Sau khi Giang Nhu thi xong, giáo viên cho bọn họ rất nhiều bài tập về nhà, còn yêu cầu bọn họ nghỉ đông về nhà luyện tập thêm bắt mạch cho người ta.
Giang Nhu không tìm được người khác, đành phải lấy Lê Tiêu ra luyện tập, mỗi ngày sáng chiều bắt mạch cho hắn, lần đầu tiên bắt mạch cho hắn, cô đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng phán một câu: "Mạch của anh rất hoạt bát."
Lê Tiêu: "..."
Trong đầu Giang Nhu là một đống hỗn loạn, cô thở dài, đành phải lật sách ra xem.
An An khập khiễng đi tới bên cạnh, cục cưng cũng bắt chước, bắt lấy tay bố muốn bắt mạch.
Lê Tiêu nhìn mà cười, thật sự đưa tay cho con gái cưng: "Sao nào, trong nhà lại có tận hai bác sĩ Trung y?"
Bé cưng làm động tác tay kiểu hoa lan bằng cách chụm ngón tay cái với ngón tay giữa, bắt mạch cho bố xong còn phải bắt mạch cho mẹ.
Giang Nhu cũng cười, cảm thấy bé con quá là đáng yêu.
Cô buông sách rồi bế cục cưng lên hôn, An An dường như có chút ngứa, nép trong lồng ngực cô cười khanh khách.
Lê Tiêu một lần nữa mở sổ sách ra xem, còn vừa xem vừa gảy bàn tính, động tác tay thoăn thoắt mà không cần nhìn, liên tục phát ra tiếng "lạch cạch".
Giang Nhu ôm An An hỏi: "Những sản phẩm đó của anh khi nào mới có thể đưa ra ngoài thị trường?"
Lê Tiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Dự định sẽ mở bán ở siêu thị ngày mười hai tháng này, sắp đến Tết rồi, cố gắng tận dụng khoảng thời gian này kiếm chút tiền."
Nghe được lời này, Giang Nhu gật đầu, vài giây sau lại hỏi: "Tiền thuê có đắt không?"
"Cũng được, một năm bốn vạn, anh trả theo quý."
Nói tới đây, hắn lại nói chuyện thuê mặt bằng bên cạnh quán bán đồ ăn sáng: "Anh vốn muốn đóng cửa tiệm bán đồ ăn sáng, đổi thành cửa hàng đồ ăn vặt, nhưng bây giờ lại phát hiện không tốt lắm, cho nên muốn tiếp tục mở và thuê mặt bằng ở bên cạnh để bán."
Gầy đây hắn đã nghiên cứu thị trường, phát hiện mở cửa hàng không chỉ phụ thuộc vào vị trí địa lý, mà còn phụ thuộc vào môi trường xung quanh và thói quen sinh hoạt của người dân.
Hắn xem như đánh bậy đánh bạ mà mở quán bán đồ ăn sáng ở đó, bây giờ lượng khách hàng ngày một nhiều hơn, nếu đổi thành cửa hàng bán đồ ăn vặt chỉ e không chắc chắn có thể kiếm được tiền, dù sao thì xung quanh cũng đã có vài siêu thị gia đình.
"Cửa hàng anh thuê ở bên cạnh lúc đầu là bán đĩa nhạc, hình như năm ngoái phát hiện ra có chuyện gì nên mới đóng cửa, chỗ đó khá nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, từ đó đến nay cũng không có ai thuê.
Trùng hợp là nơi đó nằm sát cửa sổ bán đồ ngọt, ngày thường ở đó có rất nhiều khách chờ mua hàng, đợi đến lúc cửa hàng đồ ăn vặt mở cửa, khách hàng cũng tự nhiên đến."
Hắn còn định bố trí cho lối vào cửa hàng đồ ăn vặt mấy bộ bàn ghế, giống như kiểu bàn ăn lộ thiên trong phim Hồng Kông, đến lúc đó những người đứng chờ mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Có rất nhiều người giống như Giang Nhu, không muốn lợi dụng người ta, nếu đã chọn ngồi thì sẽ bước vào dạo quanh cửa hàng.
Mà người đi dạo càng nhiều, việc kinh doanh tự nhiên sẽ tốt lên, hầu hết mọi người đều có tâm lý nghe theo số đông.
Những chuyện này đều là do Lê Tiêu gần đây đọc trong sách kết hợp với quan sát thực tế, khoảng thời gian trước, trưa hôm nào hắn cũng chạy xe máy dạo xung quanh, gần như đã đi hết tỉnh G.
Cũng bởi vì chuyện này, Giang Nhu nói hắn phơi nắng làm đen An An.
Có thể không đen sao? Bé con bị hắn địu trước người, ngủ vô cùng ngon lành.
"Nhưng cửa hàng vẫn còn đang được cải tạo, cố gắng hoàn thiện trong mấy ngày tới."
Giang Nhu vừa nghe đã biết có rất nhiều việc, nhịn không được nhíu mày: "Anh bận rộn lắm sao?"
Lê Tiêu thản nhiên nói: "Là có chút việc lo liệu không xong, anh đã liên hệ với Tào Vượng, hiện tại anh ta sẽ lo liệu việc cải tạo cửa hàng, sau này cửa hàng đồ ăn vặt sẽ do anh ta phụ trách."
Giang Nhu mất một lúc mới nhớ ra Tào Vượng là ai, là người công nhân hơn nửa năm trước bị thương nằm viện chung với Lê Tiêu, hình như tay của anh ta còn bị thương rất nghiêm trọng.
Kinh ngạc hỏi: "Anh mời anh ta đến sao?"
Lê Tiêu "ừ" một tiếng, dừng động tác gảy bàn tính, ngẩng đầu nhìn Giang Nhu: "Trước đây gặp ở trên đường, tay của anh ta tàn phế không làm được công việc gì nên bày một gian hàng bán ở vỉa hè, người này không có óc kinh doanh, bán những thứ giống như người ta, đã thế còn không biết ăn nói, không chỉ không kiếm được tiền, còn tiêu hết số tiền bồi thường mà Thường Dũng đưa."
Nói xong lắc đầu: "Còn không bằng về quê mua nhà giống như lúc trước em nói."
Lúc nói chuyện với hắn, Tào Vượng nói bây giờ anh ta hối hận chết đi được, lúc trước vợ anh ta nói với anh ta chuyện nói chuyện phiếm với Giang Nhu, anh ta không để trong lòng, cảm thấy bản thân chỉ cần chịu khổ thì nhất định có thể trở nên nổi bật.
Không nghĩ tới, hiện thực đã cho anh ta một cái tát.
Lê Tiêu không bao giờ cảm thấy mình là người tốt gì, cũng không nghĩ đến chuyện làm việc tốt.
Chỉ là, khi nhìn thấy Tào Vượng nghèo túng, chật vật ở bên đường, hắn không kìm được có chút xúc động, nhịn không được nghĩ, nếu lúc trước hắn bị thương nghiêm trọng, cũng không biết Giang Nhu đi theo hắn sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Thấy Tào Vượng là người thành thật, hắn bèn mời anh ta về trông coi cửa hàng, nếu doanh thu mỗi tháng vượt quá doanh thu đặt ra, vậy phần vượt qua sẽ chia cho anh ta năm phần trăm.
Đây là do hắn học được khi còn ở công ty bất động sản.
Giang Nhu suy nghĩ rồi hỏi: "Có cần em đến xem thử không? Đúng lúc mấy ngày nay em rảnh."
Lê Tiêu không chút do dự nói: "Không cần, nếu mấy chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, vậy anh đây cũng không dám dùng anh ta."
"Vậy được rồi, anh cũng đừng quá sức."
"Ừ."
Sáng hôm sau, Lê Tiêu đi ra ngoài.
Hắn nhận được cuộc gọi của Chu Kiến, hình như là bên phía nguyên liệu thô xảy ra vấn đề, lo lắng không thể chuyển đi như dự kiến.
Lê Tiêu vừa đánh răng vừa kẹp điện thoại bên tai, hỏi hắn rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Hắn và Chu Kiến đã mua hai chiếc điện thoại di động cũ, đây là điều bắt buộc, thứ cần thiết nhất với người làm buôn bán chính là điện thoại.
Giang Nhu đang làm bữa sáng trong lán, nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng nên đi ra xem.
Lê Tiêu vội vàng đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng vào nhà.
Giang Nhu do dự nhìn hắn, sau đó quay trở vào cho nguyên liệu vào trong nồi.
Vừa mới thêm vào một gáo nước thì nhìn thấy hắn đã thay quần áo bước ra, dưới cánh tay còn kẹp theo An An, gấp gáp chạy ra phía cửa.
Giang Nhu đứng trong lán nhìn thấy, nhanh chóng đuổi theo: "Anh ôm An An theo làm gì?"
Lê Tiêu dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, đối diện với đôi mắt mê mang buồn ngủ của con gái cưng, chợt nghĩ tới cái gì, hắn vỗ đầu một cái: "Quên mất."
Hiện tại hắn đã hình thành thói quen, cho dù là đi đâu hay làm gì, đầu tiên phải mang theo An An, vừa rồi đại não cũng không kịp suy nghĩ mà đã hành động.
Vội đặt con gái xuống, nhanh chóng liếc nhìn Giang Nhu: "Anh còn có việc bận, đi trước đây."
Nói xong liền bỏ chạy.
Giang Nhu lo lắng nói với theo phía sau: "Nhớ mua bữa sáng ăn đó."
"Ừ."
"..."
Giang Nhu tự hỏi, hắn nghe lời như vậy từ lúc nào.
Cô đi tới cửa, khom lưng bế An An lên, bé con còn đang ngẩn người, Giang Nhu nhìn mà buồn cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cục cưng: "Bố có việc đi ra ngoài, hôm nay mẹ chơi với con có được không?"
Bé con ngáp một cái, duỗi tay ôm lấy cổ Giang Nhu, sau đó nghiêng đầu qua một bên hõm cổ cô.
Dáng vẻ như còn chưa tỉnh ngủ.
Giang Nhu lo lắng nhìn về phía cửa, vừa rồi cô có nghe được một chút, hình như nói cái gì mà nguyên liệu xảy ra chuyện, Giang Nhu không biết rõ tiến độ hiện tại của hắn, chỉ biết hắn làm các loại hạt và thịt heo khô trước, chính là loại được đóng gói bán ở đời sau.
Hai loại đồ ăn vặt này là do cô và Lê Tiêu đã thảo luận rất lâu rồi lựa chọn.
Lúc này đã sắp đến Tết, mọi người sẽ sớm đặt mua hàng hóa Tết, các loại hạt và thịt khô trên thị trường không có phương pháp bán giống nhau, một là mới lạ, hai là đóng gói tinh xảo để trưng bày ngày Tết, lúc ăn cũng không bị bẩn tay.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hai loại đồ ăn vặt này ngon và dễ sản xuất.
Lê Tiêu hiện tại đang ở giai đoạn đầu, sử dung nhà xưởng, tài chính cũng không nhiều lắm, chỉ có thể bắt đầu đơn giản.
Bây giờ nguyên liệu xảy ra chuyện, hẳn là vấn đề nằm ở các loại hạt.
Quả nhiên, buổi tối Lê Tiêu trở về nói: "Trên đường vận chuyển gặp tuyết, có một chiếc xe tải không bao bọc cẩn thận nên bị ẩm, là xe chở táo đỏ khô."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể mua ở bên này, hết cách, bao bì đóng gói đã chuẩn bị xong, phía trên ghi thành phần có táo đỏ, cũng may công ty vận chuyển sẵn sàng bồi thường một nửa."
Chỉ là, chậm trễ một ngày cũng là tiền, bọn họ vay không ít từ ngân hàng, số tiền lớn đến mức hắn cũng chưa dám nói với Giang Nhu.
Nét mặt có chút nghiêm trọng.
Mãi cho đến tối ngày mười bốn, Lê Tiêu mang một túi lớn thịt heo khô và các loại hạt trở về, nét mặt cũng hiếm khi thoải mái hơn, đưa túi cho Giang Nhu: "Em nhìn xem được chưa?"
Giang Nhu đối diện với ánh mắt của hắn, mỉm cười nhận lấy, từ trong túi lấy ra hai loại đồ ăn vặt, thịt heo khô là gói màu đỏ, gói màu xanh là các loại hạt, trên đó in hình heo và khỉ hoạt hình do cô vẽ, còn có bốn chữ "Mười Hai Con Giáp" cùng với tên sản phẩm là "Thịt heo khô" và "Hạt nhiều vị".
Bao bì có chút giống với những loại đồ ăn vặt ở đời sau, cảm giác rất dày và chắc chắn, không giống mấy loại túi đựng đồ ăn vặt giá mấy xu bên ngoài, có vẻ cao cấp hơn, hình vẽ bên trên cũng đáng yêu và tinh xảo, màu sắc đa dạng.
An An ngồi trong lòng Giang Nhu vừa nhìn thấy cũng muốn duỗi tay chộp lấy.
Giang Nhu khen ngợi một cách chắc chắn: "Đẹp lắm."
Là thật sự rất đẹp, không khác gì những món đồ ăn vặt có đóng gói đẹp mắt ở đời sau.
Cô mở ra ăn thử, các loại hạt bên trong rất sạch sẽ, có hạt óc chó, hạnh nhân, táo đỏ khô, long nhãn khô, nho khô, v.v… Thịt heo khô to cỡ lòng bàn tay, một túi nhỏ đựng năm miếng.
Nếm thử một miếng thấy hương vị không tồi, cô hỏi: "Đã đưa ra thị trường chưa?"
Lê Tiêu gật đầu: "Trước tiên kiểm tra chất lượng, sáng mai sẽ chuyển đến siêu thị."
Giang Nhu gật đầu: "Nhất định sẽ có người mua."
Lê Tiêu mỉm cười.
An An ngồi trong lòng Giang Nhu nhân lúc hai người không chú ý chộp lấy thịt heo khô trong tay Giang Nhu, trực tiếp nhét vào miệng, thịt heo khô có hơi cứng, bé con căn bản cắn không được, nhưng cũng không nỡ nhả ra.
Giang Nhu muốn lấy lại còn bị cục cưng quay đầu qua hướng khác.
Buổi tối, Lê Tiêu ngủ không được, nằm trên giường trở mình mấy lần, cuối cùng ôm lấy Giang Nhu: "Nếu kiếm được tiền, sang năm chúng ta sẽ tự mình mở nhà máy, những nhà xưởng đó quá gian dối, công nhân luôn ăn vụng."
"Cũng không biết ngày mai có bán được không, nếu kiếm được tiền, Tết này anh sẽ mua cho em một chiếc vòng vàng."
Giang Nhu: "..."
Thứ này thì thôi đi, cô không có hứng thú gì với vòng vàng, vòng ngọc thì còn chấp nhận được.
Lê Tiêu lại nói: "Sang năm anh sẽ mua đàn piano cho An An."
Giang Nhu buồn cười nói: "An An mới bao lớn chứ, anh có mua con bé cũng không biết đàn."
Thay vì mơ tưởng này nọ, không bằng cứ hết mình với hiện tại.
Không phải Giang Nhu suy nghĩ tiêu cực, cô chưa từng nhìn thấy ai làm kinh doanh mà ngay từ đầu đã thuận buồm xuôi gió, cũng không biết ngày mai buôn bán thế nào đây.
Quả nhiên, ngày hôm sau Lê Tiêu mang theo doanh thu trở về, chỉ bán được hơn sáu mươi tệ.
Còn không bằng lúc bán món kho ở huyện thành.
Giang Nhu thấy hắn im lặng không nói, nhịn không được hỏi: "Có phải do vị trí bày bán trong siêu thị không tốt hay không?"
Lê Tiêu lắc đầu: "Hôm nay anh đã đến xem, cùng một kệ hàng, mọi người chỉ mua đồ ăn vặt nước ngoài."
Ngay cả khi bao bì của bọn họ có bắt mắt hơn, những người đó sau khi biết đó là đồ ăn vặt trong nước thì lập tức từ chối, còn cảm thấy bọn họ bán đắt, rõ ràng những món đồ ăn vặt ngoại quốc kia còn đắt hơn.
Hắn đột nhiên hiểu được lí do vì sao đồ ăn vặt nội địa lại rẻ, bởi vì chỉ có thể tồn tại ở thị trường cấp thấp.
"Chu Kiến muốn giảm giá, anh không đồng ý, anh đang suy nghĩ có nên đổi cho sản phẩm một cái tên tiếng Anh hay không."
"Không cần."
Giang Nhu kiên quyết cự tuyệt: "Cái tên Mười Hai Con Giáp này rất hay, cũng rất có ý nghĩa.
Nào có ai vừa làm buôn bán đã lập tức thành công? Anh là người làm cái gì cũng dễ dàng, cho nên chỉ vừa mới có một chút không thuận lợi đã thấy sốt ruột.
Em thấy chuyện này rất bình thường, để cho mọi người tiếp nhận cái mới cần một quá trình, giống như cửa tiệm bán đồ ăn sáng, anh cũng nói việc buôn bán của nó bây giờ rất tốt, nhưng ngay từ đầu đã là như vậy sao?"
"Hơn nữa không phải anh đã nói muốn để cho đồ ăn vặt trong nước bán ra thế giới sao? Lấy tên nước ngoài làm gì? Không có nét gì đặc sắc.
Tâm lý sính ngoại vẫn tồn tại ngay cả ở hai mươi năm sau, có điều khi đó phần lớn người dân trong nước đã tự tin hơn, cũng ngày càng chán ghét sản phẩm trong nước lấy tên nước ngoài, chẳng ra thể thống gì.
"Như vậy đi, dù sao em ở nhà cũng không có việc gì, ngày mai em đưa An An theo đến siêu thị làm nhân viên tiếp thị, tổ chức hoạt động nếm thử đồ ăn."
Trước kia chị dâu cô từng nói, nói chị ấy khi còn là sinh viên năm nhất từng làm nhân viên tiếp thị chocolate, hương vị của chocolate đó cũng rất bình thường, nhưng điều làm người ta không ngờ đến chính là một siêu thị nhỏ bé và bình thường như vậy, từ hai giờ chiều đến chín giờ tối lại có thể bán được hơn một ngàn tệ.
Thành tích của chị ấy lại là kém nhất, siêu thị lớn còn có thể bán hàng vạn, chị dâu cô lúc ấy đã cảm thấy làm buôn bán thật có lãi.
Với thành tích này của Lê Tiêu, quả thật có hơi kém.
Số tiền kiếm được thậm chí còn không đủ trả tiền thuê mặt bằng.
Nhưng Giang Nhu không nói thẳng, mà là an ủi: "Cứ từ từ, anh lúc này mới chỉ là bắt đầu."
"Ừ."
Chỉ là Lê Tiêu nằm trên giường vẫn cứ có chút ngủ không được.
Giang Nhu từ bên cạnh ôm lấy hắn: "Ngủ đi, chuyện khác để mai tính."
Lê Tiêu dừng một chút, xoay người ôm chặt cô vào lồng ngực, như là muốn hấp thụ ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu bắt tay vào thiết kế mấy tấm biển và hai phù hiệu nhỏ trên tay áo rồi nhờ Lê Tiêu tìm người làm giúp, nói rằng sẽ có tác dụng.
Sau đó, ăn sáng xong xuôi, cô mang theo bình nước nóng, tã, ghế nhỏ cho