Ngày hôm sau, Giang Nhu đi thăm Đổng Minh Minh.
Lúc cô đến, Đổng Minh Minh đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy, thanh âm khá lớn, Giang Nhu có thể nghe được tiếng oán giận truyền đến từ bên trong.
"...! Mẹ không hề nhìn thấy con kể từ sau khi con vào đại học, trong nhà chỉ còn một mình mẹ, ba con cũng vậy, ngày nào cũng bận rộn."
Đổng Minh Minh nghe xong trầm mặc, ngay sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Mẹ không biết Trung y khó học cỡ nào đâu, con không biết đâu, ai da, không muốn học nữa."
Ngữ khí của mẹ cô ấy hết sức bất đắc dĩ: "Lúc trước không cho con học, con lại càng muốn học, bây giờ hối hận rồi chứ gì, đứa bé như con tính tình đã bướng bỉnh từ nhỏ, không muốn học thì không học nữa, mẹ sẽ nói với ba con một tiếng."
Nói xong lại dường như nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, bạn của ba con có giới thiệu một chàng trai rất tốt, nghe nói là du học nước ngoài trở về.
Mẹ có xem qua ảnh chụp, dáng dấp quả thật không tồi, con cũng đừng cự tuyệt, cuối tuần đi gặp thử xem, không hài lòng cũng không sao."
Sắc mặt Đổng Minh Minh tức khắc tối sầm, có điều vẫn "dạ" một tiếng.
Mẹ cô ấy ở đầu bên kia lại nói một vài chuyện về chàng trai kia, Đổng Minh Minh im lặng lắng nghe.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy cười khổ với Giang Nhu: "Mẹ mình thật ngốc."
Giang Nhu an ủi nói: "Dì chỉ là quá đơn thuần, không nghĩ xấu cho người khác."
Đổng Minh Minh đứng dậy khỏi sofa: "Cậu ngồi xuống đây trước một lát đi, mình đi lấy chút đồ ăn đến cho cậu, tối hôm qua mẹ mình kêu người làm đưa đến đây."
Giang Nhu để An An ngồi lên đùi mình: "Đừng lấy quá nhiều, con gái mình tương đối háu ăn, ăn thấy ngon miệng là lại ăn không kiểm soát, cậu lấy ít thôi."
Đổng Minh Minh nghe xong bật cười, đi lại tủ lạnh cầm bánh kem và hoa quả tới.
Bé con thấy bánh kem, biết thứ này ăn ngon, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Đổng Minh Minh.
Đổng Minh Minh nhìn mà vui vẻ, đặt bánh kem và hoa quả lên bàn trà.
Giang Nhu hỏi cô ấy thấy như thế nào rồi.
Đổng Minh Minh trả lời: "Đã gần như hạ sốt, chỉ là cả người không có sức lực."
Lại tò mò quay sang hỏi Giang Nhu: "Chồng cậu rốt cuộc là làm nghề gì vậy."
Giang Nhu cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Trước kia anh ấy là trợ lý tổng giám đốc một công ty bất động sản, hiện tại đang bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp.
Thương hiệu đồ ăn vặt Mười Hai Con Giáp chính là của anh ấy, cụ thể mình cũng không rõ lắm, mình rất ít khi hỏi đến chuyện của anh ấy, có điều ngày thường anh ấy phải tiếp đãi rất nhiều khách hàng, cho nên nghe được rất nhiều chuyện."
Đổng Minh Minh gật đầu: "Khó trách."
Đã nói sao một người bán hàng rong ở làng đại học lại biết nhiều như vậy.
Trầm ngâm một lát, Đổng Minh Minh đột nhiên nói: "Giang Nhu, cậu trở về có thể nhờ chồng cậu giúp mình điều tra một chút về người tên Nhậm Gia Hạo được hay không, chính là nam du học sinh mà ba giới thiệu cho mình, mình không quen thuộc với người này, không xác định có phải có vấn đề gì hay không?"
Nói xong lại bổ sung: "Mình có một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố, vị trí khá tốt, là quà sinh nhật mười tám tuổi ba tặng cho mình, nếu như chồng cậu giúp mình hỏi thăm được rõ ràng, cửa hàng này tặng cho anh ấy."
Giang Nhu vội vàng xua tay: "Không phải chỉ là hỏi thăm thôi sao, không cần khách sáo đến như vậy, trở về mình sẽ nói với anh ấy.
Cửa hàng thì không cần đâu, thứ đó không biết có giá trị như thế nào nữa, mình làm những chuyện này cũng không phải vì muốn có được cái gì từ trên người cậu."
Cảm thấy cô ấy quá là hào phóng, cô chưa từng thấy ai vừa vung tay đã tặng hẳn một cửa hàng.
Đổng Minh Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được nên cười nói: "Cậu đừng từ chối, mình còn rất nhiều những cửa hàng khác, mình rất biết ơn hai người, thật đó, nếu không có cậu nhắc nhở chuyện của ba mình, mình và mẹ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, đây là hai người xứng đáng nhận được.
Nếu cậu không nhận, trong lòng mình sẽ áy náy, mình không thích thiếu nợ người ta, trả xong chúng ta mới có thể tiếp tục làm bạn bè."
"Cửa hàng đó đối với cậu là quý, nhưng ở trong mắt mình cũng không tính là cái gì, ba mình cũng không biết đã cho con giáp thứ mười ba kia bao nhiêu thứ, mình tặng cậu một cửa hàng thì có làm sao?"
Giang Nhu dở khóc dở cười, kiên quyết không cần.
Đổng Minh Minh không nói gì nữa, có điều vẫn hạ quyết tâm muốn tặng cửa hàng, từ nhỏ cô ấy đã biết, người ta giúp đỡ mình là vì tình cảm, không phải nghĩa vụ.
Hai vợ chồng Giang Nhu có ơn rất lớn với mình, cô ấy không thể xem như không biết.
Sau khi trở về, Giang Nhu nói lại chuyện của Đổng Minh Minh, nhưng không nói chuyện cô ấy muốn tặng cửa hàng.
Nhưng vẫn là nhờ Lê Tiêu giúp cô ấy hỏi thăm, cũng không biết hắn làm thế nào, không đến hai ngày đã trở về nói: "Cũng may em kêu anh đi hỏi thăm, anh nghe bạn của Trần Phong nói, thằng nhóc này bề ngoài thì đứng đắn, thật ra bên trong ăn chơi trác táng, khi còn ở nước ngoài thích qua lại với phụ nữ có chồng, có lần còn bị chồng của một cô gái ngoại quốc bắt gian tận giường, suýt chút nữa đã bị đánh chết, hơn nữa tên đó còn chơi luôn cả nam lẫn nữ."
Giang Nhu nghe xong chán ghét nói: "Ghê tởm."
Lần này là thật sự bị tên đó làm cho buồn nôn, sao lại có người như vậy chứ, không sợ nhiễm bệnh sao?
Lê Tiêu biết Giang Nhu sẽ nói như vậy, cười nhún vai: "Là em kêu anh hỏi thăm."
"Cũng không biết bạn em có biết hay không, Nhậm Gia Hạo là do vợ trước của ba y sinh, em trai do mẹ kế sinh không nhỏ hơn y bao nhiêu tuổi, em trai rất xuất sắc, mười sáu tuổi đã thi đậu Đại học Thủ đô, hiện tại đang du học ở một trong những ngôi trường thuộc nhóm Ivy League.
Tài sản của nhà họ Nhậm rất nhiều, nhưng tỷ lệ rơi vào tay Nhậm Gia Hạo không cao, nếu cô bạn đó của em thật sự lấy y, e rằng sẽ phải bận rộn đến chết."
Giang Nhu hiểu điều này là có nghĩa là gì, vừa phải lo chuyện của chồng, lại vừa phải tranh giành tài sản, không bận chết mới là lạ.
Hôm thứ tư đi học, Giang Nhu và Đổng Minh Minh cùng đến căn tin ăn cơm trưa, thuận tiện nói chuyện này với cô ấy.
Đổng Minh Minh nghe xong chỉ cười nói với Giang Nhu: "Cậu biết ba đã nói thế nào với mình hay không? Ông ta nói ông ta và ba của tên đó là bạn thân của nhau, mình gả qua đó sẽ không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu hay chị em dâu bất hòa, vừa vào cửa chính là mợ chủ của nhà giàu."
Lần này, trái tim cô ấy đã thật sự lạnh lẽo.
Giang Nhu an ủi: "Bây giờ biết rồi cũng tốt, có thể tìm một cái cớ mà tránh đi."
Đổng Minh Minh "ừ" một tiếng: "Mình biết nên làm thế nào."
Không đến hai ngày sau, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói: "Cô bạn kia của em rất tàn nhẫn, cãi nhau làm ầm ĩ với nhà trai ngay trong buổi xem mắt, cuối cùng còn đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, nhà hàng nơi bọn họ hẹn ăn cơm cũng bị đập tan tành."
"..."
Lê Tiêu tấm tắc hai tiếng: "Mọi người đều đang nói việc này, hiện tại đã truyền khắp trong giới."
Hắn đột nhiên lại nói: "À đúng rồi, cô bạn của em đưa cho anh một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố.
Anh đã nói không cần, là cô ấy cứng rắn nhét cho anh, đưa xong liền bỏ chạy."
Chính là vào sáng sáng hôm nay, hẳn là đến gặp hắn trước rồi mới đi xem mắt.
Hắn suy nghĩ, rồi nói: "Thứ này có thể lấy được hay không?"
Đây là do bạn của Giang Nhu đưa, hắn thật sự cũng không chắc chắn.
Hắn đương nhiên là thích món quà được trao tận tay, chuyện tốt như vậy hận không thể tới thêm nhiều lần, còn không phải chỉ là hỏi thăm chút chuyện thôi hay sao.
Trước khi tan làm hắn có thuận tiện ghé qua xem thử cửa hàng đó, chưa nói đến vị trí tốt, cho dù có mấy trăm vạn cũng chưa chắc mua được.
Giang Nhu nghe vậy bèn nói: "Vậy thì cứ nhận đi, trước đó em cũng đã từ chối rồi."
Nếu lại từ chối, e rằng Đổng Minh Minh sẽ không vui.
Nói xong đứng dậy đi vào phòng: "Em đi gọi điện thoại cho cậu ấy."
Giang Nhu gọi không được.
Hôm thứ hai cũng không thấy cô ấy đi học, nghe nói là xin nghỉ.
Mãi cho đến nửa tháng sau, Giang Nhu nghe nói Đổng Minh Minh đã chuyển ngành.
Buổi trưa ngày đó, Đổng Minh Minh đến đây tìm Giang Nhu, trên khóe môi cô ấy có dán một miếng băng keo cá nhân, móng tay cũng bị cắt sạch sẽ, trước kia móng tay của cô ấy luôn được cắt tỉa xinh đẹp, bên trên còn đính kim cương.
Đổng Minh Minh hôm nay mới đến trường học, lúc ăn cơm cô ấy mới nói với Giang Nhu ngày đó là cô ấy cố ý khiêu khích cho đối phương làm ầm ĩ lên: "Tên kia là người nhưng hành xử như chó, y kỳ thật chỉ là một thứ rác rưởi, vừa nhìn thấy mình đã híp mắt đánh giá, làm cho mình cảm thấy kinh tởm chết đi được.
Lúc bị tên đó đánh vào mặt mình cũng không thèm tránh né, chính là muốn cho Đổng Thành Lỗi xem, nếu sau này ông ta lại muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mình sẽ lập tức cự tuyệt."
"Bây giờ mình không thể vạch mặt ông ta, ông bà ngoại mình đều đã không còn nữa, người cậu duy nhất đang sống ở nước ngoài, hầu như không có liên lạc.
Trước kia ông ngoại dùng một nửa gia sản cho mẹ mình làm của hồi môn, tài sản của họ Đổng chỉ có thể là của mình, mình phải lấy lại cho bằng hết."
"Cậu cũng đừng quá làm khó bản thân mình."
"Ừ, mình hiểu rõ mà."
Sau đó, cái gọi "hiểu rõ" hiểu rõ của cô ấy chính là tìm một người bạn trai làm cảnh sát, lúc nói đến bạn trai mình, Đổng Minh Minh tươi cười rất rạng rỡ: "Lúc mình và tên súc sinh kia đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát thì quen biết anh ấy, tên khốn đó đã bị bắt rồi mà còn muốn đánh mặt mình, bị Thẩm Hạ một tay nắm lại, rác rưởi đó đau đến suýt khóc, quá vô dụng."
Nói xong "hừ" một tiếng: "Mình chính là muốn ghê tởm chết Đổng Thành Lỗi, ông ta nói thân phận của bạn trai mình thấp không xứng với mình, vì vậy mình liền hỏi ông ta có phải đã quên lúc trước bản thân có cái thân phận gì rồi hay không, ông ta chỉ là một tài xế, còn không bằng bạn trai mình nữa, bạn trai mình kém nhất cũng là sinh viên, hoặc là viên chức, ăn cơm của quốc gia."
"Cậu không biết lúc đó sắc mặt ông ta khó coi đến cỡ nào đâu, nghĩ lại vẫn còn thấy hả hê."
Giang Nhu nghe xong tò mò nói: "Bạn trai cậu..."
Đổng Minh Minh húp một muỗng canh, bình tĩnh nói: "Anh ấy rất tốt, là mình theo đuổi anh ấy, anh ấy rất dễ theo đuổi, mời ăn hai bữa cơm đã gật đầu đồng ý.
Anh ấy không biết nhà mình có tiền, còn tưởng ba mẹ mình vì tiền mà bán con gái nên mới để mình xem mắt với loại người như vậy, anh ấy đối xử với mình rất tốt, mình cũng chưa nói gì với anh ấy, có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen."
"Được đó."
Giang Nhu vẫn có ấn tượng rất tốt với cảnh sát.
——
An An một tuổi rưỡi đã có thể không cần mặc tã, phương diện biểu đạt cũng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn biết chạy.
Hôm nào không có nhiều tiết học lắm, Giang Nhu sẽ đưa bé con cùng đi học.
An An rất ngoan, ngồi tại chỗ không khóc lóc hay làm ồn ào, lúc giáo viên giảng bài trên bục giảng, cục cưng thậm chí còn ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, tuy rằng không hiểu cái gì hết.
Giang Nhu đặt giấy và bút ở trước mặt bé con, cục cưng còn cầm bút lên vẽ, vừa vẽ vừa nhỏ giọng nhắc mãi cái gì mà cây xanh, hoa nhỏ, cỏ nhỏ...
Khi thanh âm có hơi lớn, Giang Nhu sẽ đặt ngón trỏ bên môi ra hiệu cho bé cưng nói nhỏ lại, cục cưng bắt chước động tác của mẹ, đặt ngón tay nhỏ mũm mĩm bên môi, sau đó không nói chuyện nữa.
Bởi vì An An rất ngoan, bạn học trong lớp không có ai nói gì, thậm chí có lúc trước khi chuông tan học vang lên, cô giáo còn đi đến bên cạnh trêu chọc An An, hỏi bé cưng có hiểu không?
Cục cưng ngoan ngoãn lắc đầu: "Dạ không hiểu, An An ngốc."
Cô giáo còn mỉm cười xoa đầu bé con.
Bé con cũng cười ngây ngô.
Chờ sau khi cô giáo đã đi, Giang Nhu mới tiến đến bên tai con gái, nhẹ giọng nói: "An An không ngốc, An An chỉ là quá nhỏ, sau khi lớn lên sẽ thông minh."
Bé cưng vui vẻ cười: "Mẹ thông minh nhất."
Thứ tư, Giang Nhu có một buổi thực nghiệm, tuy rằng chuyên ngành của cô là Trung y, nhưng trường học cũng sẽ dạy một ít kiến thức Tây y, thỉnh thoảng sẽ đến phòng thí nghiệm để giảng dạy, còn để cho các đàn anh và đàn chị khóa trên làm trợ giảng.
Cho nên hôm nay An An đi theo Lê Tiêu, tiết cuối cùng kết thúc sớm, Giang Nhu ra khỏi phòng học lúc năm giờ đúng, đang định đi tìm Đổng Minh Minh, giữa trưa có bạn học nói Đổng Minh Minh tìm cô, trưa hôm nay cô về nhà không có ở thư viện, nhưng có lẽ cũng biết là chuyện gì, khoảng thời gian trước Đổng Minh Minh có nói mẹ cô ấy muốn đi nước M, hẳn là có quà muốn cho cô.
Chỉ là Giang Nhu vừa đi được vài bước lại có người gọi cô lại: "Giang Nhu, có người tìm cậu ở phòng bảo vệ cổng phía Nam, nói là anh em của chồng cậu."
Giang Nhu sửng sốt, nghe nói là anh em của Lê Tiêu, phản ứng đầu tiên là Kim Đại Hữu.
Dù sao thì ngoại trừ Kim Đại Hữu, không có ai lại đi chạy qua bên này.
Chẳng qua Kim Đại Hữu hẳn là nên đang đi học trong trường mới đúng, chẳng lẽ là lại tham gia thi thố cái gì đó?
Giang Nhu mang theo nghi hoặc đi về phía cổng Nam.
Lúc sắp đến nơi, từ đằng xa, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngay cổng, là Chu Cường.
Chu Cường cũng nhìn thấy cô, hắn nở nụ cười: "Chị dâu."
Giang Nhu khó hiểu nhìn về phía hắn: "Chu Cường? Sao chú lại đến đây?"
Trong lòng rất không ngờ, cô có làm sao cũng không nghĩ đến Chu Cường sẽ đến nơi này.
Chu Cường sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: "Em không biết anh Tiêu ở đâu, cho nên đến đây tìm chị."
Giang Nhu thi đậu đại học danh tiếng của tỉnh G, học chuyên ngành Trung y, lúc trước biểu ngữ ở trung học số một đã treo rất lâu, người quen ở huyện đều biết, hắn cũng không ngoại lệ.
Giang Nhu có chút không thoải mái, chủ yếu là vì hắn không thèm hỏi han gì hết mà đã trực tiếp tìm tới, nếu như hắn đến hỏi thím Vương hay Lê Hân một tiếng, cô và Lê Tiêu cũng sẽ không đến mức không biết gì hết.
Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, cô vẫn hỏi: "Chú ăn cơm chưa?"
Chu Cường lắc đầu: "Vẫn chưa."
Nói xong bụng liền réo lên vì đói, hắn sờ bụng, xấu hổ nhìn cô.
Giang Nhu gật đầu: "Chú chờ chị một chút, chị đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu."
"Ai da, được."
Giang Nhu đi vào phòng bảo vệ bên cạnh, trong phòng bảo vệ có điện thoại, ngày thường sinh viên có thể gọi điện thoại là miễn phí.
Cô nối máy đến Lê Tiêu, nói: "Chu Cường đến đây, chú ấy chưa ăn cơm, em đưa chú ấy đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị ăn chút gì đó trước, lát nữa anh cứ qua thẳng bên đó."
Trong điện thoại, Lê Tiêu im lặng một lúc, sau đó "ừ" một tiếng.
Lúc cúp điện thoại, Giang Nhu nghe thấy An An bi ba bi bô gọi "mẹ" bên trong.
Quả thật ngọt ngào đến nao lòng.
Giang Nhu trở ra dẫn Chu Cường đi ăn cơm.
Chu Cường thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, còn tưởng rằng Lê Tiêu nói gì đó với cô, tâm tình cũng thoải mái hơn, cũng không khách sáo nữa: "Được, vậy làm phiền chị dâu, cả ngày nay em chưa ăn cơm, bụng quả thật rất đói."
Giang Nhu cười cười, thấy hắn xách nhiều hành lý, cũng giúp xách hai túi.
Ra ngoài cổng trường, Giang Nhu bắt một chiếc minibus, sau đó đi thẳng đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị.
Tiệm cơm nhìn bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại khá rộng rãi, hai gian phòng thông nhau, mấy bàn bên ngoài đã có người ngồi, Giang Nhu bèn dẫn hắn vào bên trong, tìm một chiếc bàn tròn ngồi xuống.
"Chú ngồi đây một lát, chị đi gọi đồ ăn."
Chu Cường còn khách sáo với cô: "Không không không, để em gọi đi, em ăn có hơi nhiều."
Nói xong còn đứng dậy.
Giang Nhu không nhường bước: "Có thể chú nghe không hiểu người bên này nói gì đâu, để chị đi, chú uống chút nước đi."
Sau đó đi ra quầy bên ngoài.
Lúc Lê Tiêu và Chu Kiến, đồ ăn đã phục vụ được hơn một nửa, Giang Nhu gọi tám món ăn, còn gọi một thố cơm.
Chu Cường không ăn, Giang Nhu khuyên hắn ăn trước hắn cũng không nhúc nhích, mà là nói chuyện với Giang Nhu, thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện của Lê Tiêu, Giang Nhu cũng đành chọn nói chuyện.
Bàn tròn nằm cạnh cửa sổ, Chu Cường liếc nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy Lê Tiêu và Chu Kiến bước từ trên xe xuống, Lê Tiêu ôm con gái bước xuống từ ghế sau, Chu Kiến ngồi ghế lái.
Chu Cường không thể nói hắn cảm thấy như thế nào, chỉ là cảm thấy hiện tại ngay cả Chu Kiến cũng giỏi hơn hắn, hắn còn không biết lái xe bốn bánh.
Hắn không ngu ngốc như Vương Đào, Chu Kiến nói bọn họ thiếu nợ mấy trăm vạn liền tin, cho dù bọn họ có thật sự thiếu nợ, vậy chắc chắn cũng có khả năng kiếm được nhiều tiền, bằng không làm sao dám mượn?
Chu Cường ở nhà suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng tiền, cho nên mới cắn răng qua đây.
Khi Lê Tiêu và Chu Kiến, Chu Cường vội vàng đứng lên tiếp đón, tươi cười vô cùng thân thiết: "Hai ông chủ lớn tới rồi, nhanh đến đây ngồi đi, chỉ chờ có hai người thôi đó."
Muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình.
Lê Tiêu đi phía trước đột ngột dừng bước, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu, đưa An An đang vặn vẹo thân mình đòi mẹ trong lồng ngực hắn cho cô.
Giang Nhu tiếp nhận lấy, bé con cười cực kì vui vẻ, còn đưa tay cho cô xem, trên hai cổ tay cục cưng có vẽ đồng hồ, vẽ rất qua loa, vừa nhìn đã biết là do bố em bé làm.
Giang Nhu ôm cục cưng khen một câu.
Bé con càng cười vui hơn.
Chu Cường ôm vai Chu Kiến ngồi xuống, Chu Kiến không muốn ngồi bên cạnh hắn nên đi đường vòng ngồi bên cạnh Lê Tiêu, Chu Cường cũng không xấu hổ, sau khi ngồi xuống còn khen bé con trong lồng ngực Giang Nhu xinh đẹp.
Giang Nhu cười cười, dùng đũa gắp thịt bụng cá cho An An ăn.
Chu Cường lại đứng dậy rót rượu cho Lê Tiêu và Chu Kiến: "Mới bao lâu không gặp, anh Tiêu và anh Kiến đã làm cho người ta cảm thấy rất khác, vừa nhìn đã biết là người thành công.
Mấy năm trước, em làm sao có thể nghĩ đến hai anh có thể đạt được thành tựu lớn như bây giờ..."
Lời này nói ra vừa câu nệ vừa xấu hổ.
Lê Tiêu và Chu Kiến nghe xong cũng không biết nói cái gì.
Cũng may có Giang Nhu giải vây: "Mau ngồi xuống ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng rồi."
"Đúng đúng đúng, ăn cơm."
Chu Cường cũng rót đầy ly rượu của mình, sau đó lại nói: "Trước khi ăn cơm, em muốn nói lời