Editor: Hạ Cẩn
Nguyễn Thu Thu đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức.
Chuông điện thoại di động reo inh ỏi, đau hết cả đầu. Cô nửa mê nửa tỉnh híp mắt lại, bàn tay lần mò trên đống chăn gối mềm mại, vất vả lắm mới chạm đến cái tủ đầu giường, ngón tay đụng phải ly thủy tinh, suýt tí nữa là đổ mất ly nước, cuối cùng cũng bắt được đầu sỏ gây tội.
Nguyễn Thu Thu không nhìn tên người gọi đã ấn nghe điện thoại: "Alo?" Cô lười biếng.
"Thu Thu, con mau tới đây, bố chồng con sắp không xong rồi!
Công công*? Cô còn là thái giám đây này!
*Bên đó gọi bố chồng là công công.
Giọng nói đã lâu không nghe thấy khóc nức nở không ra hơi, Nguyễn Thu Thu đờ người suy nghĩ hồi lâu mới nhớ còn một người tên là Khúc Vi. Chuyện này cũng làm cô nhớ lại, mình vẫn là một cô con dâu có bố mẹ chồng. Đầu bên kia, Khúc Vi vừa khóc vừa nói: "Ông ấy đột nhiên bị kéo đi cấp cứu, bác sĩ nói sống không được bao lâu nữa, hai đứa mau đến nhìn mặt ông ấy lần cuối đi!"
Giọng Khúc Vi nghẹn ngào mơ hồ không rõ, Nguyễn Thu Thu mở choàng mắt, vô thức xoay người ngồi dậy.
Chuyện đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là, Trình Tuyển biết chuyện không?
Nguyễn Thu Thu cúp điện thoại, sải bước dài đẩy cửa ra, Trình Tuyển cắm mặt cắm mũi vào tủ lạnh, không biết đang tìm cái gì. Nguyễn Thu Thu vừa đẩy cửa ra là lập tức đóng lại. Nguyễn Thu Thu bước nhanh lên trước, ngay cả Trình Tuyển cũng cảm thấy được sự bất thường.
Trình Tuyển hỏi: "Làm sao vậy? "
Nguyễn Thu Thu dừng lại một lúc, Cô nhìn về phía Trình Tuyển, cố gắng hết mức để giọng nói thong thả lại, nói: "Khúc Vi gọi điện thoại cho em, nói, có lẽ chú… không được rồi."
"..."
Trình Tuyển im lặng đứng tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt phượng ngủ nửa cụp, không gợn sóng. anh vặn chai Yakult trong tay, nói: "Bà ta lại làm phiền em."
Khúc Vi luôn biết chọn quả hồng mềm để bóp. Nếu bà ta gọi điện thoại cho Trình Tuyển thì anh sẽ cúp máy ngay khi bà ta mở miệng nói từ đầu tiên.
Nguyễn Thu Thu mấp máy môi, nói: "Anh tự quyết định đi, cho dù anh lựa chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh."
Cô không hiểu rõ chuyện gia đình của Trình Tuyển, cũng không thể nào biết được ba của anh đã làm ra chuyện gì chuyện quá đáng. Cho dù Trình Tuyển đi thăm, hay là không đi thì đều có lý do của anh, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể dùng danh nghĩa tình thân để ép buộc người khác.
Không phải chỉ cần dùng một câu "không thể xóa bỏ quan hệ huyết thống"" là có thể nhẹ nhàng vứt bỏ mọi ân oán.
Lời cô vừa dứt, Trình Tuyển nhìn cô, im lặng một lúc.
Trong suy nghĩ của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển đã biến thành cậu bé Trình đáng thương, cô ôn hòa yên lặng nhìn anh, tiếp cho anh sức mạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời khắc này phảng phất như vĩnh cửu.
Trình Tuyển dường như vẫn trầm tư như cũ, cuối cùng mở miệng: "Vậy bữa sáng anh muốn ăn sủi cảo."
Nguyễn Thu Thu: "... A?!" Không phải là đang nói đến chuyện của ba anh sao, sao đột nhiên lại lái sang vấn đề ăn uống vậy, hơn nữa còn lái một cách rất chi là điềm nhiên.
Trình Tuyển tỏ vẻ ngay thẳng nói, giọng điệu chậm rì rì khiến người ta tức điên người: "Không phải em nói sẽ ủng hộ mọi lựa chọn của anh sao?"
Nguyễn Thu Thu: ".... "
Được đấy, chủ đề nói lệch là lệch.
"Mới sáng ra đã đòi ăn sủi cảo? Sao anh không nói muốn ăn mì hoành thánh luôn đi? Còn đòi thêm mấy món ăn vặt nữa đi chứ?"
Trình Tuyển: "Nghe cũng không tệ lắm..."
Nguyễn Thu Thu ném trả anh một ánh mắt chết chóc.
...
Trình Tuyển vẫn phải bị ăn đánh mới yên tĩnh lại được.
Cơm sáng nào có sủi cảo. Gần đây dần dần quen với chế độ ăn uống lành mạnh, trong tủ lạnh chỉ có các loại nguyên liệu nấu ăn tốt cho sức khỏe, thịt cũng cố gắng thay bằng một số loại thịt gà thịt cá, thịt bò không tăng trọng. Nguyễn Thu Thu vô cùng hài lòng với chế độ ăn uống của bọn họ.
Sáng sớm phải ăn cái gì? Đương nhiên đương nhiên phải ăn đồ dinh dưỡng rồi.
Bánh mì nguyên chất, khoai tây tím và sữa bò ngũ cốc, tất cả tạo nên một bữa sáng dinh dưỡng tuyệt vời.
Trình Tuyển cắn cắn cái bánh vì nguyên chất mà anh cảm thấy nhạt toẹt, thở một hơi thật dài. Nguyễn Thu Thu ngồi trên bàn ăn đối diện với anh, ăn một quả cà chua bi, hết quả này đến quả khác, vô cùng thích thú với cuộc sống lành mạnh kiểu như này. Cô giám sát Trình Tuyển: "Phải ăn hết, không được chừa lại. "
Mặt mũi Trình Tuyển tràn đầy u sầu.
Trình Tuyển không nhắc đến chuyện của bố anh, Nguyễn Thu Thu cũng không tiện hỏi nhiều. Người trong cuộc đã không để ý, cái đứa con dâu không được tính là con dâu như cô làm tròn bổn phận của một người vợ là được rồi.
Hai người ngồi trên xe, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
"Reng reng reng reng reng."
Chuông điện thoại di động của Nguyễn Thu Thu lại vang lên một lần nữa, cô cầm điện thoại di động lên, là số điện thoại lại, 99% là Khúc Vi. Đoán chừng đợi lâu quá, không đợi được tin tức nên sốt ruột. Nguyễn Thu Thu nhìn thoáng qua Trình Tuyển, ngồi bên cạnh cô, Trình Tuyển động tác còn nhanh hơn cả cô, cầm điện thoại Nguyễn Thu Thu thẳng tay tắt nguồn.
Nguyễn Thu Thu trợn mắt há hốc mồm.
Trình Tuyển trả lại điện thoại cho cô, đều đều nói: "Không cần để ý đến bà ta. Lát nữa rồi hãy bật nguồn lại."
"Ồ... được thôi."
Nguyễn Thu Thu lấy điện thoại lại, không khí trong xe lại yên tĩnh như trước.
Cô lén lén lút lút liếc Trình Tuyển một cái, Trình Tuyển đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ, khuỷu tay chống lên bệ cửa, bộ dạng lơ đãng. Hôm nay anh yên tĩnh hơn so với này thường, có lẽ Trình Tuyển cũng đau lòng lắm.
Khó cho anh, sáng sớm nay phải giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Nguyễn Thu Thu mềm lòng, cô mím chặt môi, do dự không biết mình có nên nói chút gì đó không.
Trình Tuyển nhìn ngoài cửa sổ, mí mắt rủ xuống, lông mi thanh mảnh. Sắc môi anh nhợt nhạt, thở dài đầy u sầu: "Bánh mì nguyên chất thật khó ăn."
Nguyễn Thu Thu đang duỗi tay ra: "... "
Nguyễn Thu Thu cô đúng là điên rồi mới đi tin Trình Tuyển cũng có lúc nghiêm chỉnh!
Vào công ty, vừa lúc gặp phải cảnh Đồ Nam quẫy đuôi chạy quanh thư ký, nào có như lời cậu nói, gì mà cho thư ký một cơ hội, gì mà nữ theo đuổi nam cách một lớp giấy. Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười, vờ như không thấy gì, yên lặng trở lại phòng làm việc của mình.
Bật máy tính lên, nhìn bản vẽ, cô ngẩn người.
Mặc dù Khúc Vi ngu xuẩn nhưng cũng là người mưu mô. Nguyễn Thu Thu không hy vọng bà ta lại danh nghĩa làm ầm ĩ.
Ngồi tô tô vẽ vẽ, mãi vẫn không thể thành hình, Nguyễn Thu Thu ngồi trên ghế ngẩn người. Hình như từ khi cô bước vào thế giới này chưa lần nào nghe Trình Tuyển nói về người mẹ quá cố của anh. Tất cả những gì cô biết là căn phòng này và vài lời kể của Khúc Vi, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên nhận ra, cô không hiểu được bao nhiêu về quá khứ của Trình Tuyển.
"Ai... " Cô không khỏi thở dài.
Cảm giác xa lạ này, sao lại làm cô cảm thấy khó chịu thế nhỉ.
Điện thoại ting một tiếng, trên màn hình là tin nhắn của Trình Tuyển.
Trình Tuyển: Đang làm gì?
Ngồi ở văn phòng, Trình Tuyển đang nghĩ tối nay muốn đi ăn thịt nướng kiểu Hàn. Nhưng cụ thể có được ăn thịt nướng hay không còn phải để Nguyễn Thu Thu xét duyệt cái đã. Trong mắt người khác, Trình Tuyển cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt nghiêm nghị, bộ dáng cứ như là đang bàn hợp đồng cả trăm triệu.
Phó Tử Trừng đang thuyết trình thì lắp bắp, cậu chần chừ nhìn Trình Tuyển, không
biết mình nên nói tiếp hay không.
Trình Tuyển liếc cậu một cái, ý bảo cậu tiếp tục.
Phó Tử Trừng: Chắc chắn Đại boss đang bàn chuyện làm ăn vô cùng quan trọng! Mình phải biểu hiện tốt thêm tí nữa.
Những người khác trong phòng họp: Chẳng nhẽ công ty mình gặp phải nguy cơ chí mạng gì sao? Sao sắc mặt Đại boss lại nghiêm túc như thế?
Cả một cái phòng họp, lòng người hoang mang, sôi nổi âm thầm đoán mò rốt cuộc Trình Tuyển gặp chuyện gì mà vẻ mặt của anh lại nghiêm trọng thế. Trình Tuyển tựa như đang chờ công bố điểm thi đại học, lưng thẳng tắp, đợi Nguyễn Thu Thu trả lời.
Mãi sau, Nguyễn Thu Thu mới trả lời.
Nguyễn Thu Thu: Làm nũng.
Trình Tuyển: "? "
Trình Tuyển bỗng nhiên đứng dậy, ra hiệu cho Phó Tử Trừng tiếp tục còn mình thì bước nhanh ra cửa. Phó Tử Trừng khó nén nổi sốt sắng. Nhỏ giọng hỏi Đồ Nam: "Tôi không có nói bậy chứ, hay là hôm nay tôi làm không tốt sao?"
Đồ Nam bị cậu gọi một tiếng mới lấy lại tinh thần.
Cậu ngồi đối diện thư ký ghi chép nội dung, dáng vẻ cần cù chỉ quan tâm đến gia quốc thiên hạ không quan tâm đến nhi nữ tình trường khiến Đồ Nam uể oải hết sức.
Đồ Nam trì độn hỏi: "Cậu nói cái gì? "
Phó Tử Trừng: "..."
Quả nhiên! Hôm nay cậu biểu hiện kém đến vậy sao!
Nguyễn Thu Thu trả lời tin nhắn xong lại tiếp tục công cuộc ngẩn ngơ, chờ hồi lâu không thấy Trình Tuyển nhắn lại, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện hai chữ to đùng: Làm nũng.
Nguyễn Thu Thu:!!!
Á đù, không phải cô trả lời anh là ngẩn người sao!!! Đều tại hai mươi sáu kí tự trên bàn phím!!!
Cô đang chuẩn bị giải thích, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra. Ông chủ Trình cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng như công ty sắp phá sản đến nơi, giống như đỉnh đầu bị đội cho một cái mũ xanh mơn mởn: "Sao em lại làm nũng? Làm nũng với ai? Làm nũng cái gì?"
Nguyễn Thu Thu: "..... Hình như anh kích động quá rồi đấy. Em chỉ là không cẩn thận đánh chữ nhầm thôi mà."
Trình Tuyển: "Ồ"
"Anh vì chút chuyện nhỏ như thế mà chạy tới đây đấy à? A, không đúng, không phải anh đang họp sao?"
Trình Tuyển một tay đút túi, ánh mắt lơ đãng bâng quơ, khí nãy vừa nãy chẳng biết chạy đi đâu hết rồi.
Anh nói: "Công ty đang họp quyết định hạng mục tiếp theo, Phó Tử Trừng phụ trách. Còn có.....Trên cơ bản thì anh đã nắm được hết các vấn đề quan trọng rồi, lát nữa về sẽ thảo luận tiếp, sau khi thảo luận xong sẽ đi ăn thịt nướng kiểu Hàn, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, ngày mai còn có công việc quan trọng hơn phải làm..."
Trình Tuyển nói liền một lèo, Nguyễn Thu Thu ngẩn tò te.
"Chờ một chút! Câu cuối cùng của anh là gì cơ?"
Trình Tuyển dừng một chút, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chúng ta nghỉ sớm..."
"Không phải, câu trước câu ý."
Trình Tuyển: "Anh đi họp đây."
"Không có thịt nướng?"
"Không có thịt nướng." Trình Tuyển ngoan ngoãn y như học sinh tiểu học.
Nguyễn Thu Thu nhìn anh đang đứng nghiêm như bị phạt đứng, mũ áo hoodie rầu rĩ rũ cụp xuống, trông cả người anh như mất hết sức lực. Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười, nói: "Ăn thịt nướng thì ăn thịt nướng."
Cũng đâu phải là tuyệt thực, không đến mức ngừng lại tất cả đồ ăn không dinh dưỡng khỏe mạnh.
Mắt Trình Tuyển sáng lên.
Sau khi công việc buổi tối kết thúc, hai người đến một quán thịt nướng kiểu Hàn. Nguyễn Thu Thu gọi một bàn toàn thịt bò, trong ánh mắt mong chờ của Trình Tuyển, gọi thêm hai đĩa nấm, một phần thịt ức gà, một phần cơm rang dưa chua, thêm một ít rau xà lách.
Nguyễn Thu Thu chân thành hỏi: "Đủ rau tươi chưa?"
Trình Tuyển yên lặng đứng lên: "Anh đi toilet."
"Được."
Nguyễn Thu Thu nghĩ, gọi nhiều như vậy, ăn hai người là quá đủ rồi. Không nên ăn quá nhiều cơm tối, phải học cách kiềm chế.
Trình Tuyển đi không lâu đã trở về tiếp tục ngồi xuống. Nguyễn Thu Thu rót một chén trà lúa mạch, đang chậm rãi ung dung bê lên uống thì đúng lúc có hai nhân viên cửa hàng đi tới, hoan hô vỗ tay bộp bộp, Nguyễn Thu Thu giật nảy mình.
Nguyễn Thu Thu: "???"
"Chúc mừng bạn, hai người đã trở thành vị khách thứ một nghìn của chúng tôi, may mắn được nhận một phần thưởng lớn từ tiệm chúng tôi ——"
Nguyễn Thu Thu ngơ ngác nhìn họ đẩy ra một xe chất đóng thịt đỏ tươi. Cô 囧, sao tự nhiên lại có chuyện tốt như thế này.
Làm sao mà cô biết được, một số người vì ăn, không từ thủ đoạn.
Bàn nướng dần dần nóng lên, Trình Tuyển gắp mấy miếng thịt bò đặt lên, xèo xèo vài tiếng, miếng thịt đỏ tươi đã nhanh chóng được nướng chín. Kết hợp với một ít nguyên liệu, dưa chua, dùng rau xà lách cuốn vào, đưa vào trong miệng, mỹ vị nhân gian có lẽ chính là đây.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại di động lên, là Đồ Nam.
Đồ Nam đang cùng Phó Tử Trừng lang thang dạo phố, Đồ Nam chợt nghĩ, chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ, nói không chừng tìm chị dâu học hỏi, đường tình duyên của cậu sẽ suôn sẻ hơn thì sao.
Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu Thu, đương nhiên, nếu như có thể đến nhà chị dâu ké một bữa cơm tối thì không còn gì bằng.
Phó Tử Trừng nghe xong cũng hứng lên: "Tôi cũng muốn ăn cơm chị dâu nấu."
Thật sự là ngủ gật đưa gối đầu, Nguyễn Thu Thu trả lời rất nhanh: "Tôi và Trình Tuyển đang ở quán thịt nướng, chủ quán đưa rất nhiều thịt, hai người muốn ăn cùng không?"
Đồ Nam: "Gửi cho bọn em địa chỉ với, bọn em lập tức đến."
Đang ăn thịt nướng, ông chủ Trình vô cùng tâm đắc với phương pháp này của mình nhưng lại không biết sắp có biến.
Mười phút sau.
Đồ Nam: "Hì hì, chị dâu, Đại boss."
Phó Tử Trừng: "Hì hì, chị dâu, Đại boss."
Trình Tuyển một tay cầm kẹp thịt, ánh mắt lúc nhìn hai người, tựa như đang nhìn người chết.
Tác giả có lời muốn nói: Đồ Nam: Sao tôi có cảm giác Đại boss hình như không vui cho lắm??? Cảm giác của tôi sai sao?"