Sáng hôm sau, Lê Tiêu nấu cơm xong thì lái xe đến bệnh viện thành phố.
Khi trở về đã là mười một giờ rưỡi trưa, Giang Nhu hỏi tình huống thì nghe Lê Tiêu nói người còn chưa tỉnh, trên người có nhiều chỗ gãy xương, đặc biệt là tay phải, về sau chỉ sợ không có biện pháp giết heo.
Giang Nhu nhíu mày nói: "Người còn sống là tốt rồi."
Lê Tiêu không thể phủ nhận.
Nếu chú Vương đã xảy ra chuyện, vậy chuyện hợp tác của hai nhà cũng bị chặt đứt, Lê Tiêu đoán người phải nằm viện hơn một tháng.
Hơn một tháng không kiếm ra tiền có lẽ không ảnh hưởng lớn đến nhà họ Vương, nhưng vẫn là quá sức với gia đình nhỏ của bọn họ, qua hai tháng nữa còn phải đón Tết.
Nghĩ như vậy, giữa trưa Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến.
Hắn đi đến chợ, ngày thường Chu Kiến bày sạp ở ven cửa sau chợ, Lê Tiêu mỗi sáng đều đi chợ mua đồ ăn, ngẫu nhiên còn có thể gặp gỡ.
Có điều bởi vì bày sạp ở ven cửa sau không cần tốn tiền thuê, cho nên tính lưu động khá cao, hôm nay Lê Tiêu phải tìm cả nửa ngày mới thấy Chu Kiến ở một góc.
Nhìn dáng vẻ hắn có lẽ hôm nay không chiếm được vị trí tốt.
Lúc Lê Tiêu tiến lên, Chu Kiến đang nói nói cười cười với một bà thím, đôi tay còn nhanh nhẹn làm sạch một con cá trắm cỏ: "Chị cứ yên tâm đi, cá nhà em đều là cá tươi nhất hôm qua vớt dưới sông ở trong thôn, đảm bảo ăn ngon, ai da, không phải nói chứ, người thời nay càng ngày càng lười, rất nhiều người bán cá đều dùng cái gì mà thức ăn chăn nuôi cho chúng ăn, số cá đó nào để cho người ăn được? Vừa tanh vừa nhớt…"
Nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, hắn lập tức tăng tốc, liền mạch lưu loát loại bỏ mang và gan cá, sau đó cột cá lại bằng một sợi rơm rồi đưa cho bà thím, ngon ngọt nói: "Chị gái, ăn ngon thì lần sau lại đến nhé."
Bà thím bị một tiếng "chị gái" này dỗ ngọt: "Được, lần sau cậu nhớ chọn một vị trí tốt đấy."
"Đương nhiên là cần thiết, vì chị em sẽ đến sớm hơn một chút."
Bà thím được dỗ dành đến tươi cười đầy mặt.
Lê Tiêu ở bên cạnh nhìn đến không nói nên lời, Chu Kiến dùng nước trong thùng bên cạnh rửa sạch tay, vui vẻ nói: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Sau đó lại hỏi: "Muốn ăn cá sao? Trong thùng còn hai con cá trích, anh lấy về cho chị dâu ăn đi."
Lê Tiêu liếc nhìn sạp hàng rồi nói thẳng: "Không cần đâu, hai con cá sống chú đưa còn chưa ăn xong, anh đến đây tìm chú là để nói chút chuyện."
Đôi mắt quét đến cái thùng còn có mấy con cá, liền nói: "Chú cứ bán cá trước đi, bán xong chúng ta đến tiệm cơm ăn một bữa."
Hắn làm xong cơm trưa rồi ra đây, bản thân cũng không ăn, nghĩ sắp đến giữa trưa, dứt khoát cùng Chu Kiến ăn bên ngoài.
Chu Kiến suy nghĩ, từ lúc bụng của chị dâu lớn đến nay, anh cũng rất lâu rồi chưa tìm hắn: "Được, vậy anh chờ một lúc, thứ này bán rất nhanh."
"Ừ, anh đi mua chút gia vị trước."
Lê Tiêu xoay người đi đến sạp cách đó không xa, chọn mua vài loại gia vị cần dùng, mua xong, mắt thấy sạp bên cạnh có bán đồ cột tóc cho nữ, không nhịn được cũng đến xem.
Chờ hắn trở về, trước sạp của Chu Kiến nhiều thêm một người quen.
Lúc hắn đến gần, liền nghe được Vương Đào dùng giọng điệu lấy lòng nói: "Chỗ cá này cũng không tồi, có thể lấy ra xem thử hay không?"
Chu Kiến không nhúc nhích, trợn mắt nhìn hắn, không khách sáo hỏi: "Chú có tiền sao?"
Vương Đào vội nói: "Có, hôm nay tôi có mang theo tiền."
Chu Kiến hừ lạnh một tiếng, vớt con cá mà Vương Đào đã chọn ra cân, cá tung tăng nhảy nhót, Vương Đào lại nói: "Chú cân như vậy không chuẩn, giết xong hẳn cân."
Chu Kiến vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức xấu đi, lập tức ném con cá xuống đất, không cần suy nghĩ liền tức giận hỏi hắn: "Giết cá xong mi lại nói không mang đủ tiền đúng không?"
"Mẹ nó, Vương Đào mi nói xem đây là lần thứ mấy rồi? Ai cũng làm như mi, ông đây làm sao mà kiếm tiền?"
Vương Đào nghe xong liền né tránh: "Chuyện này… Chuyện này còn không phải do trong nhà quá nghèo sao, vậy đổi thành cá nhỏ đi."
Chu Kiến không nhúc nhích.
Vương Đào xấu hổ, trên mặt nỗ lực mỉm cười, nhưng chỉ là không đi.
Lê Tiêu đi qua đi đánh vỡ cục diện bế tắc: "Lấy con này đi, anh trả tiền."
Vương Đào lúc này mới chú ý tới Lê Tiêu đang đứng phía sau mình, thần sắc trên mặt cứng đờ: "Lão đại."
Lê Tiêu gật đầu với hắn, không nói chuyện.
Vương Đào cúi đầu.
Chu Kiến nhẫn nhịn, nể mặt Lê Tiêu mà giết cá, chỉ là toàn bộ quá trình trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Lúc đưa cá cho Vương Đào, trực tiếp phun ra một chữ: "Cút."
Vương Đào tiếp nhận cá, xám xịt bỏ chạy.
Nhìn hắn như vậy, Chu Kiến nhịn không được mắng: "Ả vợ hắn ta thật sự là làm người ta ghê tởm."
Lê Tiêu cũng nhìn theo bóng lưng Vương Đào, đột nhiên hắn cảm thấy, người này cùng "Vương Đào" trong ấn tượng của hắn dường như là hai người khác nhau.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn thu hồi tầm mắt, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ tiền đưa cho Chu Kiến: "Chỗ cá còn lại để cho anh, đi thôi, đi ăn cơm đi."
"Đừng, cho anh, em tình nguyện cho không chị dâu, ả vợ Vương Đào làm sao có thể so được với chị dâu, ông đây thà rằng đem vứt cũng không muốn cho bọn họ."
Lê Tiêu nghe xong mỉm cười, cũng không biết Giang Nhu sao lại được người ta thích đến như vậy, hàng xóm xung quanh thích cô, ấn tượng của Chu Kiến với cô cũng đặc biệt tốt.
Ngẫm lại, tuy rằng hắn là người có điều kiện kém nhất trong đám anh em, nhưng lại cưới được cô vợ tốt nhất.
Trên đường đi, Chu Kiến còn đang mắng mỏ, chửi bới không ngừng, nói Vương Đào bây giờ dường như đã thay đổi thành một người khác, còn nói lần trước bản thân đi ngang qua nhà họ Vương, nghe được vợ Vương Đào mắng hắn vô dụng, nói bên nhà Chu Cường sắp bị phá bỏ, có khả năng sẽ nhận được một khoảng tiến, đâu giống nhà bọn họ cái gì cũng không có.
"Anh, anh nói xem người này có phải có bệnh hay không? Người ta được gì cũng liên quan rắm đến mi, thay vì đỏ mắt ghen tị còn không bằng tự mình đi kiếm tiền."
Lê Tiêu không nói lời nào, trong lòng cảm thấy vẫn là Giang Nhu tốt, cô sẽ không nói mấy lời như vậy.
Hai người đi tới một tiệm cơm gần đó, Lê Tiêu nói với hắn chuyện mình muốn đến thành phố bán ruột heo kho.
Chú Vương cũng chỉ là tạm thời bị thương, về sau thế nào cũng không dám nói, bán ở huyện thành cũng không hay lắm, hơn nữa thành phố nhiều người, chắc hẳn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Chu Kiến hoàn toàn tín nhiệm Lê Tiêu, nghe xong lời này, không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý: "Được, em đều nghe anh."
Lê Tiêu gật đầu: "Hôm nay chú thuê một chiếc xe ba bánh lại đây, trực tiếp đưa đến nhà anh, mấy ngày nay anh sẽ cải tạo một chút, ngày mai hai ta đi một chuyến đến trại nuôi heo trong thị trấn tìm nguồn cung nguyên liệu."
"Trước tiên chúng ta không làm lớn, bán một ít xem tình hình, hiệu quả tốt thì nói tiếp."
Chu Kiến: "Được, lát nữa em sẽ đi thuê xe."
Hắn thích đi theo anh làm việc, lần trước làm vận chuyển hàng hóa cũng là như thế này, kiếm được không ít tiền, trả hết số nợ của nhà hắn.
Hai người vừa ăn vừa nói, suy xét hết các phương diện.
Mấy ngày kế tiếp, Lê Tiêu lấy ra danh sách đồ gia dụng, nhanh chóng làm xong công việc lúc trước, nhận được tiền thì một nửa đưa cho Giang Nhu, một nửa tự mình cộng vào chi phí tổn thất.
Giang Nhu nhìn hắn mỗi ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài, còn mua một cái nồi lớn trở về, đổi cái bàn trong nhà bếp ban đầu thành một cái bếp mới.
Hắn còn tự làm một cái bàn có thể gập lại và một hộp đựng thớt, dao phay có thể dễ dàng lấy dùng.
Hỏi hắn, Lê Tiêu cũng không giấu giếm, nói mình và Chu Kiến chuẩn bị cầm ruột heo kho lên thành phố bán.
Giang Nhu nghe xong việc này, đề nghị hắn làm thêm mấy món, ví dụ như chân gà da hổ, lỗ tai heo, lưỡi heo kho, v.v…
Lê Tiêu ghi nhớ trong lòng, lúc đi ra ngoài nhập hàng cùng Chu Kiến thì mua thêm một ít trở về.
Hắn và Chu Kiến đều là người chăm chỉ, không tới mấy ngày đã xử lý ổn thỏa mọi việc, Giang Nhu còn đang ở cữ, cho nên gần đây Lê Tiêu phụ trách ở nhà kho, Chu Kiến thì đem đến thành phố bán.
Bạn gái của Chu Kiến cũng tạm dừng công việc trong tay, đi theo hắn đến thành phố để phụ giúp.
Đúng như Lê Tiêu nghĩ, ở thành phố quả thật rất nhiều người mua, Chu Kiến tùy tiện tìm một chỗ bán trước cửa chợ thì đã có rất nhiều người đến mua, không đến một buổi sáng đã bán hết sạch.
Buổi chiều trở về tính toán, trừ chi phí tổn thất ra, mỗi người lời gần một trăm tệ, đây lại còn là ngày đầu tiên.
Lê Tiêu và Chu Kiến được tiếp thêm động lực, quyết định kho nhiều một chút.
Ngày hai mươi hai tháng mười một Giang Nhu ở cữ xong, cô lo lắng thể chất mình kém nên còn ở nhiều thêm mấy ngày.
Cùng ngày kết thúc ở cữ, cô tắm gội sạch sẽ, chờ sau khi bước ra khỏi phòng tắm liền cảm thấy mình nhẹ đi mấy cân.
Chính mình tắm xong còn không tính, còn chuẩn bị tắm rửa cho bé con, gần đây thời tiết có hơi lạnh, Giang Nhu và Lê Tiêu lo lắng em bé còn quá nhỏ nên không dám tắm cho bé con, ngày thường chỉ dùng khăn lông lau sơ.
Lần này vì tắm rửa cho bé con, Lê Tiêu cố ý ra ngoài mua một loại màn bằng nhựa, thứ này Giang Nhu chưa thấy qua, xem như là độc nhất vô nhị ở niên đại này đi, giống với màn lụa của công chúa Châu u thời cổ đại, bên trên nhỏ, phía dưới lớn, rất dài, treo ở trần nhà cũng có thể phết đất.
Cái này bằng nhựa, người ở đây mùa đông tắm rửa đều dùng tới, ở bên trong tắm rửa sẽ không lạnh.
Hiện tại không nhiều người lắp đặt phòng tắm trong nhà, lúc trước Lê Tiêu trang hoàng cũng không biết còn có thứ này.
Lê Tiêu làm một sợi dây để buộc đầu trên, sau đó đục một cây đinh trên trần nhà tắm và buộc đầu dây còn lại vào cây đinh.
Sau đó hắn lại lấy ra bồn tắm nhỏ của con gái rồi đổ nước ấm vào bên trong.
Hai người đều chui vào tắm rửa trong màn nhựa, Giang Nhu ôm đứa nhỏ, Lê Tiêu kiểm tra nhiệt độ, hắn ngồi xổm xuống, trên băng ghế nhỏ bên cạnh để khăn tắm và quần áo.
Hai người bọn họ đều không quá thuần thục trong việc tắm em bé, Giang Nhu nâng cơ thể đứa nhỏ, Lê Tiêu ngồi đối diện gội đầu cho bé con, có lẽ hắn sợ xà phòng làm tổn thương làn da, trước tiên làm ướt tay mình, sau đó cho xà phòng vào tay, tạo bọt xong mới xoa lên tóc đứa nhỏ, động tác có hơi vụng về, nhưng rất nhẹ nhàng.
Chờ sau khi trên đầu bé con toàn là bọt, hắn mới nhẹ nhàng dùng khăn lông thấm nước lau sạch nhiều lần.
Giang Nhu vốn đang sợ bé con khóc, cháu trai nhỏ của cô trước kia gội đầu cứ như ai ngược đãi nó, khóc đến nổi đầu óc mọi người muốn nổ tung.
Có điều làm cô không ngờ đến chính là, bé con không chỉ không khóc, đôi mắt còn nhắm lại, dáng vẻ thoải mái như sắp ngủ.
Gội đầu xong, Lê Tiêu đổ nước trong bồm tắm, còn dùng vòi hoa sen tráng lại một lần trong bồn, sau đó mới lại đổ nước ấm sạch vào.
Ở trong bồn đặt một tấm ván gỗ bóng loáng, trên đó để khăn lông, Giang Nhu cởi quần áo cho đứa nhỏ rồi nhẹ nhàng để lên, Lê Tiêu cầm vòi hoa sen xả lên bụng và cẳng chân của bé con, nhiệt độ nước vừa phải.
Bé con rời khỏi cái ôm của mê, đôi mắt bối rối mở to, thân thể theo bản năng vặn vẹo, Giang Nhu bảo Lê Tiêu giữ con bé lại để mình tới tắm.
Trên tay Lê Tiêu có vết chai, lo lắng cọ xát làm đau làn da đứa nhỏ.
Giang Nhu cầm xà phòng thơm, học động tác tạo bọt lên tay tỉ mỉ lúc nãy của Lê Tiêu, sau đó nhẹ nhàng xoa từ cổ của đứa nhỏ, vừa xoa vừa cười với bé con: "Con xem con thoải mái chưa kìa, hai người chúng ta hầu hạ một mình con."
Lê Tiêu còn sợ đứa nhỏ lạnh, không ngừng dùng nước ấm rưới lên thân thể bé nhỏ của nhóc tì.
Bé con có lẽ là thật sự thoải mái, cũng không có lộn xộn, vẫy vẫy tay kêu "a a" như là đang đáp lại Giang Nhu.
Đại khái là lâu lắm không tắm, Giang Nhu còn xoa ra mì sợi trên cánh tay bé con, Lê Tiêu trực tiếp cười: "Sao lại dài như vậy chứ?"
Giang Nhu cũng nhịn không được cười: "Xoa ra làm bữa tối cho anh."
Lê Tiêu nhướng mày: "Được đó, lại cho thêm một muỗng tương."
Giang Nhu bật cười ra tiếng.
Đấu không lại hắn, thật là càng nói càng ghê tởm.
——
Ngày hôm sau, Lê Tiêu và Chu Kiến nghỉ làm một ngày, chuẩn bị tham gia hôn lễ của Chu Cường hôm nay.
Sáng sớm Chu Kiến đã tới tìm Lê Tiêu, hỏi hắn bỏ bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Nếu là trước đây, Lê Tiêu hẳn là phung phí, nhưng gần đây trong nhà dùng nhiều, Giang Nhu phải cho An An bú sữa, cần ăn uống đầy đủ, mỗi bữa phải đều có thịt và rau.
Sau khi An An ra đời một điếu thuốc hắn cũng chưa hút, nếu đôi khi thật sự muốn hút, sẽ nghĩ đến việc để dành mua đồ ăn vặt cho Giang Nhu.
Hơn nữa đứa nhỏ mỗi ngày lại có một dáng vẻ, Giang Nhu cũng bắt đầu tích trữ quần áo và giày dép sang năm cho bé con.
Lê Tiêu xé một mảnh giấy đỏ từ câu đối ở cổng và gói vào ba mươi tệ.
Sau khi Chu Kiến biết, cũng bắt chước bỏ vào ba mươi tệ, trên người hắn mang theo một trăm tệ, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Anh có con để nuôi, hắn cũng có, hơn nữa hắn cũng sắp kết hôn, xác thật nên tiết kiệm một chút.
Giang Nhu kêu Chu Kiến đến đây cùng ăn cơm sáng, Chu Kiến lắc đầu, hắn đã ăn ở nhà rồi.
Giang Nhu nghe xong, cũng mặc kệ hắn, cô cùng Lê Tiêu ngồi vào bàn ăn, bé con trong chiếc nôi bên cạnh thì mở to mắt nhìn chuông gió trên đỉnh đầu.
Đây là Lê Tiêu làm cho con bé, chuông gió không kêu lớn, dùng gỗ làm thành hình dáng động vật nhỏ rồi xâu lại, cột năm sáu vòng, bên dưới treo một cái lục lạc nhỏ, dùng tay động một chút sẽ phát ra âm thanh.
Bé con rất thích, có thể nhìn chằm chằm cả ngày.
Giang Nhu ăn mấy cái liền dùng tay động chạm một cái, bé con liền chuyển đôi mắt nhìn xem, không cần nói là dỗ thế nào.
Chu Kiến nhìn đến ngứa ngáy, nhịn không được ghé vào trên mép nôi cười tủm tỉm nhìn chằm chằm, lúc trước thấy ở bệnh viện vẫn là con khỉ nhỏ, hiện tại quả thật hoàn toàn thay đổi, làn da trắng trẻo mềm mại, mặt tròn trịa, da thịt săn chắc, lông mi cong cong.
Tóc của bé con có hơi dài, trên trán còn kẹp hai cái kẹp nho nhỏ màu sắc rực rỡ.
Nhìn đến tim cũng muốn tan chảy.
Hắn đột nhiên cảm thấy con trai cũng không tốt như vậy, nhìn con trai Vương Đào thì biết, vừa đen vừa béo như con heo, đâu giống con gái của anh hắn, như một tiên nữ trên trời.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, vẻ mặt thèm thuồng: "Anh, sau này em sinh con trai, chúng ta kết thông gia đi."
Tuy rằng hắn có một đứa con riêng, nhưng hắn cảm thấy diện mạo của đứa bé kia không xứng với An An, vẫn là tự mình sinh thì hơn, hắn cảm thấy chính mình lớn lên cũng không tệ lắm, về sau có con trai chắc cũng ổn.
Lê Tiêu không thèm ngẩng đầu: "Cút."
Chu Kiến cũng không tức giận, cười ha ha với đứa nhỏ trong nôi: "An An, An An, biết ba là ai không? Ba là ba nuôi của con."
Trực tiếp từ thông gia biến thành ba nuôi.
Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, nói với hắn: "Cuối tuần này có rảnh không? Mang bạn gái chú đến đây ăn bữa cơm đi."
Chu Kiến nghe xong lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhu, qua thời gian dài như vậy, hắn còn cho rằng chị dâu đã quên mất, không nghĩ tới vẫn luôn đặt ở trong lòng.
He he ngây ngô cười nói: "Vậy làm phiền chị dâu."
Giang Nhu tức giận nhìn hắn một cái: "Khách sáo với chị làm gì."
Cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu và Chu Kiến cùng đi ra ngoài, kết hôn phải làm nhiều việc, bọn họ là anh em với Chu Cường, đương nhiên phải tới sớm một chút hỗ trợ.
Giang Nhu không đi, em bé còn nhỏ, đi ra ngoài gặp nhiều người như vậy cũng không tốt.
Người vừa đi, Giang Nhu liền mang bé con ra sân phơi nắng, kể chuyện xưa một lúc, cũng mặc kệ con bé có nghe hiểu hay không, dỗ ngủ cong thì ôm về phòng, để bé con vào trong nôi, bản thân thì cầm sách xem.
Buổi trưa bản thân ở nhà làm vằn thắn ăn, còn cho bé con một khối bột mì nhỏ để chơi, nào biết đứa nhỏ này vừa nhìn thấy đã trực tiếp nhét vào trong miệng, làm Giang Nhu sợ tới mức nhanh tay moi ra khỏi miệng cô bé: "Sao lại tham ăn như vậy chứ? Quả thật giống hệt như bố con."
Đừng tưởng rằng cô không biết, Lê Tiêu thường xuyên ăn vụng đồ ăn vặt