Edit: Sơn Tra
Chu Kiến đi rồi.
Không bao lâu sau khi hắn đi, Giang Nhu nhận được một lá thư từ Kim Đại Hữu, bên trong viết đầy đủ những việc cần chú ý khi thi đại học, dặn cô uống ít nước, nếu có thể, tốt nhất nên đến trường thi nhìn trước một ngày, tìm vị trí của mình cũng như nhà vệ sinh, còn có khi nhận đề thi cứ làm bài theo thói quen thường ngày, quan trọng nhất chính là ổn định tâm lý, đề thi đại học cũng không khó...
Ngoại trừ hắn, Vương Mẫn Quân cũng gọi điện thoại đến, nói một số điều cần chuẩn bị trước khi thi đại học, cũng dặn cô giữ tâm lý ổn định, có gì không hiểu có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy.
Giang Nhu nghe mà ấm áp trong lòng, cảm thấy bọn họ đều thật tốt.
Mùng bảy tháng bảy, Giang Nhu có Lê Hân và con gái bầu bạn, bước vào phòng thi của trường thi.
Địa điểm thi của Giang Nhu là ở trường trung học số ba, giám thị là giáo viên môn Toán.
Học sinh của trường trung học số một thi đại học sẽ tập trung tại trường học, sau đó cùng nhau ngồi xe buýt di chuyển đến địa điểm thi vào buổi sáng, vì thế trường học đã chi rất nhiều tiền bao ba chiếc xe buýt.
Giang Nhu không đi cùng bọn họ mà xuất phát từ nhà lúc sáng, Lê Hân muốn đi cùng cô, Giang Nhu bèn đến tiệm sửa xe ven đường trước một ngày thuê một chiếc xe ba bánh, chính là loại Lê Tiêu đã thuê khi đến thành phố bán món kho, Giang Nhu ngồi ở phía trước, Lê Hân ôm bé con ngồi phía sau.
Có lẽ là do cảm thấy chơi vui, bé con quay đầu tò mò nhìn khắp nơi, thấy phong cảnh xung quanh lùi lại phía sau còn nhịn không được cười ra tiếng.
Chuyện này cũng xem như là một trải nghiệm tương đối mới lạ đối với Giang Nhu, hẳn là không ai giống cô như vậy, chạy xe ba bánh chở em gái và con gái đi thi đại học.
Lúc tới cổng trường, Giang Nhu dựng xe ba bánh bên dưới một bóng cây lớn rồi đi tìm giáo viên lấy giấy báo dự thi.
Hiện tại còn sớm, Giang Nhu lấy giấy báo dự thi xong thì quay trở lại.
Trước cổng trường có bán đồ ăn sáng, Giang Nhu mua hai cái bánh dưa muối, một cái bánh bao nhân đậu và một túi sữa đậu nành.
Cô và Lê Hân chia nhau ăn bánh dưa muối, bánh bao nhân đậu thì bẻ ra đút cho cục cưng, đậu đỏ nghiền mịn ngọt ngào và mềm mại, bé con vừa nếm một miếng đã thích mê, còn muốn duỗi tay lấy.
Giang Nhu không cho, thổi hai lần, chờ không còn nóng mới đưa đến miệng bé con.
Sữa đậu nành được đựng trong túi nhựa trong suốt, độ ấm vừa phải, Giang Nhu đút cho An An uống trước, bé con vươn cổ uống một ngụm, phát hiện cũng ngọt thì ngẩng đầu cười với Giang Nhu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục uống.
Giang Nhu không cho con gái uống quá nhiều, sợ bé con uống nhiều trướng bụng, dư lại hơn phân nửa để phần cho cô và Lê Hân.
Chờ đến khi phải vào phòng thi, Giang Nhu ôm lấy cục cưng: "Mẹ thi xong sẽ ra, sáng nay con chơi cùng dì út vui vẻ nhé."
Lúc Giang Nhu cầm bút, thước vọt vào cổng trường học, Lê Hân ôm bé con đi về một hướng khác, còn chỉ mấy đồ vật thú vị cho cục cưng nhìn, bé con nhìn đến mê mẩn, không chú ý đến mẹ mình đã lén chạy mất.
Tổng cộng thi hai ngày, đến ngày cuối cùng sau khi thi xong, Giang Nhu phấn khích chở Lê Hân và con gái đến một quán ăn, gọi bốn món ăn, còn gọi cho bé con một chén cháo nấm tuyết.
Dường như ý thức được hai ngày nay mẹ có việc bận, bé con không hề ầm ĩ đòi người, mà là ngoan ngoãn đi chơi cùng dì út.
Hiện tại, bé con thấy mẹ ôm mình, cũng làm nũng dính người, Giang Nhu muốn giao bé con cho Lê Hân để ra ngoài đi vệ sinh cũng không được.
Hết cách, Giang Nhu đành phải nhịn một lúc.
Cơm nước xong xuôi về nhà, Giang Nhu gọi điện thoại cho Lê Tiêu.
Trong điện thoại, Lê Tiêu nói bản thân nhìn trúng một căn nhà nhỏ: "Nằm ngay phía sau đại học G, khoảng năm phút đi bộ, còn có một khoảng sân nhỏ, chỗ này là nơi mà trước đây các giáo viên của đại học G từng ở, nghe nói hiện tại trường học xây chung cư giáo viên nên bên này không có người ở, giá cả rất rẻ, một tháng tám mươi tệ."
Cái giá này đặt ở huyện thành thì rất đắt đỏ nhưng ở tỉnh G thì quả thật không cao, công nhân xây dựng bên đó có thể kiếm hai đến ba mươi tệ một ngày, tiền lương một tháng cũng khoảng hai ngàn.
Lúc trước Lê Tiêu đã có nói với cô, tiếp viên hàng không ở Hồng Kông thậm chí còn kiếm hơn ba ngàn một tháng, công việc cũng rất nhẹ nhàng, có thể được bay trên trời mỗi ngày mà công việc cũng chỉ là phục vụ trà nước, đến đồ ngốc cũng có thể làm.
Giang Nhu dở khóc dở cười, cảm thấy hắn thật sự rất sốt ruột: "Em chỉ mới thi xong thôi, em cảm thấy mình thi cũng được, hẳn là có thể đậu đại học, nhưng có thể đậu đại học G hay không thì vẫn là chờ xem kết quả cuối cùng."
"Ừ."
Lê Tiêu lên tiếng: "Mấy ngày nay anh sẽ xem thêm vài trường nữa."
Giang Nhu nhịn không được lo lắng: "Anh không bận sao?"
Lê Tiêu cười một tiếng: "Không sao đâu."
Hắn và Chu Kiến dự định làm đâu chắc đấy, trước tiên là mở cửa hàng, vừa chuẩn bị tài chính vừa tạo dựng tên tuổi, chờ sang năm có tiền lại làm sản phẩm.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn và Chu Kiến có thể vừa vặn bắt đầu công tác chuẩn bị, bọn họ muốn làm ngành sản xuất đồ ăn vặt, sau khi hiểu sâu thì phát hiện có rất nhiều việc cần phải làm, chẳng hạn như nguồn nguyên liệu, đóng gói sản phẩm, hợp tác nhà xưởng...!
Quá nhiều, mỗi thứ đều cần tiền.
Chính vì như vậy nên hắn mới không lập tức từ chức, dự định chịu đựng trong khoảng thời gian này, chi phí thâm hụt còn có thể dùng tiền lương chống đỡ, chờ cửa hàng sinh lợi nhuận thì xin nghỉ việc sau.
"Bọn anh đã thuê một cửa hàng mặt tiền ở trung tâm thành phố, Chu Kiến đang tìm người trang hoàng."
Bởi vì đi theo Thường Dũng nên hắn quen biết không ít người làm kiến trúc, tiết kiệm không ít tiền trang trí.
Giang Nhu không hiểu lắm những chuyện Lê Tiêu đang nói, cô chưa từng mở cửa hàng, có điều cũng hiểu rõ, Internet ở hiện tại vẫn còn chưa phát triển lắm, nếu hắn muốn bán đồ ăn vặt, trước hết là phải tạo dựng tên tuổi, có người mua mới dễ mở rộng sản xuất.
"Có kế hoạch là tốt rồi, sau này anh cũng có thể học theo người ta quảng cáo trên tivi, mọi người đều nói anh còn đẹp trai hơn mấy ngôi sao trên tivi nhiều, cùng lắm thì anh tự làm đại diện cho thương hiệu của mình, nhất định có thể bán chạy."
Lê Tiêu nghe mà buồn cười, hỏi một câu: "Vậy còn em?"
Giang Nhu không hiểu: "Em làm sao?"
Lê Tiêu trầm giọng đáp: "Em cũng cảm thấy anh đẹp hơn mấy người nổi tiếng trên tivi sao?"
"..."
Giang Nhu đỏ mặt, không nghĩ tới hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, như thế bảo người ta làm sao mà trả lời, nói đẹp hơn nhiều hắn nhất định đắc ý trong lòng, không nói lại có vẻ như mình vừa mạnh miệng.
Mím môi, quay đầu cười nói: "Anh đoán xem?"
Lê Tiêu cười nhạt ra tiếng: "Đoán không được."
"Vậy quên đi."
Giang Nhu sợ hắn hỏi lại, nói sang chuyện khác: "Nghe nói mở cửa hàng thực phẩm cần phải xin rất nhiều giấy phép, anh đã xin chưa?"
Lê Tiêu nghe hỏi thế, nói: "Vẫn đang trong quá trình."
Giọng điệu của Giang Nhu trở nên nghiêm túc hơn: "Nhất định phải làm, bằng không về sau dễ dàng xảy ra chuyện."
"Ừ."
Lúc sắp cúp điện thoại, Giang Nhu dỗ bé con ngồi bên cạnh gọi một tiếng bố.
Bé con hiện tại lớn nhanh, cả người toàn là thịt, Giang Nhu ôm một tay cũng ôm không nổi nên bèn đặt cục cưng ngồi bên cạnh điện thoại, còn mình thì đứng trước mặt ôm bé con.
Lê Tiêu ở đầu dây bên kia còn đang chuẩn bị nói cái gì đó, nghe xong lời này, lập tức im lặng chờ con gái gọi hắn.
Nào biết bé cưng không cho hắn lấy một chút mặt mũi, trong miệng phát ra mấy tiếng "mẹ mẹ mẹ" không chuẩn.
Giang Nhu cười ra tiếng, nói với người trong điện thoại: "Chuyện này không trách em được, sáng nay con bé còn gọi anh đó."
Đầu bên kia, Lê Tiêu cũng cười: "An An, gọi bố đi."
Cục cưng duỗi tay chộp lấy dây điện thoại, Giang Nhu sợ con gái làm hỏng nên giơ lên cao không cho bé con chạm vào.
Nhưng ai biết tay nhỏ vẫn không thành thật, trực tiếp đè lên cái nút nhô ra trong khe đặt điện thoại.
Giang Nhu chỉ nghe được trong điện thoại truyền đến một tiếng "tút --", cuộc gọi bị cắt đứt.
Trước khi bị cắt đứt, Lê Tiêu ở phía đối diện còn đang dỗ cho An An gọi bố.
"..."
Bé con ngây thơ vô tội, thấy mẹ nhìn mình còn cười toe toét, lộ ra ba chiếc răng sữa nhỏ trắng như hạt gạo, nhìn vô cùng đáng yêu.
Giang Nhu hôn lên khuôn mặt con gái nhỏ: "Đúng là con gái rượu của bố."
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu ở nhà chờ tin tức.
Nhân kì nghỉ gần đây của trường cấp hai, Giang Nhu đưa Lê Hân đến trường cấp hai của huyện xem thử.
Huyện thành có hai trường trung học cơ sở là trường trung học số ba và trường trung học số bốn.
Hai trường trung học cơ sở đều có những đặc điểm riêng.
Trường trung học số ba có tuổi đời lâu hơn và lực lượng giáo viên hùng hậu.
Trường trung học số bốn không thành lập được mấy năm, hơi giống các trường tư thục ở đời sau, trang thiết bị dùng trong việc giảng dạy còn tương đối mới, một số phụ huynh lo lắng thành tích của con em mình không nổi bật, vào trung học số ba sẽ bị so sánh với con nhà người ta và không được giáo viên chú ý, sẽ cho con em học ở trung học số bốn.
Thành tích của trung học số bốn mấy năm nay cũng khá tốt, có một số học sinh có thành tích bình thường sau khi học tập ở đây có điểm thi tuyển sinh vào cấp ba cực kì cao, chẳng qua những học sinh như vậy chỉ là số ít, đại bộ phận vẫn là thành tích bình thường.
Giang Nhu cũng không chắc nên chọn trường nào, cho nên mới đưa Lê Hân đến cả hai nơi xem xét.
Cuối cùng, Lê Hân chọn trung học số bốn.
Cũng không phải do trung học số ba không tốt, mà là do Lê Hân đã bỏ học một năm, muốn đi học phải bắt đầu học từ lớp tám, còn phải làm đủ loại thủ tục, tương đối phức tạp.
Nhưng trung học số bốn thì không cần, trung học số bốn chỉ chú ý đến thành tích, biết thành tích trước kia của Lê Hân không tồi bèn cho Lê Hân làm một bài kiểm tra tháng môn Toán lớp tám, Lê Hân chỉ tốn nửa giờ đã làm xong, đạt 82 điểm, thành tích này cực kỳ ấn tượng.
Phải biết rằng độ khó của bài kiểm tra này là rất lớn, trước đó, số học sinh đạt hơn 80 điểm toàn trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đây còn là do cô bé tự học.
Giáo viên hứa hẹn ngay tại chỗ là không cần phải làm thủ tục, trường học sẽ tự xử lý tốt, nếu thành tích thi tuyển sinh cấp ba vào năm sau xuất sắc, trường trung học cũng sẽ tặng học bổng.
Nghe thấy có học bổng, đôi mắt của Lê Hân lập tức sáng lên.
Nào biết câu tiếp theo của giáo viên chính là: "Em có nghe qua cái tên Kim Đại Hữu chưa? Chính là cựu học sinh của trường chúng tôi, lúc em ấy vào đây, hai môn thi đều bị điểm 0, cuối cùng lấy thành tích đứng thứ hai đỗ vào trường trung học phổ thông số một, năm ngoái còn vừa thi đậu Đại học Y của tỉnh lị.
Em cũng phải cố gắng đó, thầy cô rất xem trọng em."
"..."
Lê Hân có chút cười không nổi.
Trong lòng cảm thấy thật là đen đủi, ở đâu cũng có thể nghe thấy tên của người này.
Nhưng Giang Nhu lại có chút buồn cười, chuyện của Kim Đại Hữu cô cũng biết, lúc Tết hắn đến nhà ăn cơm có nói qua.
Hắn kể trưa hôm thi cuối kì ở trường tiểu học, Lê Tiêu rủ hắn cùng ăn cơm, hắn cũng là nhất thời hứng thú, chạy về nhà trộm rượu ông nội hắn cất trữ mang qua, sau đó bọn họ uống say rồi ngủ cả buổi trưa, bỏ thi luôn hai môn.
Cuối cùng, trung học số ba không cần hắn, hắn đành phải học trung học số bốn, năm đó trung học số bốn vừa thành lập nên không tuyển được nhiều học sinh lắm.
Ở nơi này, hắn được hưởng đủ loại ưu đãi từ trước đến nay không có, chỉ cần thành tích không quá tệ, cho dù có trốn học thì giáo viên cũng mặc kệ.
Cho nên sau khi hắn học lên cấp ba thì vô cùng thảm, bị cô chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm mỗi ngày.
Lúc đi ra khỏi trung học số bốn, vẻ mặt của Lê Hân rất lãnh đạm.
Giang Nhu còn tưởng rằng trong lòng cô bé có điều tiếc nuối, nói: "Nếu em không thích thì chúng ta chọn trung học số ba, quả thật đội ngũ giáo viên ở đó tốt hơn một chút, thủ tục rắc rối cũng không có gì, thành tích mới là quan trọng nhất."
Lê Hân vội lắc đầu: "Không cần đâu, trung học số bốn cũng khá tốt."
Trung học số ba yêu cầu học từ lớp tám, cô bé không muốn chậm lại một năm, chị đã nói, nếu anh rể có năng lực vào Nam định cư thì sẽ đưa cô bé sang đó học cấp ba, như vậy người một nhà có thể ở cùng nhau.
"Chị yên tâm, nếu có kiến thức nào của trước kia mà không hiểu, em nhất định sẽ đi hỏi thầy cô."
Giang Nhu gật đầu: "Đúng vậy, chủ động một chút, chị thấy mấy thầy cô đó rất thích em."
Lê Hân mỉm cười.
Hai người lại ngồi xe ba bánh đã thuê về nhà, mặt trời bên ngoài có chút chói chang, Giang Nhu còn mua cho An An một chiếc mũ rơm.
Mũ rơm được đội trên đầu nhỏ của bé con nên nhìn không thấy mặt.
Lê Hân ngồi xổm phía sau xe ba bánh, một tay ôm cục cưng, một tay cầm chiếc ô lớn màu đen dùng ngày mưa.
Nhìn từ xa, hai người vừa chật vật vừa buồn cười.
Về đến nhà đã là giữa trưa, xe mới vừa dừng lại thì thím Vương nhà bên đã qua tới.
Chu Kiến đi nên việc làm ăn của bọn họ cũng dừng theo, gần đây bà nói với Giang Nhu muốn mở một cửa hàng tạp hóa, bán một ít thuốc lá và rượu giá rẻ ở chợ.
Công việc này tương đối thích hợp với bà và chú Vương, hai người chỉ cần ngồi ở nhà nhận tiền.
Bà là kiểu người nghĩ đến cái gì là lập tức làm ngay, vừa mới nhắc tới với Giang Nhu, ngày hôm sau đã bắt đầu chuẩn bị, cho thuê lại sạp bán thịt rồi thuê một mặt bằng khác, hai ngày này vẫn luôn bận rộn.
Cho nên khi nhìn thấy người, Giang Nhu có chút kinh ngạc.
Thím Vương nghe tiếng xe ba bánh mới qua, vừa qua tới đã cười nói: "Đây là lần đầu tiên thím nhìn thấy có người phụ nữ dám chạy chiếc xe này đó, con cũng can đảm thật."
Giang Nhu xuống xe, xoay người đi ôm bé con, cục cưng còn chưa muốn xuống, tay nhỏ vỗ vào tay vịn hai bên của xe.
Thân xe được làm bằng sắt, bé con vừa chạm vào đã bị nóng rụt trở về.
Trong miệng phát ra hai tiếng rên rỉ, sau khi được Giang Nhu ôm lấy, tủi thân ôm cổ cô.
Giang Nhu quay đầu cười với thím Vương: "Cái này chỉ là nhanh hơn xe đạp, không có gì khó khăn."
Thấy bé con bị nóng, vội cầm tay nhỏ của cô bé lên nhìn xem, thổi nhẹ hai cái: "Bị nóng sao? Lần sau không được chạm lung tung nữa đó."
Bé con vùi mặt vào cổ cô.
Giang Nhu vốn dĩ đã nóng, bị một cái bếp lò nhỏ như vậy ôm lấy, cảm giác cả người đều khó chịu.
Lê Hân thu hồi ô, từ trên xe nhảy xuống.
Thím Vương nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Lê Hân thì có chút vui mừng, lúc Giang Nhu không có ở nhà, lần nào bà gọi qua ăn cơm cô bé cũng không qua, cho dù có qua thì cũng vô cùng câu nệ, không giống như dáng vẻ hiện tại, trên đầu cài kẹp tóc sáng lấp lánh, còn mặc váy xinh đẹp, không khác gì so với mấy bé gái bình thường.
Giang Nhu thấy thím Vương cố ý chờ mình, bèn hỏi: "Có phải Lê Tiêu gọi điện thoại về không?"
Thím Vương lúc này mới kịp phản ứng, vỗ đùi: "Ai da, nhìn trí nhớ của thím đi, suýt chút nữa đã quên."
Vội vàng kể cho cô tin tức mình nghe được lúc sáng: "Chính là mẹ chồng con, mấy ngày nay thím vẫn luôn ở chợ, hôm nay lúc nói chuyện phiếm với người ta thì đột nhiên nhớ tới, hình như đã mấy ngày không thấy bóng dáng của mẹ chồng con cho nên hỏi một chút, sau đó nghe nói mẹ chồng con bị đứa con gái kế và chồng cô ta đánh."
"Sự việc còn náo loạn rất lớn, mẹ chồng con lớn giọng, hầu như người ở