Giang Nhu gọi điện thoại cho Kim Đại Hữu, kể cho hắn phát hiện của Lê Tiêu cùng với chuyện Đổng Minh Minh nói.
Trong điện thoại, nghe giọng Kim Đại Hữu có chút run rẩy: "Em sẽ qua đó ngay."
Năm ngày sau, Kim Đại Hữu đi máy bay suốt đêm qua đây, Lê Tiêu lái xe đi đón hắn.
Lúc đến nơi đã là hơn mười giờ tối, Kim Đại Hữu đành ở lại nhà họ đây một đêm, định sáng mai sẽ đi gặp người.
Kim Đại Hữu đã cố ý về nhà lấy theo bức ảnh gia đình duy nhất của nhà bọn họ, bức ảnh này chụp lúc hắn vừa đầy tháng, bối cảnh là ở trước cửa nhà họ dưới quê, dì Thạch và chồng ngồi trên ghế, dì Thạch ôm Kim Đại Hữu khi còn nhỏ trong lòng, Kim Đại Bằng khoảng bốn đến năm tuổi ngồi trên đùi cha, bức ảnh không được bảo quản tốt, qua nhiều năm như vậy nên đã có hơi nhòe, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra cậu bé khoảng bốn đến năm tuổi kia có phần giống với chồng của Đổng Minh Minh.
Giang Nhu vội đi lấy những bức ảnh cưới Đổng Minh Minh đưa cô mấy hôm trước, Kim Đại Hữu xem kĩ từng bức một, bàn tay cầm những bức ảnh khẽ run rẩy, hắn ngẩng đầu hỏi Lê Tiêu bên cạnh một cách không dám tin: "Anh, là anh ấy phải không?"
Hắn sợ bản thân xem không chính xác.
Lê Tiêu cũng không dám nói chắc: "Anh thấy giống, ngày mai gặp mặt rồi nói, đến lúc đó cứ đi thẳng đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN."
Trước đó trong thành phố xảy ra một vụ giết người mới làm cho rất nhiều người biết đến trong bệnh viện còn có thứ gọi là xét nghiệm ADN, con rể của một doanh nhân giàu có ở rể hơn mười năm cuối cùng phát hiện cả hai đứa con đều không phải của mình… Bởi vì chuyện này, rất nhiều người trong giới nhà giàu đã đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, ấy vậy mà lại thật sự phát hiện ra một số người bị cắm sừng.
Kim Đại Hữu lại một đêm.
Hôm sau, trong lúc cả nhà ăn sáng, Giang Nhu lại gọi điện thoại cho Đổng Minh Minh, nói Kim Đại Hữu đã qua đây.
Đổng Minh Minh nói chờ một lát, khoảng hơn mười phút sau, cô ấy gọi điện thoại đến, nói Thẩm Hạ đã xin nghỉ một ngày, muốn hai bên ra gặp mặt.
Cuối cùng, bọn họ hẹn gặp nhau trước cổng một bệnh viện tư nhân.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Nhu cùng Lê Tiêu đưa An An đến nhà trẻ trước, sau đó mới lái xe đến bệnh viện tư nhân.
Hai người vốn còn cho rằng mình đến đã đủ sớm, nào ngờ đến nơi thì mới phát hiện cả nhà Đổng Minh Minh đã có mặt, đang đứng chờ trước cổng bệnh viện.
Ngoài Đổng Minh Minh và Thẩm Hạ thì ba mẹ nuôi của Thẩm Hạ cũng tới, thấy mấy người Giang Nhu xuống xe, cả nhà họ dường như rất lo lắng.
Kim Đại Hữu cũng rất hồi hợp, hắn không nói chuyện này cho dì Thạch biết, thậm chí hồi sáng cũng không qua nhà Chu Kiến thăm dì Thạch, sợ nếu đến cuối cùng không phải thì lại phía công vui mừng.
Sau khi xuống xe, hai nhà gặp mặt, lịch sự chào hỏi.
Thẩm Hạ cùng ba mẹ nuôi đứng quan sát Kim Đại Hữu, Kim Đại Hữu cũng quan sát Thẩm Hạ, nhìn người đàn ông cao lớn uy nghiêm đứng đó, không biết vì sao cánh mũi hắn lại thấy chua xót.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người anh trai bị bắt cóc của mình lại có một cuộc sống tốt đến như vậy, trước đó hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những điều tồi tệ nhất.
Thẩm Hạ cũng nhìn Kim Đại Hữu bằng ánh mắt phức tạp.
Có thể là do máu mủ tình thâm, rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất bi thương.
Hai nhà người cũng không mấy quen thuộc, nhất là với quan hệ như bây giờ, không ai có tâm trạng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Lê Tiêu đứng ra nói: "Chúng ta đi vào làm xét nghiệm ADN trước đi, xem kết quả thế nào."
Ba nuôi của Thẩm Hạ phụ họa: "Đúng đúng đúng, vào trước đi rồi nói."
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông buồn bã cúi đầu.
Cả đám người đi vào trong bệnh viện, Lê Tiêu, Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ sóng bước đi phía sau, hai anh em không nói chuyện nhưng đều cố gắng muốn đến gần đối phương.
Giang Nhu đỡ Đổng Minh Minh đi ở giữa, Đổng Minh Minh đã có thai được bốn tháng, nhưng bụng lại có hơi to, cô ấy còn tưởng mình béo lên, nhưng mấy hôm trước gặp mặt Giang Nhu đã khuyên cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc này, Giang Nhu hỏi: "Cậu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
Đổng Minh Minh gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ: "Mấy hôm trước mẹ đã đưa mình đi kiểm tra rồi, là song thai."
Giang Nhu cũng cười: "Thật tốt."
Đổng Minh Minh cảm thán: "Đúng vậy."
Cô ấy nắm chặt tay Giang Nhu, nhỏ giọng nói: "Lúc ba mình còn sống, ông ấy từng nói mình và đứa trẻ của người phụ nữ bên ngoài kia là chị em ruột, máu chảy ruột mềm, trước đó mình còn không để trong lòng, nhưng hiện tại đã có chút lĩnh hội."
Có hai đứa bé trong bụng, cho dù chưa chào đời nhưng cô ấy đã tràn ngập tình thương của mẹ, con nào cũng là con, đứa nào cô ấy cũng thích.
Cho nên cô ấy mới thấy đau lòng thay người mẹ chồng ruột còn chưa gặp mặt kia, tìm nhiều năm như vậy, ngay cả khi đã phát điên nhưng vẫn không chịu từ bỏ, tình mẹ này quá sâu nặng.
Giang Nhu cũng nắm tay cô ấy.
Sau khi vào bệnh viện, Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ đi theo bác sĩ làm giám định, những người khác được đưa đến một căn phòng chờ rộng rãi.
Một lúc sau, Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ trở lại, mọi người vẫn ngồi chờ ở đó.
Đổng Minh Minh là cổ đông của bệnh viện tư nhân này, bệnh viện cho biết sớm nhất có thể có kết quả trong vòng ba giờ, cho nên bọn họ dứt khoát đợi ở đây.
Quá trình chờ đợi quả thật rất dày vò, ba mẹ nuôi của Thẩm Hạ ngồi cạnh nhau trên ghế không nói một lời.
Thẩm Hạ liếc nhìn Kim Đại Hữu vài cái, sau đó sốt ruột đi tới đi lui quanh phòng, cuối cùng đi đến đứng yên bên cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Kim Đại Hữu ngồi bên cạnh Lê Tiêu cúi đầu trầm tư.
Một lúc sau, có lẽ là vì không khí trong phòng quá yên tĩnh, ba nuôi Thẩm Hạ ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: "Chú nghe nói con tên Kim Đại Hữu, con có thể cho chú biết một chút chuyện nhà con được không?"
Nghe vậy, Thẩm Hạ đang đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn lại.
Kim Đại Hữu dường như đã nhận ra, cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ một cái, sau đó rất nhanh đã nhìn đi chỗ khác, nói với ba nuôi anh ở đối diện: "Anh trai con đi lạc năm bảy tuổi, là do cha mẹ con đến nhà ông bà ngoại trên đường trở về xảy ra mâu thuẫn nên không chú ý đến anh ấy, về đến nhà được một lúc thì mới phát hiện anh trai con không có về cùng, sau đó hai người họ vẫn luôn ở bên ngoài tìm anh trai…"
Kim Đại Hữu kể lại tất cả chuyện năm đó, kỳ thật hắn cũng không biết nhiều lắm, khi đó hắn còn chưa đến ba tuổi, rất nhiều chuyện là nghe ông bà nội và hàng xóm kể lại, nói anh trai hắn hồi nhỏ thông minh, hiểu chuyện biết bao nhiêu, tuổi còn nhỏ đã biết phụ giúp làm việc nhà, trời mưa còn biết giúp hàng xóm thu lúa, là đứa bé ngoan trong mắt hàng xóm xung quanh và thầy cô giáo.
Chỉ là không còn cơ hội gặp lại đứa trẻ ngoan như vậy nữa, cha mẹ Kim Đại Hữu tìm nhiều năm đến như vậy cũng không có kết quả, cơ hồ tất cả mọi người đã không còn ôm hi vọng.
Sau khi Kim Đại Hữu nói xong, mọi người trong phòng im lặng một lúc.
Mẹ nuôi Thẩm Hạ đột nhiên mở miệng: "Anh trai con và Tiểu Hạ trông giống nhau sao?"
Nghe vậy, ba nuôi Thẩm Hạ đột nhiên kéo tay bà, nhắc nhở bà đừng nói như vậy.
Mẹ nuôi mím môi, trong mắt có chút không cam lòng.
Nhưng Kim Đại Hữu lại không tức giận, lấy trong túi ra một tấm ảnh: "Cô chú xem thử đi."
Hắn đưa tấm ảnh qua cho hai người họ.
Hai vợ chồng trung niên đối diện nhận lấy tấm ảnh, cúi đầu nhìn người trong ảnh xong, cả hai đều im lặng.
So với Kim Đại Hữu và Lê Tiêu, bọn họ càng rõ ràng dáng vẻ hồi nhỏ của Thẩm Hạ hơn, anh lúc bảy tám tuổi không khác mấy so với bé trai trong ảnh.
Đổng Minh Minh tò mò đi tới xem, sau khi nhìn thấy người trong ảnh, cô ấy vô thức nhìn về phía chồng mình đứng bên cửa sổ, sau đó kéo Giang Nhu đi qua bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Giống nhau như đúc."
Cô ấy từng xem ảnh của Thẩm Hạ khi còn nhỏ, quá giống.
Lúc hai người còn đang hẹn hò, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ chỉ có ảnh chụp từ bảy tám tuổi trở về sau còn cảm thấy khó hiểu, cho nên đã không khỏi xem nhiều một chút.
Thẩm Hạ thấy thế cũng đi tới xem.
Sau khi xem xong, bàn tay bên hông nắm chặt thành nắm đấm, anh nhìn về phía Kim Đại Hữu, hai người một đứng một ngồi đối diện lẫn nhau, ánh mắt của cả hai đều chất chứa quá nhiều suy tư.
Bọn họ vốn là anh em thân thiết nhất trên đời này, hiện tại lại giống như hai người xa lạ.
Thẩm Hạ khàn giọng nói: "Bà ấy có khỏe không?"
Anh không nói thẳng tên, có lẽ cũng là vì không biết nên xưng hô như thế nào, nhưng Kim Đại Hữu biết anh đang nói đến ai, hắn dừng một chốc rồi nói: "Cũng được, hiện đang ở nhà anh Chu Kiến, đầu óc có lúc tỉnh táo cũng có lúc hồ đồ."
Hắn không nói quá cụ thể, có lẽ là sợ anh sẽ cảm thấy áy náy quá mức.
Nhưng hai mắt Thẩm Hạ vẫn đỏ hoe, anh không phải đồ ngu, một người phụ nữ ở bên ngoài ròng rã tìm con suốt hai mươi năm, thậm chí ngay cả khi đã phát điên vẫn còn tiếp tục tìm, suy nghĩ một chút là biết bà ấy đã phải chịu biết bao khổ cực.
Đôi mắt ba mẹ nuôi Thẩm Hạ cũng đỏ bừng, ba nuôi rầu rĩ nói: "Xin lỗi." Năm đó cũng là do ông ích kỉ, nghĩ nếu đã không tìm thấy cha mẹ của đứa nhỏ thì dứt khoát không tìm nữa, nếu lúc trước vẫn không ngừng tìm kiếm, có lẽ một nhà bọn họ cũng sẽ ra nông nổi như vậy.
Kim Đại Hữu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không trách mọi người, con thật sự rất cảm kích cô chú, cảm ơn hai người đã nhận nuôi anh trai con, nếu không có hai người, anh ấy nhất định sẽ phải chịu nhiều đau khổ."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Kim Đại Hữu vang lên, hắn nhìn thoáng qua, sau đó đứng dậy đi nghe máy: "Alo, ông nội?"
Trong văn phòng một lần nữa rơi vào im lặng chỉ còn tiếng nói chuyện điện thoại của Kim Đại Hữu.
Chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ mới có kết quả, là anh em ruột.
Mọi người dường như đều không ngạc nhiên khi biết được tin tức này, kỳ thật lúc Kim Đại Hữu lấy tấm ảnh đó ra thì trong lòng ai cũng đã rõ ràng, chỉ là càng yên tâm hơn khi nhìn thấy kết quả giám định.
Kim Đại Hữu và Thẩm Hạ vẫn không nói gì, cũng may là có ba nuôi Thẩm Hạ vỗ vai hai người họ nói: "Là chuyện tốt, hôm nay rảnh, hay Tiểu Hạ đi thăm mẹ ruột của con đi?"
Thẩm Hạ nhìn Kim Đại Hữu, im lặng gật đầu.
Lúc này đã là giữa trưa, cả nhóm đến một quán cơm gần đó ăn cơm trước, chuyện này đã được bàn từ trước, cho dù sau khi kiểm tra ra kết quả như thế nào thì ít nhất cũng phải ăn một bữa.
Chỉ là bữa cơm này lại nhạt như nước ốc, mẹ nuôi Thẩm Hạ thất thần, Thẩm Hạ và Kim Đại Hữu đều im lặng không nói lời nào, chỉ có Lê Tiêu và ba nuôi Thẩm Hạ là khuấy động bầu không khí.
Ngay cả người luôn thích cười nói như Đổng Minh Minh cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhìn mẹ chồng.
Cơm nước xong xuôi, Đổng Minh Minh bảo tài xế đưa ba mẹ chồng về nhà, cô ấy và Thẩm Hạ ngồi xe Lê Tiêu cùng đến nhà Chu Kiến.
Đến nhà Chu Kiến, Thẩm Hạ nhìn thấy dì Thạch đang lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha đan áo len.
Hai mẹ con đều không cần giới thiệu, ngay từ ánh mắt đầu tiên, nước mắt dì Thạch đã tuôn như mưa.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng khóc, giống như muốn phát ti3t hết nỗi đau mẹ con xa lìa trong suốt hai mươi năm.
Giang Nhu nhìn một hồi cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, cô xoay người đi ra ngoài, đôi mắt cũng có chút đỏ.
Lê Tiêu thấy vậy cũng im lặng đi theo ra ngoài, hai người đứng ở cửa, Lê Tiêu tìm kiếm khăn tay trong túi