Sở Kỳ không nhìn bọn họ thêm nữa, mà đi lên phòng của anh, mặc kệ Phương Thiên Tư đang còn định nói gì đó.
Khang quản gia sợ Phương Thiên Tư còn nhiều lời nữa, thiếu gia sẽ lên cơn giận dữ ngay.
Nên nhanh miệng nói trước: "Phương tiểu thư, cô không phải nên vào phòng ăn ngồi chờ thiếu gia xuống sao?"
Cô mau vào ngồi trước đi, khoảng 15 phút nữa thiếu gia sẽ xuống đến.
Phương Thiên Tư: "Được thôi, tôi đi vào trước."
Phương Thiên Tư nhanh chóng đi vào phòng ăn, gọi người trong bếp chuẩn bị lên đồ ăn đầy đủ, rồi tự mình ngồi vào bàn chờ Sở Kỳ.
Nhưng trái ngược với mong muốn của Phương Thiên Tư, người đầu tiên bước xuống lại là Vịnh Thanh a.
Phương Thiên Tư liếc mắt nhìn Vịnh Thanh: "Cô đã xuống rồi sao?
Xuống rồi thì ngồi vào bàn đi, nếu không khi Sở Kỳ xuống đến, lại nói tôi ức hiếp cô nha."
Vịnh Thanh mỉm cười: "Tôi ngồi đây, Phương tiểu thư không cần bận lòng."
Thật ra theo cách hành xử này của cô ta, mình không biết ai mới là chủ, ai là khách đây.
Ha mà nghĩ kĩ lại, thì giữa hai người chúng ta, đến cuối cùng cũng không có ai là nữ chủ nhân của Sở gia này.
À Phương Thiên Tư cô ta còn đi được đến gần cuối câu chuyện, còn nhân vật Diệp Vịnh Thanh này của mình, chỉ xuất hiện ở phần đầu.
Từ đó về sau không thấy tác giả nhắc đến nữa, nên cũng không rõ cuộc sống tiếp theo của nhân vật này như thế nào?.
Chỉ biết đại khái, trong một câu tác giả có nói sơ qua, là nhân vật này có cuộc sống vô cùng khó khăn.
Trong lúc Vịnh Thanh suy tư, thì Sở Kỳ đã xuống đến nơi.
Sở Kỳ nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy hai người Vịnh Thanh và Phương Thiên Tư đang ngồi đối mặt nhau, không khí có vẻ khá căng thẳng.
Không phải là hai người này đang vì mình mà tranh giành với nhau đi, thật là nói sao đây...!cả hai cô ta đều không phải hình tượng phù hợp với mình.
Có cố gắng đến đâu, thì cũng tốn công mà thôi, đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng có vẻ họ vẫn chưa chịu tỉnh ra.
Phương Thiên Tư thì đúng là Sở Kỳ đã đoán đúng, nhưng về phần Vịnh Thanh thì không đúng rồi.
Vịnh Thanh mà biết được suy nghĩ hiện tại vào lúc này của Sở Kỳ, chắc chắn sẽ rất buồn cười đi.
Sở Kỳ: "Ăn cơm đi."
Vịnh Thanh: "Vâng, Sở Kỳ anh ăn đùi gà đi, ăn thêm rau nữa."
Vịnh Thanh vừa cười nhẹ nhàng, vừa gắp thức ăn cho Sở Kỳ, bộ dáng lấy lòng ra mặt.
Nhưng mọi chuyện lại không chiều lòng người nha, toàn bộ thức ăn cô gắp cho Sở Kỳ, đều bị anh ta bỏ trở ra.
Vịnh Thanh: "...!anh không muốn ăn những thứ này à, để em gắp cái khác cho anh được không?"
Sở Kỳ: "Không cần, cô đừng gắp nữa, tự cô ăn cơm đi."
Phương Thiên Tư mỉm cười rất tươi, vui vì người khác gặp họa.
Phương Thiên Tư tự tin hơn hẳn Vịnh Thanh, gắp cho Sở Kỳ vài món khác trên bàn.
Phương Thiên Tư: "Thói quen của Sở Kỳ tôi rất quen thuộc, cô không để ý hay sao?
Sở Kỳ thường ăn mấy món thanh đạm để khai vị trước, mới có thể ăn những món mặn."
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ là do em không đủ chu đáo, anh muốn ăn gì, em bây giờ có thể tiếp tục gắp cho anh."
Trước giờ dùng cơm cùng anh ta, mình chẳng hề quan tâm đ ến mặt này, nên cũng không rõ lắm.
Phương Thiên Tư đúng là không hổ danh là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính nha, hiểu rõ về nhau từng chi tiết như vậy.
Chẳng trách bạch nguyệt quang luôn là người quan trọng trong lòng nam chính, chỉ xếp sau nữ chính mà thôi.
Sở Kỳ lườm Vịnh Thanh một cái, ý nói cô dám động thì đừng trách tôi.
Vịnh Thanh đang đưa tay ra định gắp, thì va phải ánh mắt đầy uy hiếp của nam chính, ngượng ngùng thu tay lại.
Sở Kỳ: "Đã nói cô ăn đi, sao cứ thích làm trái ý của tôi vậy.
Thiên Tư em ăn đi, không cần gắp cho anh nữa, những món này bình thường em cũng thích đúng không?"
Sở Kỳ đưa đũa gắp thức ăn từ chén mình, trả về lại trong chén của Phương Thiên Tư.
Vịnh Thanh: "..."
Chuyện gì đây, tôi đang ăn cẩu lương của hai người này à, tình ý qua lại nhường nhịn nhau mà ăn sao?
Trên bàn còn đầy thức ăn kia kìa, có cần gắp qua gắp lại như vậy không?
Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ anh đừng khách sáo, em trước giờ đều chăm sóc cho anh, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy."
Vịnh Thanh nhìn hai người này mà bất giác bình tĩnh mỉm cười.
Ồ nhưng sau này, nam chính chỉ dành cho Vương Tiểu My thôi.
Sở Kỳ: "Được rồi, mau ăn cơm đi, thức ăn sẽ nguội hết."
Vịnh Thanh chán nản nhìn hai người trước mặt, không ăn cũng đã thấy no, vì sao ư, vì ăn cẩu lương đến no luôn rồi.
Huống chi toàn bộ thức ăn trên bàn đều không phải món mình thích, ở lại đây tiếp tục lấy lòng nam chính cũng không ổn.
Từ khi ngồi xuống dùng bữa đến bây giờ, mình làm gì anh ta cũng không vừa mắt, quan tâm anh ta, thì lại bị cảnh cáo đến tận hai lần.
Xem ra anh ta không muốn mình có mặt ở đây thì phải, nếu vẫn cố chấp ngồi lại, có khi lại diễn hay thành dở.
Phá rối bầu không khí lãng mạn của hai người này, biết đâu nam chính đang âm thầm ghi thêm cho mình một tội, vào cái sổ ghi chép của anh ta.
Chờ sau này, đem ra tính sổ từng chuyện một nha.
Nhìn qua phía hai người đó như là một thế giới hạnh phúc toàn màu hồng, ánh sáng này thật chói lóa a, chịu không nổi nữa.
Vịnh Thanh nhìn về hướng trợ lý Hàn và Khang quản gia đang đứng, thì lúc này họ cũng đang nhìn về phía cô, với ánh mắt đầy ý nói, cô không sao chứ?
Bọn họ cũng đang lo lắng cho tình hình của Vịnh Thanh nha, rõ ràng là vị hôn thê chính thức, nhưng khung cảnh hiện tại như bị tráo đổi thân phận cho nhau.
Phải ngồi nhìn chồng tương lai của mình, tình tứ với cô gái khác trước mắt mình.
Có là ai đi nữa dù có mạnh mẽ đến mấy, thì cũng phải đau lòng thôi.
Vịnh Thanh cười gượng, đáp lại họ biểu thị mình vẫn ổn chỉ là...!mình không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa thôi.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, Phương tiểu thư hai người cứ tiếp tục dùng bữa, em còn việc phải làm, xin phép lên phòng trước."
Phương Thiên Tư: "Bây giờ đã tối thế này, Diệp tiểu thư lại có việc bận rộn sao?"
Cô ta đã