Edit: Sơn Tra
Qua một hồi lâu, Lê Tiêu đột nhiên bật cười, dán sát mặt lại chỗ Giang Nhu, nhỏ nhẹ hỏi: "Hết giận chưa? Chưa thì lại đánh thêm mấy cái?"
Nhưng Giang Nhu lại cười không nổi, cô trầm mặc trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Lê Tiêu, hai chúng ta đã kết hôn, anh cũng có con gái."
"Em biết anh tự mình có suy tính, nhưng trước khi làm anh có nghĩ đến em và An An không? Anh cảm thấy mình có thể nắm giữ hết thảy trong bàn tay, cảm thấy tự mình có thể đối phó với những người đó, nhưng không phải lần nào cũng sẽ may mắn như vậy.
Chú Vương đi đường còn xảy ra chuyện được, lúc đó ông ấy cũng nghĩ giống như anh, cảm thấy không phải chỉ là đi ăn tiệc một lát thôi sao? Nhưng mà anh nhìn xem, người đến bây giờ còn chưa bình phục."
"Trên cuộc đời này, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có người may mắn, có người xui xẻo, anh đánh nhau với người ta, có bao giờ nghĩ tới đối phương có thể mang theo dao bên người hay không? Lỡ như những người đó xúc động đâm anh thì sao? Cho dù không phải anh, đổi lại là người khác thì sao? Những người bạn đó của anh, bọn họ cũng có người nhà, có người thương, anh có thể gánh nổi trách nhiệm đến cùng sao? Anh có thể chịu trách nhiệm, chỉ là có thể trân quý bằng sinh mệnh của người ta không?"
"Bọn họ dám phá sạp hàng của anh đã nói lên đây là một đám không nói lí lẽ, làm việc theo cảm tính, anh so đo với những người không nói lí lẽ chỉ càng rước mệt vào thân."
"Cách giải quyết vấn đề có rất nhiều, anh thông minh hơn rất nhiều người, vậy tại sao lại chọn biện pháp bạo lực tai hại nhất để giải quyết vấn đề chứ?"
Giang Nhu cũng không phải đang hù dọa hắn, những gì cô nói đều là những vụ án do cô đã từng nghe qua hoặc chính mắt nhìn thấy, có quá nhiều ví dụ ẩu đả đánh nhau lỡ tay giết người, chỉ một chút ngoài ý muốn cũng có thể tạo thành một kết quả không thể cứu vãn.
Nói cô nhát gan cũng được, nói cô cẩn thận cũng không quan trọng, chỉ là cô không hi vọng loại chuyện như vậy xảy ra trên người Lê Tiêu hoặc những người xung quanh.
Anh trai cô trước kia cũng là một học sinh hư hỏng, cho dù ba mẹ cô có kiểm soát như thế nào cũng không được, vậy mà khi lên lớp mười một, vào tiết tự học buổi tối nọ, có mấy học sinh kéo bè lũ đánh nhau, trong số đó có một người bị người ta dùng gậy sắt đánh trúng đầu dẫn đến bị liệt suốt đời và trở thành người thực vật.
Tất cả học sinh tham gia đánh nhau đều bị buộc thôi học, anh trai cô nhờ thi trượt bài thi tối hôm đó mới tránh được tai họa này.
Nhưng cũng thật sự bị dọa sợ, từ đó quyết tâm học hành đàng hoàng.
Sau này, mỗi khi nhắc lại chuyện đó anh ấy đều cảm thấy sợ, nghĩ tới nếu tối hôm đó mình mà đi, cảm thấy nhất định sẽ lưu lại ám ảnh tâm lý cả đời.
Một sinh mệnh tươi trẻ từ đây trở thành người thực vật, không chỉ có một người bị hủy hoại, còn có gia đình của hắn ở phía sau.
Mà loại chuyện ngoài ý muốn này rõ ràng có thể cần không xảy ra.
Lê Tiêu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Giang Nhu thì đột nhiên nói không ra lời.
Giang Nhu rút tay ra, lần này rút ra rất nhanh, cô không đi, mà là trở về giường, xoay người đưa lưng về phía người kia.
Lê Tiêu nhìn theo bóng lưng cô, cũng yên lặng leo lên giường.
Tắt đèn, trong phòng rơi vào cảnh tối tăm.
Hắn mở to mắt nhìn nóc nhà, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Trong lòng có chút khó chịu, hắn phát hiện bản thân giống như đã thật sự làm sai.
Không phải lấy lại bãi là không đúng, mà là tựa như Giang Nhu nói, hắn không bận tâm đến quá nhiều, lỡ như hắn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cuối cùng người chịu tổn thương lớn nhất chính là Giang Nhu và An An.
Hắn không nên làm Giang Nhu lo lắng.
Nửa ngày cũng không được đáp lại.
Trong bóng đêm, Lê Tiêu trở mình, cẩn thận duỗi tay ôm lấy người bên cạnh, thấy cô không giãy giụa, trong lòng mới khẽ khàng thở ra, thấp giọng lặp lại: "Thật xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa."
Hắn có chút sợ hãi Giang Nhu cứ không phản ứng gì đến hắn như vậy.
Giang Nhu mở mắt nhìn vách tường, nghe hắn nói như vậy, trong lòng mềm nhũn, mím môi, sau đó nghĩ thông suốt cái gì, cô xoay người qua ôm lấy hắn.
Trong lòng cô hiểu rõ, hoàn cảnh trưởng thành của Lê Tiêu tạo cho hắn tác phong làm việc bừa bãi như vậy, gặp chuyện thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề theo những cách thô bạo.
Chưa từng có người đã dạy hắn cách khác, không có ai nói với hắn khi gặp chuyện thì trước tiên phải đảm bảo cho bản thân an toàn, không có ai nói với hắn bạo lực không thật sự giải quyết được vấn đề, càng không có ai nói với hắn, hắn rất quan trọng trong mắt người khác.
Lê Tiêu bị cô ôm lấy, thân thể trở nên cứng đờ.
Giang Nhu chủ động duỗi tay ôm eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Lê Tiêu, một thời gian nữa anh sẽ phải đi ra ngoài, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, anh sẽ đối mặt với đủ mọi loại cám dỗ, phản bội, gài bẫy… Rất dễ dàng xảy ra chuyện, những thứ đó đều cần một mình anh nghĩ cách giải quyết."
"Em hi vọng anh bình bình an an, anh muốn lấy lại bãi là không sai, nhưng Uông Nhạn đang có thai, Chu Kiến còn phải ở đây một khoảng thời gian, chú ấy còn phải nuôi gia đình.
Anh cảm thấy lấy lại được bãi rồi, đánh cho đối phương sợ là được, nhưng lỡ như sau khi anh đi bọn họ lại dẫn theo càng nhiều người trở về thì sao?"
"Em nói với anh những điều này không phải để anh tự nhận mình hèn nhát, mà là muốn nói trước khi anh làm việc gì, đầu tiên phải đảm bảo bản thân mình an toàn, đảm bảo bạn bè mình an toàn, ngay cả khi anh ở bên ngoài."
"Ở trong mắt người khác anh chỉ là Lê Tiêu, nhưng trong mắt em và An An, anh là chồng, là cha, là người quan trọng nhất trên thế giới này của chúng em, anh bị thương chúng em sẽ đau lòng, anh bị người ta ức hiếp chúng em sẽ tức giận."
"Lê Tiêu, anh phải học được cách yêu thương chính mình."
Lê Tiêu nghe xong lời này, lập tức trở nên trầm mặc, đôi tay theo bản năng ôm chặt lấy Giang Nhu.
Không biết vì sao, hắn có cảm giác cả người mình trong nháy mắt đã bị đánh vỡ.
Những lời này, chưa từng có người nào nói qua với hắn.
Chưa từng có người nói với hắn thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Cũng chưa từng có người nói hắn phải yêu thương chính mình.
Ngực vừa đau vừa nhói, hắn khàn giọng khó khăn gọi một tiếng: "Giang Nhu."
Giang Nhu đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn, còn dùng tay sờ đầu hắn: "Lần sau không như vậy nữa, được không?"
Hốc mắt Lê Tiêu đột nhiên có chút khô, lại lần nữa ôm chặt lấy người, ngay giờ phút này, hắn hận không thể hòa lại làm một với cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy cả đời này mình cũng không thể sống thiếu cô.
Giọng nói khàn khàn: "Được, về sau sẽ không như vậy nữa."
Lúc cánh môi của Giang Nhu rời đi, hắn nhịn không được đuổi theo dán lấy, thật cẩn thận lại chạm vào một chút.
Nói xong, hắn hơi mang chút khẩn cầu bổ sung một câu: "Giang Nhu, đừng giận anh, anh rất thích em."
Thật sự rất thích, thích đến nỗi muốn giấu em đi, không cho bất luận kẻ nào phát hiện em tốt đẹp đến như vậy.
Thích em, trong tim lẫn trong mắt chỉ có em, không nhìn thấy sẽ nhớ, nhìn thấy rồi vẫn luôn muốn nhìn tiếp.
Giang Nhu nhéo lỗ tai hắn, cúi đầu, vùi mặt vào cổ hắn cọ cọ.
——
Ngày hôm sau, Lê Tiêu đưa Giang Nhu và Lê Hân ra ngoài ăn cơm, Kim Đại Hữu dự định quay lại trường học sớm nên trước khi đi muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm.
Lê Hân vốn dĩ không muốn đi, nhưng Giang Nhu nói muốn để Kim Đại Hữu xem giúp cô lần nữa trước khi đi, dù sao cũng không tốn tiền.
Lê Hân đành đi.
Mấy ngày nay ở nhà họ Lê, tuy rằng người vẫn gầy nhưng khí sắc đã khá hơn nhiều, cô bé mặc áo khoác dài màu đen do Giang Nhu mua, đội mũ màu đen dệt kim và quàng khăn màu đỏ kẻ sọc, lộ ra nửa khuôn mặt có vẻ thanh tú, sạch sẽ.
Trong ấn tượng của Giang Nhu, mấy chị em nhà họ Giang đều có vẻ ngoài không tồi, đừng nhìn chỉ cả Giang hiện tại nhìn già, thời còn trẻ cũng không kém, chị hai Giang là người đẹp có tiếng trong thôn, da vừa trắng vừa đẹp.
"Giang Nhu" thì càng miễn bàn, dung mạo xinh đẹp, cả người còn tản ra khí chất u buồn, trầm tĩnh của người đọc sách, cũng không trách người ta bằng lòng đưa một vạn tiền sính lễ.
Về phần Lê Hân, hiện tại còn chưa nhìn ra được gì, nhưng cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện cô bé cũng có nền tảng rất tốt, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, chỉ là người quá gầy nên không ăn khớp.
Trừ Lê Tiêu và Giang Nhu, Chu Kiến cũng đưa Uông Nhạn đến.
Cả đám người đặt một bàn trong quán, Lê Tiêu còn gọi hai bình rượu trắng.
Ba người đàn ông uống rượu, Giang Nhu và mấy người nữ ngồi bên cạnh dùng bữa, Uông Nhạn nhìn cục cưng bé bỏng mềm mại trong lồng ngực Giang Nhu thì vô cùng ngưỡng mộ, nói với Giang Nhu mình cũng muốn sinh một cô con gái giống như An An.
Giang Nhu nhìn bụng cô ấy, cười nói: "Trai hay gái gì cũng tốt, Chu Hồng nhà cô rất ngoan."
Uông Nhạn gật đầu: "Cũng đúng."
Sau đó tựa như nhớ tới cái gì, hỏi Giang Nhu tính toán kế tiếp, Lê Tiêu muốn xuống phía Nam, thế cô có ở lại đây hay không.
Lê Hân bên cạnh nghe xong lời này, theo bản năng chậm đũa lại.
Giang Nhu gắp cho cô bé một ít thịt, sau đó nói: "Chị chuẩn bị thi đại học trước, nếu Lê Tiêu xuống phía Nam làm nên chuyện, mà thành tích thi đại học của chị không tệ, chị sẽ điền nguyện vọng là đại học ở đó."
Sau đó lại nói với Lê Hân: "Trước tiên em cứ ở nhà chăm chỉ đọc sách, sáu tháng cuối năm đến trường học lớp chín, đến lúc đó chị sẽ nhờ vả thím Vương một chút, chờ chị và anh rể em ổn định bên đó rồi sẽ xem có thể đón em qua đó học cấp ba hay không."
Lê Hân nghe xong lời này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trầm ngâm nói "Cho dù học cấp ba ở bên này cũng không sao cả, về sau em cũng sẽ thi vào trường ở phía Nam."
Giang Nhu lại gắp cho cô bé một ít thức ăn.
Kim Đại Hữu cũng đánh tiếng với Lê Tiêu, nhờ hắn xuống phía Nam thì chú ý giúp một chút, nếu gặp người nào trông giống như hắn thì nói với hắn một tiếng.
Lê Tiêu biết tuy rằng ngày thường nhìn hắn không tim không phổi, kỳ thật trong lòng vẫn luôn nhớ thương người anh trai bị bắt cóc khi còn nhỏ, vì thế không nói gì, chỉ rót cho hắn đầy ly rượu.
Kim Đại Hữu ngửa đầu uống cạn ly rượu đầy, trên mặt không còn vẻ cợt nhả như ngày thường mà mang theo vài phần nặng nề.
Ăn được nửa đường thì có một nhóm người từ lầu hai đi xuống.
Vị trí của bọn họ là ngay cạnh cửa nên khi nhóm người kia đi ngang liếc mắt một cái đã nhìn thấy, trừ mấy khuôn mặt xa lạ đi đằng trước, Chu Cường và Vương Đào đang đi theo phía sau.
Chu Cường đi theo một người đàn ông trung niên dáng dấp thấp bé, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, cũng không biết hắn nói cái gì, chọc cho người đàn ông nọ cười ha ha không ngừng.
Vương Đào đi ở phía sau.
Chu Cường và Vương Đào cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt hai người tức khắc có biến hóa, Chu Cường là có chút cứng đờ, Vương Đào lại là có chút xấu hổ cùng vui mừng.
Chu Cường liếc nhìn bọn họ một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với người ta, mãi cho đến lúc đi ra ngoài cũng không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Trên mặt Vương Đào lộ ra chút do dự.
Chờ nhóm người kia rời đi không lâu, Vương Đào lần nữa quay trở lại, hắn vỗ vai Lê Tiêu và Chu Kiến, sau đó móc ra hai bao lì xì mỏng từ trong túi, nhét vào trong tay Giang Nhu và Uông Nhạn.
Còn có chút áy náy liếc mắt nhìn Chu Kiến: "Hôm qua vốn muốn đến nhưng lại có việc không đi được."
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu gật đầu.
Giang Nhu bèn cất bao lì xì, Uông Nhạn thấy Giang Nhu nhận nên cũng nhận.
Vương Đào thấy thế, trên mặt lộ ra ý cười.
Kim Đại Hữu còn dịch qua bên cạnh cho hắn ngồi, Vương Đào cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi giữa Chu Kiến và Kim Đại Hữu, còn tiện tay cầm ly của Kim Đại Hữu rót rượu uống.
Bên cạnh Kim Đại Hữu là Lê Hân, vốn dĩ bàn đã không lớn, chen chúc như vậy, cánh tay của hai người trực tiếp dán vào nhau.
Kim Đại Hữu không có cảm giác gì, thấy bên cạnh vẫn còn một cái ly trống rỗng sạch sẽ nên định lấy dùng.
Nào biết tay vừa chạm tới cái ly, người bên cạnh đột nhiên vươn tay giành trước làm hắn sửng sốt.
Quay đầu lại nhìn thì đối diện với một ánh mắt ghét bỏ: "Của em."
Nói xong, người nọ bèn để cái ly qua bên kia.
Kim Đại Hữu thấy thế "chậc" một tiếng, sau đó như không có việc gì mà thu hồi tay.
Vương Đào nói một ít chuyện gần đây của hắn và Chu Cường, cuộc sống của Chu Cường hiện tại không tốt lắm: "Nhà của bọn họ quả thật sắp bị phá bỏ, chính phủ đã bố trí cho mỗi hộ một căn nhà khác lớn hơn, căn nhà đó thật sự rất tốt, rộng rãi lại thoáng mát, bên trong có ba phòng lớn, còn có phòng tắm, mọi người biết phòng tắm rồi đó, chính là loại giống trong khách sạn, có thể đứng tắm.
Chỉ là nếu muốn vào ở, mỗi nhà phải nộp một ngàn tệ."
"Một ngàn tệ này có thể nói là rất có lời, nếu là Chu Cường trước kia nhất định trả nổi, nhưng mọi người cũng biết rồi đó, khoảng thời gian trước nhà Chu Cường xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là một ngàn, bây giờ nhà hắn cũng khó mà lấy ra được năm trăm tệ."
"Cho nên hiện tại hắn nghĩ không cần căn nhà lớn kia, mà là muốn người ta đưa số tiền tương đương với căn nhà lớn đó cho hắn, trưa hôm nay mời người ta đi ăn cơm chính là muốn bàn việc này, nhưng em thấy không khả quan lắm, xem ý của vị lãnh đạo đó, cho dù có đổi cũng chỉ là dựa trên giá của ngôi nhà cũ, đổi không được bao nhiêu tiền."
Chu Kiến nghe xong cảm thấy kỳ quái: "Cậu hắn đâu?"
"Đừng nói đến nữa."
Vương Đào xua tay: "Cậu của hắn bị người ta đuổi khỏi Giang Nam sơn trang ngay dịp Tết, mợ hắn đổ việc này lên đầu Chu Cường, cảm thấy là do Chu Cường không cẩn thận đắc tội người ta nên cũng không còn lui tới với nhà bọn họ nữa, hình như cậu hắn muốn tới thành phố S, ở trong huyện không tìm được việc làm, tiệm cơm trước kia cũng không nhận ông ấy."
Bởi vì việc này, Vương Đào cũng có một khoảng thời gian khó khăn ở Giang Nam sơn trang.
Vương Đào cũng không ở lại lâu lắm, nhanh chóng gắp mấy đũa đồ ăn sau đó vội vàng rời đi.
Chu Kiến nhìn theo bóng dáng Vương Đào biến mất ở cửa, nhịn không được thuận miệng nói một câu: "Cũng không biết tính toán như thế nào?"
Khi Chu Cường còn chưa kết hôn hắn đã không đánh giá cao cái người tên Mai Tử đó, trong lòng vừa thực dụng vừa ích kỉ, một mặt hưởng thụ khi được Chu Cường theo đuổi, nhưng một mặt khác lại coi thường Chu Cường.
Hiện tại thì hay rồi, nháo nhào thành như vậy.
Chu Kiến cười lạnh một tiếng: "Hai người này tuyệt đối không tốt được bao lâu."
Lê Tiêu nhíu mày nhìn hắn một cái: "Cần chú nhiều lời sao?"
Chu Kiến cũng không dám nói nữa, vội vàng cúi đầu.
Kim Đại Hữu thấy không khí trên bàn ăn có chút không tốt bèn quay đầu nói: "Đưa tay ra đây cho tôi xem."
Lê Hân đang chuyên chú cầm đũa dùng bữa nên không nghe thấy.
Kim Đại Hữu thấy cô bé không phản ứng, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay cô bé, nhắc nhở một tiếng: "Trọc lốc, đang nói chuyện với em đó."
Cánh tay lệch qua, miếng thịt trên đũa rơi thẳng vào trong chén.
Lê Hân có chút không thể tưởng tượng quay đầu nhìn hắn, hoài nghi có phải do mình nghe lầm hay không, sau đó trực tiếp đối diện với khuôn mặt cười không đứng đắn của người nọ.
Cô bé mím môi, muốn cắm chiếc đũa trong tay vào lỗ mũi hắn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, bèn lôi kéo Lê Tiêu đi dạo phố, mua cho hắn hai bộ quần áo mùa xuân, lại mua cho bé con kẹp tóc sáng lấp lánh, còn mua một ít đồ ăn vặt.
Về đến nhà không bao lâu, chị cả và anh rể có đến đây một chuyến, hai vợ chồng đi bộ đến đây, chị cả nghe tin hiện tại em út đang sống cùng Giang Nhu nên đem ít trứng gà đến