Edit: Sơn Tra
Lúc rời khỏi đồn cảnh sát thì trời cũng đã tối, trên đường trở về, Giang Nhu nhớ tới lúc trưa có đặt bánh kem ở cửa hàng trước cổng trường nên kêu Lê Tiêu lái xe vòng đến trường học một chuyến.
Vốn dĩ cô còn định sau khi rời khỏi công viên giải trí sẽ đưa An An đi sắm quần áo mới, chỉ là lúc này cũng không còn sớm, dứt khoát không mua quần áo nữa, Giang Nhu còn gọi điện thoại cho cô cố vấn xin nghỉ hai tiết buổi tối.
An An chơi cả một buổi trưa, lại đi theo một chuyến đồn cảnh sát, vừa lên xe đã thiếp đi trong lồng ngực Giang Nhu.
Giang Nhu thắt chặt quần áo, cẩn thận quấn bé con lại.
Lấy bánh kem trước cổng trường xong, một nhà ba người lại ghé chợ gần khu chung cư mua thức ăn.
Buổi tối, Giang Nhu nấu một bàn tiệc thịnh soạn, cũng gọi cả nhà Chu Kiến qua ăn cùng.
Sau bữa ăn vô cùng náo nhiệt, Lê Tiêu dọn sạch chén dĩa trên bàn đi rửa, Giang Nhu đặt bánh kem lên bàn, còn đội mũ giấy đi kèm với bánh kem lên đầu An An, kế tiếp cắm lên bánh kem ba ngọn nến.
Lê Tiêu lau tay từ trong bếp đi ra, bế An An ngồi lên ghế.
Giang Nhu ngồi bên cạnh Lê Tiêu, vỗ tay bắt đầu ca hát: "Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương, mừng ngày đó con sinh ra đời..."
Uông Nhạn và mẹ Chu ngại hát, chỉ nhiệt liệt vỗ tay, trong đó, Chu Hồng vỗ lớn nhất, em trai trong lồng ngực Uông Nhạn cũng bắt chước vẫy tay theo.
An An ngồi trên đùi bố, cười cực kì vui vẻ, còn bi ba bi bô hát theo mẹ.
Hát xong, Giang Nhu bảo công chúa nhỏ cầu nguyện rồi thổi nến.
An An không hiểu lắm, nói thẳng: "Mẹ cầu nguyện đi!"
Giang Nhu cười nói: "Chỉ có thể tự bản thân con cầu nguyện, con muốn cái gì đây nào?"
An An không cần suy nghĩ đã nói: "Kẹo."
Đơn giản và thẳng thắn, làm cho ai cũng buồn cười.
Mọi người đã thật sự bật cười, cục cưng còn rất tham lam, một hơi ước luôn mấy điều: "Có kẹo ăn, bố rửa chân, mẹ mua thịt..."
Lê Tiêu mỉm cười, véo cái miệng nhỏ của con gái: "Nào có ai tham như con? Chỉ có thể ước một điều."
An An nghiêm túc nói: "Bố mẹ hạnh phúc."
Mẹ Chu bên cạnh cười nói: "An An đúng là đứa bé ngoan."
An An được khen rất vui vẻ, tay nhỏ chỉ vào bánh kem trên bàn: "Ăn ạ."
Sau đó, Giang Nhu lấy mấy ngọn nến xuống, cắt cho mỗi người ở đây một miếng bánh kem, cũng may lần này Giang Nhu mua bánh kem cỡ lớn, nếu không cũng không đủ để chia.
Bánh kem bên này ngon hơn ở dưới huyện nhiều, ngay cả Lê Tiêu ăn cũng không nhíu mày, lúc trước hắn từng một lần ăn bánh kem dưới huyện, từ đó về sau luôn tránh xa thứ này.
Nhưng bánh kem ở đây cũng đắt hơn rất nhiều.
An An tối nay đã rất vui vẻ, buổi tối trước khi đi ngủ còn ôm lấy Giang Nhu ngọt ngào cười nói: "Cảm ơn mẹ ạ."
Sau đó vùi mặt vào lồng ngực Giang Nhu cọ tới cọ lui, vừa nhão vừa dính.
Tim Giang Nhu như muốn tan chảy, cô cúi đầu hôn lên đầu nhỏ của bé con, cục cưng cười khanh khách, bò dậy ôm Giang Nhu hôn một cái, sau đó lại xoay qua hôn bố.
Lê Tiêu nằm ngửa trên giường, hai tay gối sau đầu.
Bé con đột nhiên xông tới, động tác quá nhanh, đụng thẳng vào đầu hắn, sau đó hôn "chụt" một cái lên má hắn, để lại một đống nước miếng.
Cục cưng hôn xong còn ngồi trên giường, giơ tay xoa đầu, nói bằng giọng sữa: "Đau quá."
Lê Tiêu "chậc" một tiếng: "Có thể không đau sao?"
Hắn giơ tay xoa đầu con gái: "Không đau nữa."
An An còn tưởng đã thật sự không còn đau nữa, lại lần nữa nằm xuống ôm lấy mẹ, một chân nhỏ còn không an phận dẫm lên eo bố.
Lấy ra cục cưng còn không vui, lập tức đặt trở lại.
Vài ngày sau sinh nhật, Lê Tiêu về nhà nói ông chủ Du muốn mời bọn họ ăn cơm.
Ông chủ Du biết Giang Nhu hiện tại đang là sinh viên, còn đặc biệt chọn thứ bảy.
Thứ bảy, bọn họ hẹn gặp ở một tiệm cơm đầu bếp tư hàng đầu trong thành phố, tuy cũng là nhà hàng, nhưng hoàn toàn khác xa những tiệm cơm ven đường mà ngày thường hai vợ chồng Giang Nhu và Lê Tiêu hay ăn, tiệm cơm này nhìn bên ngoài không lớn, chỉ cảm thấy hoàn cảnh khá thanh tĩnh, có núi giả và một mảnh rừng trúc nhỏ, nhưng sau khi tiến vào, lại phát hiện bên trong còn có cả hang động.
Đường nhỏ được lát đá, khoảng sân cổ kính và trang nhã, mỗi bước chân là mỗi phong cảnh khác nhau, cùng với tiếng đàn phiêu diêu, những người phục vụ bê thức ăn đều mặc trang phục cổ trang lịch sự, tao nhã.
Lê Tiêu tới nơi thì gọi điện thoại cho ông chủ Du, sau đó, một nữ phục vụ xinh đẹp dẫn bọn họ đến một khoảng sân.
Sau khi bước vào khoảng sân khúc, hai người nhìn thấy một nhà ông chủ Du đang ngồi trước khung cửa sổ sát đất chạm khắc hoa, xuyên qua lớp kính, gia đình ba người của ông chủ Du ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ đỏ, ông chủ Du đang cầm thực đơn gọi đồ ăn, vợ anh thì đang cúi đầu nói chuyện với con trai.
Nhạc Nhạc là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, cậu nhóc quay đầu nói gì đó với mẹ cậu, mẹ cậu bé lập tức quay đầu nhìn qua, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Ông chủ Du cũng nhìn thấy, anh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ tiến vào.
Gia đình Lê Tiêu đi theo phục vụ đi vòng vào.
Trong phòng bày trí rất thông thoáng, có chỗ ăn cơm, có sofa để mọi người ngồi nói chuyện phiếm, còn có cả nhà vệ sinh.
Mấy người Giang Nhu tiến vào, ông chủ Du lập tức tiếp đón bọn họ ngồi xuống, anh đứng lên giới thiệu với vợ mình: "Nào, đây là ông chủ Lê, Lê Tiêu, người mà anh đã nói với em.
Còn đây là là vợ của cậu ấy, cô Giang, Giang Nhu, rất lợi hại, hiện đang là sinh viên ngành Trung y của Đại học G.
Con gái của hai người họ, An An, anh cũng đã từng nói với em, thế nào? Có phải rất đáng yêu hay không? Hai nhà chúng ta quả thật rất có duyên."
Lại giới thiệu với Lê Tiêu: "Đây là vợ anh, Tống Dĩnh, là một doanh nhân cực kì lợi hại."
Giang Nhu đã từng nghe Lê Tiêu nói vợ của ông chủ Du là một nhân vật vô cùng lợi hại, ông chủ Du có được ngày hôm nay, hơn một nửa là nhờ có vợ anh giúp đỡ, nghe nói năm đó vợ anh vì muốn hỗ trợ chồng mà đã tự mình học rồi thi đậu vào ngành tài chính của Đại học Hồng Kông, sau khi tốt nghiệp không chỉ giúp anh quản lý công ty, mà còn dựa vào khoản đầu tư của ông chủ Du thành công gây dựng sự nghiệp của bản thân.
Ông chủ Du rất tôn trọng vợ mình, hai vợ chồng cho lẫn nhau thành tựu, tình cảm cũng sâu đậm.
Chị Tống là một người phụ nữ nữ sĩ gần gũi và ôn hòa, chị ăn mặc vừa sang trọng vừa lịch sự, lại không quá mức diêm dúa hay xuề xòa, chỉ là làm cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Chị đứng dậy bắt tay với gia đình Giang Nhu: "Rất vui được gặp mọi người, vợ chồng chị thật sự rất biết ơn về chuyện lần này, cho nên muốn mời mọi người đến đây ăn cơm, hi vọng không quấy rầy đến mọi người."
Giọng nói của chị rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, khiến cho người nghe sinh ra hảo cảm.
Giang Nhu không phải người biết cách xã giao, kêu cô nói mấy lời khách sáo với đám người Chu Kiến trên bàn cơm thì còn được, nhưng giao tiếp với cấp bậc sếp lớn như thế này quả thật là có chút làm khó cho cô.
Quá nhiệt tình thì sẽ giống như có mưu đồ thầm kín, quá im lặng lại có vẻ không phải phép.
Cũng may Lê Tiêu bây giờ cũng được xem như một tay già đời trong lĩnh vực kinh doanh, trò chuyện với ông chủ Du rất sôi nổi.
Giang Nhu nhận lời ngồi bên cạnh chị Tống.
An An còn yên tĩnh hơn Giang Nhu, bé con luôn rất thẹn thùng mỗi khi ra ngoài, Lê Tiêu thường nói con gái hắn là đồ ức hiếp người nhà, ở nhà thì nhảy nhót sôi nổi, vừa ra bên ngoài liền chỉ ước mình có thể lớn lên trên người mẹ.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ chưa nói lấy một câu, chỉ tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Chị Tống kêu con trai đến chơi với bé cưng, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn trèo xuống ghế đến tìm An An, nào biết An An vừa thấy cậu nhóc đi lại đã lập tức vặn người, vùi mặt trốn vào lồng ngực Giang Nhu.
Giang Nhu cười nói với chị Tống: "Con bé tương đối thẹn thùng khi ở bên ngoài."
Chị Tống nhìn dáng vẻ đáng yêu, mềm mại của An An, nụ cười trên khuôn mặt bất giác gia tăng: "Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, trước kia chị cũng muốn sinh một đứa con gái, từng nghĩ có thể mặc váy, tết tóc cho con bé, lúc ấy ai cũng nói trong bụng chị là con gái, chị cũng tin, còn mua rất nhiều váy áo xinh đẹp nữ, đáng tiếc cuối cùng cũng không có cơ hội mặc."
Nhạc Nhạc được giáo dục rất tốt, bị cự tuyệt cũng không có tức giận mà là đứng một bên nghiêng đầu nhìn lén An An, lúc đối diện với ánh mắt của An An, cậu nhóc mím môi cười, còn lấy kẹo trong túi ra: "Đây là kẹo anh mang từ nhà đến, em có muốn ăn không? Ngon lắm đấy, cho em đấy được không?"
Vừa nói vừa đưa kẹo cho An An.
Giang Nhu cúi đầu cười hỏi: "Con có muốn hay không?"
Bé con mong mỏi nhìn Giang Nhu, nhưng chỉ là ngại ngùng đưa tay ra nhận.
Giang Nhu không miễn cưỡng con gái, chỉ cười hỏi: "Mẹ lấy giúp con có được không? Nhưng con phải nói cảm ơn với anh trai."
Hai mắt bé cưng lập tức sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Nhạc Nhạc cũng cười: "Không cần khách sáo."
Giang Nhu giúp An An cầm kẹo, sau đó bóc giấy gói ra đút cho cục cưng, An An há miệng ra ăn, có thể là do ăn kẹo ngon, công chúa nhỏ cười đến cong cong đôi mắt.
Nhạc Nhạc nói: "Em xuống đây đi, chúng ta cùng nhau chơi."
An An không cần nghĩ ngợi đã quay đầu sang bên kia: "Không cần."
Nhạc Nhạc cũng không nản lòng, chạy đến sofa cầm một chú gấu bông giơ lên huơ huơ, nói với bé con: "Em gái, em đến đây chơi đi này, chỗ này có nhiều đồ chơi lắm đấy."
An An lại nhìn về phía mẹ, trong ánh mắt chứa đầy khao khát.
Giang Nhu nhún vai: "Cái này con phải tự mình đi lấy, mẹ đi không được, mẹ cũng muốn, con cũng giúp mẹ lấy một món được không?"
An An nhìn mẹ, lại nhìn về phía anh trai đứng cạnh sofa, như đang suy tư gì đó, sau đó chậm rãi trượt khỏi đùi Giang Nhu, vịn chân mẹ đứng lên, từ từ đi về phía sofa, chỉ là đi được mấy bước sẽ quay đầu nhìn lại, dường như đang xác định xem bố mẹ có còn ở đây hay không, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của mẹ mới chậm rãi đi về phía trước.
Chị Tống chứng kiến toàn bộ hành trình, nhịn không được mà cảm khái: "Em dạy dỗ con bé rất tốt, thích ăn kẹo nhưng lại nhịn được, tính tình thẹn thùng lại không nhút nhát, còn rất ngoan."
Chị đã từng thấy rất nhiều đứa nhỏ ở độ tuổi này ở một chỗ không được bao lâu đã làm ầm ĩ đòi đi chỗ khác.
Giang Nhu cũng chưa bao giờ tiếc lời khen con mình ở trước mặt người ngoài: "Con bé từ khi còn nhỏ đã không thích khóc lóc ầm ĩ, rất dễ chăm sóc, lúc vừa sinh không bao lâu thì em đã vùi đầu ôn thi, ngày nào cũng để con bé nằm trên giường chơi một mình, con bé cứ thế tự mình chơi, chơi mệt thì uống sữa rồi ngủ, đỡ cho em phải lo lắng rất nhiều, em thường hay nói đứa nhỏ này đến là để báo ân."
Chị Tống bị lời này của Giang Nhu chọc cười.
Bên phía sofa, An An đã bắt đầu chơi đùa cùng Nhạc Nhạc, An An còn nghiêm túc giới thiệu với cậu nhóc: "Đây là mèo", "Đây là chó", "Đây là Trư Bát Giới"...!
Nhạc Nhạc bị bé cưng làm cho hoang mang, bởi vì trong tay cô bé rõ ràng chính là hổ và sư tử.
Giang Nhu cũng không biết nói cái gì tiếp với chị Tống, bèn dứt khoát nói về hai đứa nhỏ, anh chị Tống ngày thường đều rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn cố hết sức về nhà chăm sóc con trai, trong nhà có thuê ba người giúp việc, một người nấu cơm, một người quét dọn vệ sinh, người còn lại có nhiệm vụ chăm sóc đứa nhỏ.
Chuyện xảy ra hôm đó cũng là ngoài ý muốn, cô giáo dạy piano của đứa nhỏ giữa đường xảy ra chuyện nên không đến được, chỉ gọi điện thoại đến nhà nói cho chị giúp việc: "Chị giúp việc nói Nhạc Nhạc ở nhà tự mình luyện đàn, thằng bé rất có tinh thần tự giác học tập.
Chỉ là luyện được một lúc thì em chồng của chị có đưa cháu trai đến chơi, hôm đó cháu trai chị bị tiêu chảy nên không đi học, sau khi từ bệnh viện trở về, em chồng chị vốn dĩ muốn để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau, ai ngờ cháu trai chị nháo nhào đòi đi công viên giải trí, em chồng chị bèn đưa hai đứa nhỏ đến công viên giải trí."
Nói đến chuyện này, chị Tống mặc dù biết cô em chồng kia là vô tội, nhưng trong lòng cũng có mấy phần mâu thuẫn, nói tiếp: "Giúp việc cũng đi theo, có điều sau khi tới công viên giải trí không bao lâu thì cháu trai chị lại bị tiêu chảy tiếp, em chồng chị dẫn con trai đi vệ sinh, chỉ còn chị giúp việc trông chừng Nhạc Nhạc, chị ta nói chị ta và thằng bé bị đám đông chia cắt, chị ta đã đi tìm rất lâu."
Giang Nhu nghe thấy có gì đó không ổn, không thể không hỏi: "Chị ta không báo cảnh sát sao?"
Chị Tống lắc đầu, nhíu mày nói: "Không có, chị ta cho rằng thằng bé chỉ ở gần đó, có lẽ là sợ làm lớn chuyện sẽ bị hai vợ chồng chị trách cứ."
Không đúng, Giang Nhu vừa nghe lời này đã cảm thấy không thích hợp, hôm đó là thứ ba, mặc dù công viên giải trí có nhiều người, nhưng cũng không nhiều bằng thứ bảy hay chủ nhật, cũng không đến mức chia cắt người ta.
Hơn nữa Nhạc Nhạc là một đứa bé ngoan, cho dù có thật sự bị lạc, cũng không giống người sẽ chạy lung tung, hôm đó khi cô và An An mua kẹo bông gòn, thằng bé lặng lẽ ngồi một mình trên ghế, cư xử rất tốt.
Quan trọng nhất chính là, hôm đó cô và Lê Tiêu đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi rất lâu, tính từ lúc bị bắt đi đã gần bốn đến năm mươi phút, nếu lâu như vậy mà vẫn không báo cảnh sát, người giúp việc này nhất định có vấn đề.
Giang Nhu nhịn không được mà hỏi: "Nhạc Nhạc nói như thế nào?"
Chị Tống bất đắc dĩ nhìn cô: "Bác sĩ nói bị kí.ch thích, hơn nữa lượng thuốc mê quá lớn, thằng bé không nhớ được gì hết."
Giang Nhu nhíu mày: "Cảnh sát điều tra ra là nguyên nhân gì chưa?"
Chị Tống gật đầu: "Đối phương thừa nhận cô ta chính là một kẻ buôn người, từng bắt cóc và lừa bán khoảng bảy đến tám đứa bé, cảnh sát còn nói cô ta có một đứa con trai bị bệnh nặng, lừa bán trẻ em là vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho đứa con trai đó."
Nói tới đây, đôi mắt chị có chút ửng đỏ, kẻ buôn người đó cũng là mẹ, con của cô ta là con, con của người khác thì không phải con hay sao?
Giang Nhu nhíu chặt mày hơn, đột nhiên hỏi một câu: "Con trai của em chồng chị năm nay bao lớn rồi?"
Chi Tống sửng sốt, không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói
nói: "Thằng bé chín tuổi, lớn hơn Nhạc Nhạc nhà chị một chút, chị sinh con có hơi trễ."
Lê Tiêu đã từng kể với Giang Nhu, chị Tống sinh Nhạc Nhạc năm bốn mươi tuổi.
Giang Nhu không khỏi hỏi lại: "Trước kia hai người hẳn là đối xử rất tốt với cháu trai?"
Chị Tống "ừ" một tiếng: "Lúc trước vợ chồng chị xem thằng bé như con ruột của mình, trước khi có Nhạc Nhạc, chị và anh ấy còn nghĩ nếu cả đời cũng không có con, vậy về già chỉ đành trông cậy vào cháu trai..."
Khi nói đến đây, chị đột nhiên nhìn về phía Giang Nhu.
Giang Nhu im lặng một lúc, cầm lấy tách trà trước mặt lên uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi, trước kia em từng đọc rất nhiều sách về điều tra tội phạm, nếu không phải tại thân thể không tốt, rất có thể em đã đăng kí nguyện vọng vào trường cảnh sát."
Có đôi khi, nhiều sự trùng hợp lại không phải do trùng hợp.
Nếu hướng suy nghĩ về em gái ông chủ Du, vậy hết thảy đều có vẻ hợp lý, mặc kệ là vụ án gì, nhất định có động cơ phạm tội.
Hơn nữa cô còn có một suy đoán đáng sợ hơn, đứa bé mà đời trước anh chị Tống nhận nuôi có khi nào chính là con của kẻ buôn người đó hay không?
Cô ả buôn người hợp tác với cô em chồng, cô em chồng đưa con trai của ả buôn người vào nhà họ Du, thà như vậy còn hơn là để anh chị dâu về sau nhận nuôi đứa trẻ khác.
Bởi vì sau khi con trai của ả buôn người lớn lên, nếu biết năm đó mẹ ruột mình chính là người đã bắt cóc con trai của ba mẹ nuôi, nó sẽ không dám tranh giành tài sản với cô em chồng.
Ả buôn người đưa Nhạc Nhạc đến vùng nông thôn cách đó mấy tỉnh,