, tâm hồn nhỏ bé của mình đang run sợ.
Ông ngoại: "Đúng đó Sở Kỳ, tình cảm vun đắp dần dần sẽ có, con xem, Vịnh Thanh yêu thích con đến như vậy."
Diệp phu nhân: "Sở Kỳ con rất tài giỏi, người lại đẹp trai, trong giới thượng lưu con đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.
Con gái cô lại xinh đẹp, dịu dàng đính hôn với con quả thật tuyệt phối."
Vịnh Thanh: "..."
Xinh đẹp cũng thường thôi, mà dịu dàng...!từ này không thích hợp với nguyên chủ, với mình lại càng sai.
Ba Diệp: "Phải đó Sở Kỳ, quan trọng là Vịnh Thanh thật lòng thích con."
Sở Kỳ: "Nhưng con không thích cô ấy, xin lỗi con không muốn đính hôn.
Hôn sự này, trước kia Vân tổng và ông nội con cùng nhau định ra."
Ông ngoại nguyên chủ tên là Vân Thiên, bình thường khu trạch viện đang ở, là của nhà họ Diệp, còn ông ngoại nguyên chủ vẫn có tài sản riêng.
Sở gia gia: "Cái thằng cháu này, dù là do hai ông già này định hôn sự, nhưng phận làm con cháu thì phải nghe theo sắp xếp của người lớn chứ.
Ông nội già rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm.
Muốn trông thấy cháu trai kết hôn để được bồng cháu, con không đáp ứng ông nội được à."
Con muốn mấy năm cho cái thời gian chính xác, trước mắt hai đứa cứ đính hôn đã.
Còn kết hôn thời gian sau sẽ tổ chức, con thấy được không?"
Sở Kỳ: "Con không muốn."
Không khí bắt đầu u ám rồi đây, mình nên làm gì hay là lấy lùi làm tiến vậy.
Ép quá không chừng nam chính sẽ nổi điên lên.
Vịnh Thanh: "Sở gia gia, con có thể đợi đến khi anh ấy đồng ý, hai người đừng tranh cãi nữa."
Sở gia gia: "Con xem, Vịnh Thanh rất hiểu chuyện, chưa kết hôn đã biết suy nghĩ cho con."
Ông ngoại : "Thôi đi lão Sở, tạm thời cứ theo ý hai đứa nó, chúng ta ăn cơm trước, khi nào hẵng bàn lại cũng được.
Thời gian có nhiều mà, thức ăn nãy giờ lên đã nguội hết rồi."
Đúng đó, nãy giờ mình ngồi chỉ muốn ăn thôi nhưng không ai đụng đũa, người lớn chưa ăn mình phận con cháu, sao dám vượt lễ phép.
Đính hôn làm gì, cứ như vậy kéo dài đến lúc Diệp tiểu thư thật trở về, làm luôn một thể cho tiện.
Nói nhiều chỉ làm nam chính nổi lên bực bội, chán ghét chứ được gì.
Buổi sáng ăn không yên, buổi trưa bị bỏ đói, buổi tối món ngon chất đầy, nhưng với không khí này, ăn không cảm giác mùi vị ngon.
Nhìn đến cái tên Sở Kỳ đó, ăn uống càng không vô, chưng bộ mặt khó chịu như ai lấy hết sổ gạo nhà anh ta, cho ai coi chứ.
Hai lão nhân gia và hai vị phụ huynh vừa ăn vừa giao lưu nói chuyện đúng thật rất vui, như vậy mới gọi là họp mặt dùng bữa chứ.
Bù trừ cho bên này, như mùa đông về sớm, cảm thấy mệt tâm quá.
Ăn xong món tráng miệng này là được về rồi, không phải nhìn mặt than của nam chính nữa.
Cái thiết lập hình tượng thanh lãnh cấm dục, cấm sắc của tên nam chính này được bao lâu nữa.
Khi gặp nữ chính, không phải cũng sẽ tan rã ngay à.
Để xem, lúc đó anh thế nào chạy theo truy nữ chính, yêu người ta cuồng nhiệt ra sao.
Diệp phu nhân: "Chú Sở, chút quà này con chuẩn bị cho chú, là sản phẩm chăm sóc sức khỏe cực tốt chú nhận đi."
Sở gia gia: "Cảm ơn con đã nhọc lòng, chú không khách sáo A Thành cầm lấy."
A Thành: "Xe đến rồi thưa lão gia."
Sở gia gia: "Vậy chúng tôi về trước, có thời gian thì lão Vân ông đến nhà tôi cùng nhau đánh vài ván cờ, già rồi thời gian có nhiều lắm."
Ông ngoại: "Được rồi, có thời gian tôi sẽ đến về cẩn thận."
Vịnh Thanh: "Sở gia gia, Sở Kỳ hai người về cẩn thận."
Sở gia gia chào tạm biệt với mọi người, trong khi nam chính vẫn giữ thái độ lạnh lùng, đúng là mỹ nhân băng giá mà.
Nếu anh không đi với Sở gia gia, tôi cũng không thèm chào tạm biệt làm gì.
Tôi biết anh rất chán ghét tôi, chỉ là tôi...!hoàn cảnh của tôi là bị ép đó, không làm theo thì ra đường sớm