Thím Vương vừa mới ra khỏi cửa, bước chân dừng lại, có chút xấu hổ đứng tại chỗ.
Rốt cuộc Lâm Mỹ Như cũng bán rau ở chợ, Giang Nhu hợp tác với mình, suy cho cùng chính là bản thân mình chiếm được lợi ích.
Nhưng thật ra Giang Nhu một chút cũng không sợ, đứng ở cửa sân nhìn bà ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, bình tĩnh nói: "Chính là như mẹ thấy, trong nhà không có tiền, hợp tác với thím Vương làm buôn bán nhỏ."
"Làm buôn bán nhỏ?"
Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này liền bùng nổ: "Cô đến chợ mà nhìn xem có bao nhiêu người mua, một ngày kiếm được không biết bao nhiêu tiền, chuyện tốt như vậy, cô lại tìm người khác không tìm tôi? Mẹ cô bán rau dễ dàng lắm sao? Nhà bọn họ bán thịt, vốn dĩ kiếm được nhiều tiền, cô còn bỏ thêm tiền vào nhà họ, quả thật là ăn cây táo rào cây sung, hướng cùi chỏ ra ngoài, bị người ta lừa gạt cũng không biết."
Tức giận đến trực tiếp mắng to, cảm thấy đứa con dâu này của mình vừa ngu ngốc vừa hư hỏng.
Mua may bán đắt kiếm được nhiều tiền, không cho người trong nhà, thế nhưng lại dâng lợi ích lên cho người khác?
Nghĩ đến bản thân mình mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại lựa rau, bán rau, kiếm cũng chỉ đủ tiền cho một nhà ăn uống.
Cái đứa ngu ngốc này có biết hay không, mỗi ngày nhìn thấy công việc buôn bán của nhà họ Vương thuận lợi đến như vậy, trong lòng bà ta có bao nhiêu hâm mộ?
Bây giờ lại nghe người ta nói chỗ này đều là chuyện tốt của con dâu bà, cõi lòng bà ta giống như tan nát.
"Ai da, bà làm sao lại có thể nói lời khó nghe như vậy, cái gì gọi là bị người ta lừa gạt? Tôi lừa gạt Tiểu Nhu lúc nào chứ?"
Thím Vương nghe được thì không vui nổi, nhịn không được xen vào: "Chuyện hợp tác của tôi với Tiểu Nhu rất rành mạch, rõ ràng, sổ sách đều có đủ, đừng có ở đây tùy tiện vu khống người khác."
Lâm Mỹ Như đang nổi nóng, nghe xong lời này, cảm thấy chắc hẳn là bà ta đã nói gì đó làm con dâu nghi kỵ mình, nhịn không được hét lớn: "Tôi không nói chuyện với bà."
Sau đó chỉ tay vào Giang Nhu mắng: "Nhà tôi đúng là nuôi ong tay áo, con trai tôi cũng là xui xẻo tám đời mới cưới cô vào cửa, uổng công tôi còn thường xuyên đến đưa đồ ăn cho cô, thật sự đúng là giống như bỏ cho chó ăn, nếu cô không giao việc buôn bán này cho tôi, vậy thì cô nôn hết số đồ ăn của tôi ra đây…"
Càng nói càng tức giận, hốc mắt cũng đỏ lên, còn tiến lên phía trước hai bước, dáng vẻ như hận không thể xé xác Giang Nhu ra.
Giang Nhu im lặng nhìn bà ta, cảm thấy có nói đạo lý cũng vô ích, hoài nghi chính mình cần phải thức tỉnh đầu óc bà ta, vì thế trực tiếp ngắt ngang lời bà ta đang nói.
"Tại sao tôi tìm thím Vương hợp tác chứ không phải tìm mẹ, trong lòng mẹ không phải hiểu rõ nhất hay sao?"
"Lê Tiêu không ở nhà, tôi mang thai lâu như vậy, mẹ có đến chăm sóc tôi dù chỉ một ngày sao? Tôi từ lâu đã muốn hỏi mẹ, con ruột của mẹ là Lê Tiêu hay là Hà Văn Hoa? Hà Văn Hoa vừa trở về nhà, mẹ hết mua thịt lại mua cá, Lê Tiêu thì sao? Lúc anh ấy về nhà, mẹ thậm chí còn không thèm lộ mặt, mấy ngày trước cầm đi một miếng thịt từ trong giỏ của mẹ, mẹ lại làm như tôi cắt mất thịt trên người mẹ, người không biết còn tưởng rằng mẹ mới là mẹ ruột của hắn ta đó."
"Cho dù hợp tác cùng mẹ thì sao, đến cuối cùng tiền kiếm được còn không phải vào túi của hai cha con kia, tôi và Lê Tiêu có phần sao? Mẹ nói tôi bị người ta lừa gạt, nói tôi hướng cùi chỏ ra ngoài? Nhưng tôi thấy mẹ là đang xem tôi là đồ ngốc thì có, tôi hợp tác cùng thím Vương, ít nhất chi phí tổn thất cũng không nhiều lắm, mẹ thì có cái gì? Đến cuối cùng việc buôn bán này có thể còn có phần của tôi hay không?"
"Mẹ tình nguyện làm trâu làm ngựa cho hai cha con kia là chuyện của mẹ, nhưng đừng có mà nghĩ đến chuyện hút máu tôi và Lê Tiêu."
Giang Nhu xoa bụng, một câu tiếp nối một câu, làm cho người ta cãi không lại chỉ có thể thở hổn hển.
Dù sao thì cô và anh trai cũng cãi nhau từ nhỏ đến lớn, khi còn nhỏ là võ đấu, trưởng thành là văn đấu, mồm mép đã sớm luyện thành.
"Cô…"
Lâm Mỹ Như bị nói nhất thời không tìm thấy từ ngữ để phản bác, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu mới nặn ra mấy câu: "Cô đang nói tiếng người sao? Tôi lúc nào thì không xem nó là con trai mình? Con người cô nhỏ nhen như vậy sao, tôi cũng đã cho cô thịt đấy thôi?"
Sáng sớm, người đi làm xung quanh còn chưa ra khỏi cửa, nghe được động tĩnh, đều tìm theo hướng thanh âm phát ra tới xem náo nhiệt, còn có mấy đứa bé trên tay bưng chén cơm.
Giang Nhu nhìn thấy có nhiều người đến, dứt khoát lớn giọng nói: "Mẹ xem Lê Tiêu như con ruột của mình? Được thôi, vậy hôm nay tôi sẽ ở chỗ này tính toán kĩ lưỡng với mẹ!"
"Lê Tiêu từ nhỏ đến lớn, mẹ có quan tâm, chăm sóc anh ấy bao giờ chưa? Người khác đều nói Lê Tiêu không học giỏi, từ nhỏ đã giao du với lưu manh, chẳng lẽ anh ấy vừa sinh ra đã quen biết với lưu manh sao? Cha mẹ người ta khi con mình học thói xấu, còn biết dùng roi đánh vài cái, kéo người khỏi lầm đường lạc lối, mẹ thì sao? Ngược lại hùa với người khác nói anh ấy từ nhỏ đã hư hỏng.
Tôi hỏi mẹ, sau khi cha của Lê Tiêu chết, mẹ đã làm cho anh ấy được mấy bữa cơm sáng? Ngày mưa mẹ đưa ô cho anh ấy được bao nhiêu lần? Khi anh ấy còn đi học thành tích như thế nào? Chủ nhiệm lớp là ai? Anh ấy học lớp mấy?"
Danh tiếng của Lê Tiêu kém, hắn cũng đã quen.
Nhưng Giang Nhu còn muốn cùng đứa nhỏ sinh sống ở đây, cô không muốn về sau ra ngoài bị người ta dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm.
Càng không muốn sau này đứa nhỏ ra đời, đi học, cũng bị các loại chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nếu có bị bắt nạt, người ta cũng sẽ chỉ nói hai tiếng "xứng đáng".
Về phía Lâm Mỹ Như, nếu bà ta đã dám làm, chẳng lẽ còn sợ người khác nói?
Lâm Mỹ Như ở đối diện bị cô hỏi mặt đỏ tới mang tai, một câu cũng không trả lời được, cuối cùng không đủ tự tin lớn tiếng nói: "Đừng có nói với tôi mấy lời giả dối này, rõ ràng đang nói đến chuyện cô bán ruột heo."
Giang Nhu cười lạnh, không cho bà ta cơ hội giảo biện, nói thẳng: "Mẹ không biết chứ gì? Tôi nói cho mẹ biết, không phải chỉ một lần, năm anh ấy lên sơ trung sáng nào cũng phải chịu đói, thế cho nên mới bị bệnh bao tử nhẹ.
Thành tích của anh ấy vẫn luôn rất tốt, là một trong năm người đứng đầu toàn trường, trung khảo vào lớp chín với thành tích đứng nhất lớp, chủ nhiệm lớp sơ trung là Lương Mỹ Lệ, cao trung học lớp ba, chủ nhiệm lớp là Vương Anh."
"Mẹ cái gì cũng không biết, mẹ chỉ biết mỗi Hà Văn Hoa, mẹ chỉ lo lắng Hà Văn Hoa ốm đói lạnh lẽo, Hà Văn Hoa học lại ba năm cũng không thi đậu, mẹ vẫn như cũ lao tâm khổ tứ tiếp tục nuôi hắn ăn học, mà khi Lê Tiêu bị người ta vu oan đến bỏ học, mẹ thậm chí cũng không thèm đến trường học xem qua lấy một lần."
"Có người làm mẹ nào giống như mẹ sao? Lúc con gái thím Vương học cao tam, thím Vương mỗi ngày đều đến trường học đưa cơm, ngày mưa cũng không bỏ bữa nào, con gái thím ấy thi đậu đại học xong người ta cũng không nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi, lại nghĩ đến chuyện kiếm nhiều tiền tích cóp của hồi môn cho con gái, mẹ thì sao? Mẹ đã làm được cái gì?"
"Người khác tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết Lê Tiêu trở thành đồ xấu xa trong mắt người khác, mẹ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Khi còn nhỏ mẹ mặc kệ anh ấy, khi anh ấy lớn bị người ta ức hiếp mẹ cũng không giúp đỡ giải quyết, còn ở một bên ồn ào mắng nhiếc, tìm đàn ông người này còn tệ hơn người kia.
Mẹ quên rồi sao? Lúc mẹ bị tên đàn ông trước đánh, là ai ra mặt chống lưng đưa mẹ trở về trong thôn? Là Hà Văn Hoa sao? Là tên đàn ông hiện tại của mẹ sao? Đều không phải, là Lê Tiêu mười ba tuổi."
"Anh ấy xem mẹ là mẹ, mẹ có từng xem anh ấy là con mình sao?"
Những lời này khi Giang Nhu xem qua tư liệu của Lê Tiêu ở đời trước đã muốn nói, cha của Lê Tiêu chết sớm, nếu bà ta không có tìm người xấu xem thành báu vật, ở cạnh chăm sóc tốt cho Lê Tiêu, thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Nếu bà ta quan tâm Lê Tiêu nhiều hơn một chút, trong khoảng thời gian Lê Tiêu xuống phía Nam chăm sóc tốt cho cháu gái, cũng sẽ không đến mức cháu gái bị bắt nạt trong trường học cũng không biết.
Nếu bà ấy phát hiện thấy bất thường mà nói cho Lê Tiêu biết, cô gái nhỏ có nụ cười ấm áp có thể sẽ sống sót, mà sau này Lê Tiêu cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn đến như vậy.
Lâm Mỹ Như nhìn Giang Nhu hùng hổ như vậy, bị nói đến có chút ngẩng đầu không lên, đối với mấy lời con dâu vừa nói, bà không nghĩ sẽ thừa nhận bất cứ cái nào, nhưng khi mở miệng muốn nói chuyện lại phát hiện một chữ cũng nói không xong.
Lại nhìn ánh mắt xung quanh đều rơi trên người mình, bà ta có cảm giác chính mình đang bị lột sạch, vẻ mặt hốt hoảng.
Vừa rồi có bao nhiêu kiêu căng, lúc này liền có bấy nhiêu quẫn bách, xấu hổ.
Nhưng thím Vương còn nhịn không được cắn thêm một miếng, cố ý nói lớn tiếng cho những người khác nghe: "Đúng thật là như vậy, nuôi con là một công việc thiêng liêng, không phải chỉ cho nó ăn cho nó mặc thôi là được, còn phải chăm sóc nó.
Con gái tôi khi còn nhỏ cũng không nghe lời, tôi và cha nó cũng không thiếu lần đánh mắng, bị đánh mắng rồi liền biết học ngoan, sau khi nó đi học chúng tôi lại bắt đầu quan tâm đến thành tích, không phải tôi khoe khoang, nhưng con gái tôi có thể thi đậu đại học, trong đó cũng có một nửa công lao của tôi và ba nó."
"Thật đáng tiếc cho Lê Tiêu, thằng bé đó cũng rất thông minh, nếu có thể đi học đàng hoàng, chắc hẳn đã sớm thi đậu đại học."
Trong đám người đang đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt nghe thấy lời này, có