Giang Nhu nhíu mày: "Ánh mắt đó của anh là sao?"
Lê Tiêu nhướng mày cười, vô tội nhìn cô: "Tôi có ánh mắt gì chứ?"
"Ánh mắt vừa rồi của anh không đúng."
"Vậy cô nói xem vừa nãy tôi có ánh mắt gì?"
Làm sao cô biết? Cô chỉ là cảm thấy ánh mắt vừa nãy của hắn có chút kì quái.
Giang Nhu trừng hắn một cái, không muốn nói chuyện với hắn.
Lê Tiêu cũng mặc kệ, bỏ chân Giang Nhu vào thau xong, chính mình cũng ngồi trên ghế cởi giày vớ, chân hắn lớn hơn, bỏ chân vào thau làm chân Giang Nhu phải nhích qua một bên, mực nước cũng từ mu bàn chân dâng lên đến mắt cá chân.
Chân hai người dính vào nhau, xúc cảm trên da rất rõ ràng, Giang Nhu cảm thấy quá thân mật, trên mặt có chút mất tự nhiên, ra vẻ oán giận nói: "Anh làm nước rửa chân của tôi bốc mùi luôn rồi."
Lê Tiêu nghe xong cũng không tức giận, chỉ là "xùy" một tiếng: "Chân của cô cũng không có thơm, không thì tự ngửi vớ của mình đi?"
Nói xong còn lấy đôi vớ nhét dưới mông cho cô ngửi.
"..."
Thật là, ngày thường nhìn không nói nhiều lắm, nhưng nói gì hắn cũng có thể đáp trả trở lại.
Giang Nhu dẫm mạnh hai cái lên chân hắn.
Lê Tiêu lại cười, tùy ý cô trút giận.
Rửa chân xong, Lê Tiêu đổ nước, nhìn hai người giường kia không có dáng vẻ gì là muốn đi rửa mặt, trực tiếp hỏi một tiếng: "Tắt đèn hay không?"
Người phụ nữ giường giữa không nói chuyện, nhưng người ở giường thứ nhất lại nói: "Tắt đèn đi, cửa thì chưa cần đóng."
Lê Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn chỉ tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sau khi tắt đèn, trong phòng bệnh lâm vào cảnh tối tăm.
Người phụ nữ giường giữa dặn đứa con gái canh gác bên cạnh giường em bé buổi tối cảnh giác một chút, đừng ngủ.
Giang Nhu nghe không lọt tai, không nhịn được xen vào: "Không nhất thiết phải như vậy chứ? Con gái cô cũng mệt mỏi không ít."
Chiều nay nghe bà già kia lúc đi cứ nhắc mãi, có vẻ thôn của bọn họ cách hơi xa nơi này, đứa con gái này buổi sáng có đến đây một lần, giữa chừng lại về nhà nấu cơm cho em trai, chạy tới chạy lui mấy lần, ai mà chịu cho nổi?
Nào biết người ở giường giữa nghe xong lời này, ra vẻ đúng lý hợp tình trả lời: "Cô sinh con gái đương nhiên không cần lo lắng."
Chọc Giang Nhu tức giận lên.
Trước kia cô đã có nghe mẹ nói người thế hệ trước trọng nam khinh nữ, nhưng cô lại không nghĩ sẽ đến mức như vậy.
Lê Tiêu đi tới, nói thẳng một câu: "Cô nói chuyện với loại người như vậy thì có ích gì?"
Cảm thấy cô tự kiếm chuyện cho mình nổi giận, trong lòng loại người này chỉ có con trai, hắn thấy qua nhiều rồi, khi còn nhỏ hắn còn thấy có người ném con gái mới sinh vào hố phân cho chết đuối.
Lời này hắn không có hạ giọng nói, người ở giường giữa cũng nghe thấy, nhưng bởi vì là Lê Tiêu nói, cô ta cũng không dám lên tiếng.
Có một số người, liếc mắt một cái đã biết không dễ chọc.
Giang Nhu nghẹn khuất nằm xuống, thấy hắn đi về phía mình, tức giận nói: "Không thể chen chúc như vậy, hai chúng ta mỗi người ngủ một đầu."
Giường hẹp như vậy, cùng ngủ một đầu nằm thẳng không được.
Lê Tiêu không nghe, vẫn chen chúc một chỗ với cô, còn trả lời một câu: "Không phải cô nói chân tôi bốc mùi sao?"
"..."
Giang Nhu suy ngẫm, cũng đúng, chân của thằng cha này dài như vậy, nằm xuống có lẽ chân sẽ áp vào mặt cô.
Quên đi.
Có điều hai người ngủ một đầu quả thật có hơi chật, Giang Nhu đành phải chuyển từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, đối mặt với phương hướng của giường em bé, Lê Tiêu từ phía sau dựa lại đây.
Tay hắn có vẻ không dễ đặt, ở phía sau nhích tới nhích lui, cuối cùng trực tiếp đáp ở trên eo cô.
Giang Nhu có chút ngứa, vặn vẹo hai cái, chỉ là cuối cùng vẫn mặc hắn để.
Cũng không biết là ở đây quá an tĩnh hay do lỗ tai cô quá nhạy bén, cô có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của người đàn ông phía sau, trên người hắn còn truyền đến độ ấm.
Cô nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát, nhưng phát hiện có chút ngủ không được, cuối cùng nửa người cứng đờ còn rất có tinh thần.
Giang Nhu suy nghĩ một lúc rồi trở mình, không nhịn được nói với hắn chuyện lúc người ở giường giữa tỉnh lại, sau đó nhắc nhở hắn: "Con gái cũng có thể rất có tiền đồ, anh đừng có mà giống người khác."
Có điều nói xong lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, không nói chuyện đời trước Lê Tiêu làm cái gì, chỉ là nói biểu hiện của hắn hai ngày nay trước mặt cô, chính là một người bố và một "người chồng" có năng lực.
Lê Tiêu có chút mệt mỏi, thuận thế ôm chặt lấy người trong lồng ngực: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, con gái cưng của tôi chắc chắn không thể kém hơn người khác, ngủ đi."
"Ồ."
Mặt Giang Nhu bị vùi vào trong cổ hắn, cô giãy giụa nhưng cũng không thể tránh thoát, cuối cùng cử động thân thể, đổi sang một tư thế thoải mái hơn rồi cứ như vậy mà ngủ.
Cũng không biết có phải do có Lê Tiêu bên cạnh hay không, Giang Nhu không nhận giường, hô hấp rất nhanh trở nên đều đều.
Sau khi ngủ say còn vô thức chui vào vòng tay của người nào đó.
Tuy rằng người đàn ông nọ đã ngủ say, nhưng vẫn còn rất cảnh giác, thỉnh thoảng sẽ giơ tay sờ xem chăn bông sau lưng cô có che kín hay không, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn bé con trên giường em bé.
Nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, hắn cũng lập tức tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra nghe một lát, xác định không nghe lầm, mới nhíu mày quay đầu lại nhìn, sau đó thật cẩn thận rời khỏi cái ôm của Giang Nhu mà xuống giường.
Lúc mang giày đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua giường em bé đặt ở phía cuối giường giữa, đứa con gái canh em trai có vẻ chưa ngủ, nghe thấy tiếng động sợ hãi quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Lê Tiêu đi tới mới phảng phất nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với Lê Tiêu: "Vừa rồi sợ bản thân không cẩn thận ngủ quên mới đóng cửa lại."
Nghe thấy tiếng động, cô nàng còn đang do dự có nên đánh thức mẹ mình hay không.
Lê Tiêu liếc mắt nhìn cô nàng một cái, không nói chuyện, vòng qua người trực tiếp đi mở cửa.
Hắn không có mềm lòng giống như Giang Nhu, người ta có ngủ hay không hắn cũng không quan tâm.
Cửa phòng bệnh đã có chút cũ, mỗi lần mở chốt đều phát ra tiếng động.
Lê Tiêu cố hết sức nhẹ nhàng mở cửa, cửa mở ra, nhìn thấy một người đàn ông thấp hơn hắn một cái đầu đứng trước cửa.
Người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa thử xem, nào biết liền nhìn thấy cửa mở, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn.
Có hơi sửng sốt: "Cậu…"
Lê Tiêu nhíu mày: "Ông là ai? Hơn nửa đêm muốn làm cái gì?"
Người đàn ông phản ứng chậm chạp, vội vàng giải thích: "Vợ tôi sinh, chính là ở phòng bệnh này."
Sợ hắn không tin, còn bổ sung một câu: "Cô ấy tên Hoàng Anh, tối hôm qua tôi có tới rồi, tôi là tài xế lái xe cho nên bên ngày không rảnh tới đây."
Hôm nay Lê Tiêu có nghe Giang Nhu và sản phụ giường thứ nhất nói chuyện, hình như đúng là tên Hoàng Anh.
Khẽ gật đầu: "Động tác nhẹ một chút, bọn họ đều đang ngủ."
Nói xong xoay người đi vào, không quan tâm người phía sau thế nào.
Lê Tiêu quay lại giường nằm xuống, đứa con gái giường giữa có vẻ muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thái độ lãnh đạm của Lê Tiêu, cũng không dám nói chuyện, chỉ là có chút cảnh giác nhìn người đàn ông từ bên ngoài tiến vào.
Chẳng được bao lâu, giường thứ nhất truyền đến tiếng khóc nức nở, có lẽ là người phụ nữ trên người đã tỉnh.
Lê Tiêu một lần nữa ôm Giang Nhu vào trong ngực, Giang Nhu giống như bị quấy rầy, trong miệng rầm rì mấy tiếng, Lê Tiêu sửa sang cái mũ vặn vẹo trên đầu cô, nhíu mày nói ra phía sau: "Nhỏ tiếng một chút."
Người phụ nữ giường thứ nhất nghẹn ngào một tiếng, cắn chặt môi hạ giọng.
Nhưng một lát sau, vẫn là không nhịn được đánh tên đàn ông nhà mình, nhỏ giọng oán hận nói: "Tôi sinh ba ngày, mẹ anh biết là cháu gái thì lập tức quay người bỏ đi, cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, cháu gái thì không phải người sao? Con gái nhà người ta cũng có thể vào đại học đấy."
Tên đàn ông nghe xong không kiên nhẫn: "Được rồi, tôi đang mệt muốn chết, nói mấy chuyện này làm gì?"
Người phụ nữ thầm thất vọng, qua một lát, cô nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc của tên đàn ông nhà mình.
Nhịn không được chua xót, cô cũng không rõ, người với người tại sao lại có thể khác biệt lớn đến như vậy?
Giang Nhu nói chồng cô ấy lúc trước cũng muốn sinh con trai, nhưng sau khi sinh ra là con gái, anh ta có vẻ còn thích hơn cô ấy, cho bú, giặt tã toàn là tự mình làm.
Lại im lặng khóc thầm, hận bản thân lúc trước không nghe lời cha mẹ mà gả xa.
Trước bình minh ngày hôm sau, tên đàn ông giường thứ nhất rời đi, trước khi đi còn để lại một ít tiền và nửa con gà nướng mang tới hôm qua, nói là cố ý mua cho người phụ nữ.
Người phụ nữ ôm con cúi đầu cho bú, không nói chuyện.
Trong lòng khó chịu đến cực điểm, mới vừa sinh xong có thể ăn mấy thứ này sao?
Nếu như anh ta có nửa phần quan tâm như chồng của Giang Nhu, cũng sẽ không lấy cái này tới tranh công.
Tên đàn ông nói một câu: "Bảo dưỡng thân thể cho tốt, tôi đi đây."
Nói xong liền không chút do dự quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn đứa nhỏ lấy một cái.
Hốc mắt người phụ nữ lại đỏ, biết hắn muốn mình bảo dưỡng thân thể cho tốt để tiếp tục sinh.
Nhưng cô không cam tâm, cúi đầu nhìn đứa bé ngoan ngoãn uống sữa, trong lòng mặc niệm, về sau cho dù có liều mạng cũng muốn để con gái vào đại học có tiền đồ, đừng giống như cô bị người ta khinh bỉ, đối xử tệ bạc.
Người đi quá sớm, buổi sáng Giang Nhu tỉnh lại cũng không biết tối hôm qua còn có người tới.
Chính là cảm thấy tối hôm qua ngủ không quá ngon, hoài nghi bản thân có phải nhận giường hay không.
Lê Tiêu vừa ngáp vừa cho đứa nhỏ bú sữa, nghe xong lời này tức giận nói: "Cô còn ngủ không ngon sao? Nước miếng chảy ra khắp người tôi rồi đây này."
Hắn mới là người ngủ không ngon đây, mẹ nó, bị quấy rầy cả một đêm, buổi sáng mới vừa chợp mắt một lát, tổ tông nhỏ bé lại tỉnh, hừ hừ muốn uống sữa.
Giang Nhu nghe được không phục: "Ai chảy nước miếng?"
Bất mãn hắn bôi nhọ người khác, chỉ là đôi mắt theo bản năng liếc đến trên người hắn, nhìn thấy trên ngực hắn quả thật ướt một mảng, trên mặt không khỏi xấu hổ.
Lê Tiêu cười như không cười nhìn cô một cái: "Nếu không ngửi thử xem?"
"..."
Giang Nhu làm bộ không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó liền lơ đãng nhìn đến đôi mắt sưng đỏ của người ở giường thứ nhất, hình như là đã khóc.
Không dám nhìn thêm, sợ làm người ta xấu hổ.
Lê Tiêu dáng vẻ không có tiền đồ kia của cô, xùy một tiếng.
Cho bú xong, hắn ôm đứa nhỏ cho Giang Nhu, bản thân thu dọn một chút về nhà nấu cơm.
Giang Nhu ôm hài tử ngồi ở trong phòng bệnh chờ, chỉ là không được bao lâu hắn đã quay ngược trở lại, đi cùng còn có thím Vương.
Trên tay thím Vương còn vác theo rổ, vừa vào cửa liền cười tủm tỉm nói: "Thím mang đồ ăn đến cho hai đứa, sáng nay không cần trở về."
"Thím."
Giang Nhu có chút kinh ngạc nhìn bà một cái, không nghĩ tới bà đến sớm như vậy.
Thím Vương quen thuộc đi tới: "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong thím giúp con thông tắc tuyến sữa."
"Dạ."
Giang Nhu mỉm cười đáp ứng.
Giống như tối hôm qua, đồ ăn của cô và Lê Tiêu tách ra.
Thím Vương bảo Lê Tiêu rót nước nóng đến đây, Lê Tiêu liền cầm cơm cùng bình thuỷ đi ra ngoài, chuẩn bị vừa ăn vừa xếp hàng.
Giang Nhu còn nghĩ tới cái gì, nói với Hoàng Anh ở giường thứ nhất: "Chị Hoàng, đây là thím mà tôi nói với chị, con gái bà ấy vào đại học, rất lợi hại."
Nói xong lại kể nôm na chuyện tối hôm qua cho thím Vương nghe.
Thím Vương không khỏi cười không khép được miệng, cảm thấy khó trách bản thân thích đứa nhỏ Giang Nhu này như vậy, hai người bọn họ chính là trời sinh hợp nhau.
Vội quay đầu nói với người ở giường thứ nhất: "Con gái cũng không kém đâu, con gái tôi từ nhỏ đã có thành tích tốt, con trai không thể so sánh với nó, hiện tại đang ở thành phố N học đại học, còn làm cán sự trong lớp, thầy cô đều rất thích nó."
"Nhà của chúng tôi dán giấy khen đầy cả một mặt tường, sau khi vào đại học còn có học bổng, học kì trước nhận được hai trăm."
Vừa nói tới con gái mình, thím Vương đã hưng phấn đến không dừng được, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Nói như vậy không dễ chịu, còn ôm An An đi đến bên phía giường thứ nhất, muốn cùng người ta trò chuyện.
Làm cho Giang Nhu nhìn thấy phải bật cười.
Người ở giường thứ nhất vốn đang có chút khó chịu, nghe xong những lời này, tâm tình dần dần tốt lên, trong lòng cũng không khỏi nghĩ đến nhiều thứ.
Đôi mắt thím Vương từ trước tới giờ đều rất sắc bén, nhìn thấy cô ấy đỏ mắt liền biết bị ức hiếp, vội vàng an ủi.
Chờ Giang Nhu ăn xong, thím Vương còn có chút chưa đã thèm, như thể còn chưa nói đủ.
Lê Tiêu đi lấy nước nóng cũng đã trở lại, thím Vương kêu hắn lấy thêm thau cùng hai chiếc khăn lông sạch sẽ.
Lê Tiêu làm theo.
Thím Vương để Giang Nhu nằm thẳng ở trên giường, người thế hệ trước không để ý lắm đến mấy chuyện riêng tư gì đó, trực tiếp xốc quần áo của Giang Nhu lên, Giang Nhu cảm thấy có chút xấu hổ quay mặt qua một bên.
Bị Vương thẩm chọc: "Đã làm mẹ rồi, da mặt còn mỏng như vậy."
Giang Nhu đành phải đỏ mặt xốc quần áo lên, chỉ là kêu Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ra ngoài cửa, đừng để cho những người khác tiến vào.
Chủ