Vịnh Thanh nhịn nhịn, vì không phải lang thang đói khổ.
Vịnh Thanh: "Em không phải ý đó, em chỉ tò mò họ là ai."
Tần Nhã: "Cô là ai, ai cho cô gọi thẳng tên Sở Kỳ bỏ anh ấy ra."
Sở Kỳ vùng ra khỏi vòng tay cô, không hiểu sao khi ấy trong lòng cô, lại dâng lên sự khó chịu.
Sở Kỳ: "Cô không biết người ta chán ghét mình sao, Thư Linh đi thôi."
Mình đáng ghét vậy sao! nam chính, anh cũng tiêu chuẩn kép quá rồi.
Tần Nhã: "Sở Kỳ...!người ta...!không hề ức hiếp cô ta nha, em cũng không biết cô ta là...!người của anh.
Cái gì, cô ta là người của anh?"
Câu này của tên nam chính cũng gây hiểu lầm lắm nha, cô ta chỉ là thư ký, qua miệng anh ta như tình nhân.
Sở Kỳ: "Mong rằng Tần tiểu thư sau này đừng gây khó dễ."
Nói xong, nam chính dẫn tiểu thư ký bạch ngọt của anh ta bước ra ngoài.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ anh đừng đi, đừng đi mà, khó khăn lắm em mới gặp được anh, vậy mà hứ...." đồ ngạo kiều.
Gọi tên thư ký nhà anh ta Thư Linh dễ nghe thế, tôi thì mặt không muốn gặp, tên chẳng thèm kêu.
Tôi không vì chén cơm, còn lâu mới ở đây mặt dày đeo bám anh.
Tần Nhã: "Cô còn chưa trả lời tôi."
Vịnh Thanh: "Tôi chỉ là một trong số những người theo đuổi anh ấy thôi."
Tần Nhã: "Tôi khuyên cô tránh xa anh ấy ra, cô không đấu lại tôi."
Vịnh Thanh: "Đúng vậy, nên cô hãy cố gắng nhiều nha."
Tần Nhã: "Người nên cố gắng là cô mới phải, nhìn thì cũng đẹp, nhưng chẳng có chút thần thái của tiểu thư, cô mà xứng với anh ấy."
Tần Nhã cũng nối gót hai người kia mà đi, cuối cùng tiệm trà cũng trở lại bình yên vốn có, những người nãy giờ ăn dưa cũng quay lại câu chuyện còn dang dở của họ.
Lúc này Tiêu Tuyết mới đi ra từ phòng vệ sinh, nếu không có việc trang điểm lại, có lẽ cô đã ra sớm hơn và được xem một màn tình tay bốn hấp dẫn kịch tính.
Tiêu Tuyết: "Cậu quen cô ấy sao?"
Vịnh Thanh: "Không quen."
Tiêu Tuyết: "..."
Không quen mà nói chuyện với nhau như tất nhiên vậy sao?
Tiêu Tuyết quay qua nhìn Vịnh Thanh, ánh mắt muốn hỏi có chuyện gì.
Vịnh Thanh: "Khi nãy gặp Sở Kỳ cùng với hai cô gái ở đây, cô ấy là một trong số đó, cô ấy cảnh cáo tớ không được đeo bám anh ta."
Tiêu Tuyết: "Cậu không lo lắng sao, sắp bị mất vị trí hôn thê rồi đó, tớ thấy tình hình đáng báo động."
Vịnh Thanh: "Về thôi."
Vịnh Thanh cảm thấy con đường mình phải đi khó khăn hơn rồi, chưa gì đã có hai đối thủ, cô có giữ nổi hôn sự này cho đến khi trao trả thân phận không? Có điều, hôm nay cô đã xác định được một việc.
Khi tình tiết này diễn ra, nếu cô nhớ không lầm, thì nữ phụ hai của cốt truyện Thẩm Á Ni trở về Diệp gia, chỉ còn là thời gian ngắn.
Sau khi tạm biệt với Tiêu Tuyết, thì Vịnh Thanh cũng lên xe về nhà, ngồi trên xe nhìn ra đường phố đông đúc, Vịnh Thanh cảm thấy mình cô độc ở thế giới này.
Cô khao khát được trở về nhà, nơi này không thuộc về cô, dù ở thế giới cũ cuộc sống khá vất vả, nhưng nơi đó cô có bạn bè, người thân, yêu thương và quan tâm cô.
Vừa nhìn dòng người vừa suy nghĩ, Vịnh Thanh bắt đầu khóc, chưa bao giờ cô tuyệt vọng như bây giờ.
Đường về nhà không tìm được, tương lai ở đây cũng mù mịt.
Nhìn thấy cô khóc, chú tài xế nghĩ là có chuyện xảy ra, nên đã lên tiếng hỏi, trong câu nói có mấy phần lo lắng.
Chú Trương: "Tiểu thư cô khóc sao! Có chuyện gì, hay cô không được khỏe."
Chú Trương là người làm vườn ở Diệp gia, vì bây giờ cô cần có tài xế đưa đón, nên chú ấy được kiêm thêm nhiệm vụ tài xế này.
Vịnh Thanh: "Dạ không có gì đâu ạ.
Lúc ở ngoài phố, trước khi vô xe con bị bụi bay vào mắt thôi, chút xíu nữa thì hết ấy mà, chú đừng lo."
Chú Trương là người từng trải, dù biết có chuyện không đơn giản, nhưng thấy cô cũng không muốn nói, nên giữ khoảng yên lặng cho cô.
Tâm trạng đang buồn làm Vịnh Thanh muốn uống đồ ngọt hơn, để tự giúp mình vui vẻ.
Do đó cô nghĩ ngay đến trà sữa, thức uống cô thường xuyên sử dụng, khi bị áp lực công việc hay cuộc sống quá bí bách.
Vịnh Thanh tìm thấy phía bên phải con đường, có một quán trà sữa khá lớn.
Nên nhờ chú tài xế lái xe đến trước cửa hàng, chờ cô đi vào mua trà sữa.
Vịnh Thanh: "Chú Trương, đợi con một lát con sẽ ra ngay."
Đang là giờ tan tầm, nên khách hàng chờ mua tại cửa hàng khá đông, Vịnh Thanh chỉ đành ngồi đợi đến lượt.
Trang trí của tiệm trà sữa này cũng rất đặc biệt, theo phong cách nhà phố kết hợp với vườn cây, vừa hiện đại lại mang nét thiên nhiên.
Hầu hết cây trồng ở đây đều thuộc họ ăn quả, nên ngoài tác dụng làm đẹp còn có thể thu hoạch.
Tên cửa tiệm cũng rất thích hợp với phong cảnh ở đây, nó tên là Khai Quả.
Một tiệm trà sữa thú vị, nằm ở trung tâm thành phố, không khó hiểu khi cửa hàng luôn đông khách.
Đợi gần 15 phút, mình cũng lấy được trà sữa mình yêu cầu, sau này có cơ hội mình sẽ ghé vào đây thường xuyên hơn.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình, môi trường lại thư giãn gần gũi với thiên nhiên.
Vịnh Thanh trở lại trong xe, cầm theo hơn chục ly trà sữa, nói chú Trương chạy thẳng về nhà.
Buổi chiều sau khi từ tiệm trà trở về, Thư Linh dường như mất tập trung vào công việc, trước đây cô nghĩ Sở tổng là người lạnh lùng, hầu như không quan tâm gì ngoài công việc.
Các tiểu thư theo đuổi ngài ấy, đều bị từ chối thẳng thừng, đi theo Sở Kỳ đã lâu, Thư Linh cũng biết rõ thói quen và tính cách của anh ấy.
Sở Tổng trước nay, không thích ai tự động chạm vào người của mình.
Hôm nay cô gái kia...!vậy mà lại không chút kiêng dè, ôm cánh tay anh ấy, mặc dù Sở Tổng có đẩy cô ấy ra, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thái độ không kiên quyết lắm, có một chút nhẫn nhịn trong đó.
Rốt cuộc thì cô ta là ai, tại sao có thể khiến Sở Tổng có thái độ khác như vậy.
Nếu Vịnh Thanh mà biết được suy nghĩ của Thư Linh thì sẽ tức cười lắm đây, vì đơn giản là nam chính ghét tôi thôi, nên anh ta không muốn thân cận, cô nghĩ nhiều rồi.
Trong lúc Thư Linh thả hồn suy nghĩ, thì Sở Kỳ đã đến trước mặt cô, anh ta gõ cộc cộc...!xuống bàn, làm Thư Linh phải giật mình hoàn hồn.
Thư Linh: "Sở Tổng ngài tìm tôi."
Sở Kỳ: "Rất hiếm