Editor: Hạ Cẩn
Mất điện xem phim ma, quá hợp lý.
May mà laptop vừa mới sạc đầy, có thể bật được tầm mấy tiếng, đủ cho bọn họ xem hết một bộ điện ảnh.
Để tạo cảm giác, Nguyễn Thu Thu vơ vét toàn bộ đồ ăn vặt Trình Tuyển cất giấu mang ra, đương sự Trình Tuyển giận mà không dám nói gì, yên lặng làm nhân viên chiếu sáng, giúp Nguyễn Thu Thu chiếu sáng lên hộp đồ ăn vặt, đưa mấy nhìn cô dọn sạch sẽ đồ trên bàn trà. Còn có đồ ăn nấu chín một hai ngày chưa ăn hết trong tủ lạnh, Nguyễn Thu Thu cũng dứt khoát lấy ra.
Nguyễn Thu Thu bận rộn quay qua quay lại, Trình Tuyển phụ trách giúp cô cầm đồ, sau một lúc chuẩn bị kỹ càng, Nguyễn Thu Thu mở laptop, thuận miệng hỏi Trình Tuyển: "Anh muốn xem phim nào?"
Trình Tuyển sâu kín nhìn Nguyễn Thu Thu mở ra ổ E tội ác, mở file "Phim" ----- "Phim kinh dị". Một hàng dài từ trên xuống dưới, phân theo quốc tịch, cực kì trật tự.
"Muốn xem của nước nào, tùy anh chọn. Chỗ này em đã xem hết một nửa rồi."
Trình Tuyển: "....."
Nói như vậy, Hàn Nhật tuyệt đối phải bỏ qua. Mặc dù anh hiếm khi xem phim kinh dị, không có nghĩa là anh em không biết gì. Âu Mỹ quỷ quái, máu me bạo lực, cũng bỏ qua. Trung Quốc... Bằng hiểu biết của anh về Nguyễn Thu Thu, chắc chắn sẽ không để một phim nội địa nát bét trong đống phim nước ngoài.
Từ tất cả những điều trên, dùng phương pháp loại trừ để lựa chọn, ánh mắt Trình Tuyển rơi trên hai chữ "Thái Lan".
Nói về ngôn ngữ, tiếng Thái mềm mại, không tổn thương đến lỗ tai. Xét về độ nổi tiếng, phim kinh dị Thái Lan hình như cũng không nổi danh lắm, độ truyền bá thì chưa từng nghe thấy trong dân chúng. Đương nhiên, dân chúng ở đây là chỉ anh.
Trình Tuyển đều đều: "Thái Lan."
"Được rồi! Xem cái nào?"
Cái tên nào nghe cũng quỷ quái dọa người, thế là anh tùy tiện chỉ một cái.
"Quỷ Ảnh*? Vận may của anh không tồi đâu!"
*鬼影
Trình Tuyển chưa kịp phân tích kỹ càng xem "không tồi" của Nguyễn Thu Thu là tốt hay xấu thì bộ phim đã bắt đầu. Phòng khách rộng lớn đen kịt, màn cửa bị kéo kín mít không một tia sáng, hai người ngồi trên ghế sofa, một người ôm gối, Nguyễn Thu Thu bóc một tói chocolates, đổ ra chia cho Trình Tuyển.
Hai người đồng thời nhét chocolates vào miệng, im lặng xem phim.
Khác biệt chính là, Nguyễn Thu Thu ngồi hơi rướn về phía trước, tới gần màn hình, còn Trình Tuyển thì dựa vào ghế sofa sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh ôm chặt gối trong tay, ra vẻ mình tuyệt đối sẽ không bị dọa.
Trong phòng khách đen kịt, âm thanh trong phim, tiếng nhạc, tiếng nói đều to hơn nhiều so với bình thường.
"A!!!"
Trình Tuyển bị tiếng hét của Nguyễn Thu Thu dọa sợ, lảo đảo về phía sau, ghế sofa vang ầm một tiếng.
Nguyễn Thu Thu: "?? Anh đang làm gì thế?"
Trình Tuyển: "Em hét to thế để làm gì?"
Nguyễn Thu Thu: "A, thì là chợt nhớ ra kịch bản tiếp theo của bộ phim này, em xem lâu rồi, quên mất một số chi tiết."
Trình Tuyển: "....."
"Tiếp tục xem, tiếp tục xem. Đoạn sau rất đặc sắc đấy.".
Đồ ăn vặt Nguyễn Thu Thu chọn đều là đồ ăn không phát ra tiếng. Cô nhai mứt, xem say sưa. Kịch bản phim càng ngày càng khó đoán, ngày càng xuất hiện nhiều manh mối dẫn đến sự thật. Ngược lại, Trình Tuyển ngồi bên, trừ lúc Nguyễn Thu Thu đưa cho anh một miếng chocolate còn đâu thì toàn ngồi ôm gối, rất ngay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Trong lúc vô tình, anh yên lặng đến gần Nguyễn Thu Thu.
Một bàn tay chậm rãi đặt trên cánh tay Nguyễn Thu Thu, đang xem phim ma, cô giật mình một cái, đừng nói nữa, bầu không khí thế này, đột nhiên có một bàn tay hạ xuống, hơi bị kích thích đấy. Nguyễn Thu Thu run lên, liền thấy tay Trình Tuyển đặt lên cổ tay cô, nắm chặt.
Nguyễn Thu Thu nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Anh sợ à?"
Trình Tuyển lắc đầu: "Là sợ em sợ."
Nguyễn Thu Thu: "..... Ồ."
Nhớ lại lúc ở trong nhà ma, hẳn là Trình Tuyển không phải người không sợ ma. Nguyễn Thu Thu nghĩ nghĩ, thôi thì cứ để anh lừa mình dối người, nắm tay cô vậy.
Cả bộ phim nhuộm đẫm bầu không khí đê mê khủng bố khiến cho người xem nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng lại đột nhiên nhảy ra cái gì đó, may là không có quá nhiều phân cảnh dọa người.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Sợ không?"
Trình Tuyển cố gắng bình phục tâm trạng: "Vẫn ổn."
Nói xong, anh lặng lẽ nằm bên cạnh Nguyễn Thu Thu, túm tụm lại với cô. Nhà người ta đều là bạn gái sợ hãi, khóc hu hu rúc vào trong ngực bạn trai. Ngược lại, Trình Tuyển lại vô cùng tự giác, nhìn nhìn một lúc rồi dứt khoát ngồi xán lại gần Nguyễn Thu Thu, giống như chim sợ cành cong. Cốt truyện thì hơn cả kinh khủng, cơ thể anh cứng đờ, sắp ngừng thở đến nơi.
Vốn dĩ cho rằng sẽ là thời gian dài dằng dặc lại vì có Nguyễn Thu Thu ở bên cạnh mà trôi qua rất nhanh. Sắp kết phim, Nguyễn Thu Thu nhìn không dời mắt, Trình Tuyển bên cạnh lập tức nhận ra có biến.
Cái phim này ----
Phần cuối đột ngột chuyển cảnh, rùng rợn chết người.
Nguyễn Thu Thu bình tĩnh ngồi xem hết đoạn kết, nghe thấy bên tai có tiếng hít thở dồn dập, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh này vô cùng rõ ràng. Nếu như lúc này có điện, nhất định sẽ nhìn thấy gối ôm trong ngực Trình Tuyển đã gần như bị siết thành hai nửa.
"Anh sợ?"
"Không có."
Nguyễn Thu Thu nảy ra ý định trêu
anh, cô chầm chậm quay sang, trong ánh sáng mập mờ của laptop, gò má Nguyễn Thu Thu xanh trắng bất thường. Tóc cô ẩm ướt, rải rác trên đầu vai, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô sâu kín nói: "Nhìn xem, trên vai của anh là gì?"
Lúc đầu đây chỉ là một trò đùa nho nhỏ, lại cố tình lúc Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, đèn đột nhiên sáng lên. Một giây sau, Nguyễn Thu Thu thấy rõ ràng vẻ mặt Trình Tuyển hoảng sợ cứng ngắc. Cặp mắt phượng ngủ nửa cụp kia trừng lên, con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt thâm trầm của Nguyễn Thu Thu.
Ông chủ Trình đã bị dọa đến mất năng lực quản lý cơ mặt.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Trình Tuyển: "....."
Không hiểu sao, nhìn Trình Tuyển bị dọa sợ, mặt cắt không còn giọt máu mà trong đầu Nguyễn Thu Thu lại hiên lên hình ảnh một con mèo xù lông, lỗ tai dựng đứng lên, chắc là Trình Tuyển thật sự bị dọa sợ rồi.
Nguyễn Thu Thu thấy hơi xấu hổ.
Cô vội ho một tiếng, nói: "Đùa thôi, đùa thôi, anh đừng sợ."
Vẻ mặt Trình Tuyển cứng đờ, xem chừng là còn lâu lắm mới tỉnh táo lại. Tắt laptop đi, anh yên lặng thu dọn rác còn sót lại, yên lặng cất hết đồ ăn vặt còn lại vào ngăn tủ, yên lặng ôm gối đi về thư phòng.
Từ đầu đến cuối, không nói một câu.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, không phải là Trình Tuyển tức giận rồi đấy chứ.
Nhưng mà, mấy người nhát gan bị dọa như thế, rất dễ để lại bóng ma tâm lý. Nguyễn Thu Thu thấy áy náy, vội vàng cứu chữa: "Cái đó----- Anh có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó không?"
Trình Tuyển không quay đầu lại, tiếp tục đi.
Nếu là lúc trước, lấy danh nghĩa đồ ăn, Trình Tuyển chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Trong mắt anh, không có gì sánh bằng đồ ăn.
Mà bây giờ...
Trình Tuyển ấy vậy mà! Không để ý đến cô!
Lần này Nguyễn Thu Thu thực sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.
Cô đuổi theo, Trình Tuyển tiến vào thư phòng, lườm cô một lúc, vẻ mặt "Tại sao lại đi theo tôi vào". Nguyễn Thu Thu ngượng ngùng nói: "Anh xác định mình thật sự không muốn ăn chút gì sao? Hôm qua em có mua ít spaghetti đấy, làm spaghetti thịt xay hay spaghetti hải sản cũng được!"
Trình Tuyển dừng chân trong chốc lát, trả lời trong ánh mắt mong mỏi của Nguyễn Thu Thu: "Không ăn. Có hại cho sức khỏe."
Nguyễn Thu Thu: "....."
Cô chắc chắn chuyện Trình Tuyển am hiểu nhất chính là dụ cô tự đào hố, sau đó lại dụ cô tự nhảy xuống.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Anh thật sự không ăn? Em đói bụng, có thể nhân tiện nấu thêm một phần cho anh."
"Không ăn."
"Vậy được rồi."
Nguyễn Thu Thu rời khỏi thư phòng, đứng nhìn Trình Tuyển đóng cửa lại. Cô không nhịn được thở dài, biết thế đã không dọa Trình Tuyển rồi, bây giờ thì hay rồi, từ lúc bọn họ quen biết tới nay, đây là lần thứ hai Trình Tuyển giận cô.
Lần đầu tiên, đến bây giờ Nguyễn Thu Thu vẫn không biết lý do, nhưng sau đó vì chuyện ăn vụng cơm hộp, quan hệ bạn bè giữa bọn họ lại bình thường lại.
Nhưng bây giờ là quan hệ nam nữ, vậy phải chữa như thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ là ôm một cái? Hôn một cái?...
Nguyễn Thu Thu: "....." Xùy xùy, vẫn là dùng đồ ăn dụ dỗ đi, mấy chuyện này đó chẳng đáng tin cậy chút nào.
Rốt cuộc thì Trình Tuyển cũng chẳng bao giờ làm theo lẽ thường hết.
Có sẵn spaghetti, Nguyễn Thu Thu băm thịt, khí nóng hầm hập khiến cả căn phòng ấm áp hẳn lên. Cô bê một đĩa spaghetti, lặng lẽ đi đến cạnh cửa thư phòng Trình Tuyển, gõ gõ cửa.
"Trình Tuyển? Trình Tuyển? Spaghetti làm xong rồi này!"
Cánh cửa bên kia truyền đến giọng Trình Tuyển rầu rĩ: "Anh buồn ngủ."
".... A, được rồi. Vậy nếu anh đói bụng thì hâm nóng lên ăn nhé."
Nguyễn Thu Thu nghĩ, lần này cô xong đời rồi, không biết khi nào Trình Tuyển mới nguôi giận đây. Cô chán nản ôm đĩa spaghetti, một mình về phòng, một mình ăn.
.....
Cùng lúc đó.
Nằm trên giường, Trình Tuyển đang ôm điện thoại.
Ánh đèn mờ nhạt của điện thoại chiếu rọi khuôn mặt anh.
Màn hình hiện ra một trang đã được đánh dấu, sao lưu từ trước đó. Trên đó viết:
Loại đàn ông mà phụ nữ không thích nhất.
Một: Nhát gan ấu trĩ.
*****Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Thu Thu: "Anh ấy không để ý đến tôi!"
Trình Tuyển: Tôi, nhát gan ấu trĩ.