Editor: Hạ Cẩn
Trình Tuyển từ bệnh viện về đến nhà, suốt đường không nói một câu.
Nguyễn Thu Thu liếc trộm anh nhiều lần, vào phòng, cô thay giày, khẽ giọng hỏi Trình Tuyển: "Anh có muốn ăn chút gì không? Có đói bụng không?"
Mặc dù Trình Tuyển không nói gì nhưng trong lòng vẫn sẽ không thoải mái, những người sống nội tâm thích yên lặng đều như thế. Cho dù là ăn những món mà thường ngày mình thích ăn nhất thì cũng sẽ nuốt không trôi, nói xong câu đó, Nguyễn Thu Thu lập tức hối hận. Cô có thể thông cảm cho tâm trạng của Trình Tuyển, thứ anh cần lúc có lẽ là không gian yên tĩnh để suy ngẫm, sao có thể nghĩ đến ăn được chứ.
Trình Tuyển nói: "Tô mì."
Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"
Giọng điệu Trình Tuyển trịnh trọng dị thường: "Thêm hai quả trứng gà."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Mì thì mì, thêm trứng thì thêm trứng, con người dù sao cũng phải ăn để sống. Nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi nước sôi, cô yên lặng chờ mì chín, không phát hiện ra Trình Tuyển đang tựa trên tủ lạnh, lặng yên nhìn cô nấu mì. Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển ba trứng gà, tầm này cô không có hứng ăn, chỉ nấu cho một mình Trình Tuyển.
Tô mì được bưng đặt lên bàn, Trình Tuyển an tĩnh ăn mì, Nguyễn Thu Thu ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, ngồi ngắm nghía phòng bếp. Cô muốn tìm chủ đề gì đó để nói, mà mãi không nghĩ ra nên nói cái gì.
Một người ăn mì, một người giả vờ ngây người.
Trình Tuyển ăn được vài miếng, đột nhiên đứng dậy.
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, hỏi: "Sao thế? Ăn không ngon à?"
Trong ánh nhìn ngơ ngác chăm chú của cô, Trình Tuyển chạy đi lấy thêm một cái bát rồi trở về chỗ ngồi, lấy ra một đôi đũa, cho thêm một quả trứng gà, lại đổ thêm ít nước, bấy giờ mới đưa bát tới trước mặt Nguyễn Thu Thu.
"Ăn."
Khoảnh khắc này, Nguyễn Thu Thu cảm động.
Trình Tuyển mà lại chia đồ ăn cho cô? Quả thực là cướp cơm từ miệng chó dữ, còn quý giá hơn cả lãng tử quay đầu đó!
Nguyễn Thu Thu xúc động suýt khóc, với sự dịu dàng của anh lúc này, trong đầu cô thoáng nghĩ, mình thật sự phải nghiên cứu kỹ cách làm Mãn Hán toàn tịch.
Trình Tuyển chậm rãi nói: "A đúng rồi."
"Nguyễn Thu Thu: "?"
""Đây là em nợ anh, lần sau nhớ phải trả lại." Anh hếch cằm về phía Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cái gì, đây là cái thể loại tôi liếm một cái tất cả là của tôi đấy sao? Nhãi ranh mãi là nhãi ranh!
"Đây là do em làm, anh ăn một miếng là thành của anh sao?" Nguyễn Thu Thu phản bác.
Trình Tuyển không hùng hồn: "Đúng. "
Nguyễn Thu Thu: "....Anh, đây là Logic trộm cướp gì!
Trình Tuyển chỉ chỉ vào quả trứng luộc mà anh đã cắn một miếng: "Của anh."
Lại chỉ về phía người bị anh gặm mấy lần Nguyễn Thu Thu: "Của anh."
Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên chớp chớp mắt, rồi lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong câu của Trình Tuyển. Mặt cô ửng đỏ, ra vẻ bình tĩnh trừng mắt nhìn anh.
"Ngậm miệng, ăn cơm không được nói chuyện."
...
Nhờ đoạn nhạc đệm này, không khí giữa hai người đã khôi phục về trạng thái bình thường, Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Ăn xong mỳ, Trình Tuyển lại chậm rãi thu dọn bát đĩa rửa chén bát như thường ngày. Anh đặt chén bát vào bồn rửa, mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn vào, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, mãi vẫn không thấy cũng không có động tĩnh.
Nguyễn Thu Thu mấp máy môi, đi lên trước: "Không muốn rửa thì để đấy đi."
"..."
Trình Tuyển xoay người, duỗi hai tay ra, rầu rĩ nói: "Ôm anh."
Lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh. Gương mặt dán lên lớp vải len mềm mại, mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh. Trình Tuyển chậm rãi vòng tay lại, ôm cô vào lòng.
Bọn họ cứ như vậy, ôm thật lâu, lâu đến mức chân Nguyễn Thu Thu tê rần.
Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Buông ra. "
"Không muốn." Tuyển 502 said.
Nguyễn Thu Thu: "... Anh buông ra trước di."
"..."
"Em muốn đi vệ sinh."
Trình Tuyển: "Anh đi cùng em."
"Anh muốn chết lắm rồi phải không?""
Tiết mục phát cẩu lương xin được dừng tại đây.
Thân thể của cha Trình càng ngày càng tệ, dù cho dùng bao nhiêu loại thuốc đắt tiền, mời bao nhiêu chuyên gia trị liệu vẫn không thể ngăn cản được sự sụt giảm chức năng nhanh chóng đó lại. Giờ đây ông việc ông cần làm là tận lực hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng này của mình.
Cha Trình không cưỡng ép Trình Tuyển đi thăm mình. Giữa bị họ là mấy chục năm lạnh lùng xa cách, không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện.
Trong lòng cả hai người đều hiểu rõ.
Nguyễn Thu Thu biết, lần gặp mặt này sẽ là một lần cuối cùng của cô và Trình Tuyển với cha Trình, Trình Tuyển tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện này thêm một lần não nữa.
Cô nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ, lại là một buổi tối gian nan.
Nguyễn Thu Thu nhìn trần nhà, lặng im suy nghĩ.
Khúc Vi muốn có tiền mà lại không có được, bây giờ lại phá sản, phải trả nợ.... Nguyễn Thu Thu không khỏi nghĩ đến giấc mơ kia của mình. Trong mơ, Khúc Vi nói gì đó với Trình Tuyển, Trình Tuyển lại thờ ơ, sao đó bà bắt đầu van xin, bắt đầu phẫn nộ, sau đó!
Một bóng người xông lên trước, con dao cắm sâu vào cơ thể Trình Tuyển, vội vàng chạy trốn.
Cô bất an ôm ngực. Sẽ không, chẳng lẽ giấc mộng kia là một điềm báo, báo cho cô biết, đời trước Trình Tuyển đã chết như thế nào sao?
Từ "Chết" giống như bóng ma, cứ vờn quang trêu đùa Nguyễn Thu Thu.
Từ lúc Từ Bích Ảnh mở miệng nói ra câu nói như là lời nguyền rủa kia, Nguyễn Thu Thu vẫn luôn lo sợ bất an. Khúc Vi hiện tại chính là một quả bom hẹn giờ, nếu không biết động tĩnh của bà ta, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không thể an tâm.
"Cốc cốc cốc."
Gian phòng Yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, dọa Nguyễn Thu Thu giật nảy mình.
Ngoài cửa vang lên giọng ung dung của Trình Tuyển: "Đã ngủ chưa? "
Nguyễn Thu Thu: "Anh có chuyện gì?"
Trình Tuyển: "Điều hoà trong phòng anh hỏng rồi, lạnh quá. "
Điều hoà hỏng?
Cơ mà, mùa xuân cũng đã qua một nửa rồi, sắp đổi sang mặc áo cộc quần đùi được rồi đấy, sao mà lạnh được, huống chi còn đắp chăn cơ mà.
Nguyễn Thu Thu ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ, Trình Tuyển ôm chăn mền đứng đó, dáng vẻ rất chi là nhỏ yếu đáng thương, bất lực, yên lặng nhìn cô chăm chú,anh hà ra từng hơi nói: “Lạnh quá đi”
—— Cô nam bán diêm Tuyển Tuyển online.
".... "
Nguyễn Thu Thu chặn không cho vào: "Đi về. Không cho mượn ổ chăn.""
Trình Tuyển tỏ vẻ vô tội, Nguyễn Thu Thu cố tình gây sự: "Anh không mượn ổ chăn, anh mượn giường."
"Giống nhau cả thôi."
Trình Tuyển ôm chặt chăn mền, chỉ chỉ giường: "Của anh."
Lại chỉ chỉ Nguyễn Thu Thu: "Của anh."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Hai người chưa đấu tranh xong, Trình Tuyển hiển nhiên vẫn như một chú chó chó lang thang không nhà để về, nhìn Nguyễn Thu Thu tràn đầy chờ mong. Nguyễn Thu Thu quyết tâm, đóng cửa lại, đóng cửa rồi thì anh sẽ tự biết đường về phòng mà ngủ thôi. Ngoài cửa không có tiếng bước chân, giống như không có ai ngoài đó, chỉ còn lại yên lặng và yên lặng.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, Trình Tuyển đứng một lúc là sẽ hết hi vọng về phòng mình ngủ ngay thôi.
Đột nhiên muốn vào ngủ cùng cô, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi không quen. Từ nhỏ đến lớn bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ lúc đi học ngủ trong ký túc xá tập thể, cô chưa từng có kinh nghiệm ngủ cùng ai cả.
Nguyễn Thu Thu ngồi trên giường, cố ý lớn tiếng nói: "Em ngủ đây, ngủ ngon!"
Trình Tuyển rất trầm mặc, không trả lời cô.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Hai phút.
Năm phút...
Nguyễn Thu Thu không nằm được nữa.
Cô thầm than trong lòng, Trình Tuyển chắc chắn là biết cô nhất định sẽ mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, nhưng cô lại thật sự không nhẫn tâm để Trình Tuyển cứ đứng mãi ở cửa như vậy. Cứ như là một con chó lang thang đáng thương đang đợi cô đến nhận nuôi nó vậy.
Nguyễn Thu Thu buồn bực xuống giường, đẩy cửa ra. Trình Tuyển quả nhiên vẫn đứng đấy, động tác giống y như đúc lúc cô đóng của vừa nãy, nhìn thấy cửa mở ra, hai mắt anh sáng lên, ôm chăn mền tội nghiệp nhìn cô.
Nguyễn Thu Thu nghiến nghiến răng.
Có trời mới biết, mỗi lần Trình Tuyển trưng ra bộ dạng đáng thương bừng khuôn mặt này, lực sát thương lớn đến mức nào. Đừng nói là cô, cho dù là người có ý chí sắt đá đến mức nào cũng phải đầu hàng.
Nếu không phải Nguyễn Thu Thu còn muốn giữ lại tí liêm sỉ, cô sẽ bước lên ôm Trình Tuyển dỗ dành anh mất.
Không được! Không được nuông chiều!Một số người sẽ được đà lấn tới, trèo lên tận trời mất.
Giọng Nguyễn Thu Thu không chút cảm xúc: "Chúng ta nói trước. Em ngủ bên trái, anh ngủ bên phải, em sáu anh bốn, không được vượt rào, không được làm hành động gì kỳ quái, nằm xuống là phải yên tĩnh ngủ.... Này này này!"
Cô còn chưa kịp nói xong, Trình Tuyển thành thạo kéo tay cô, kéo cô đi về phía cái giường.
Nguyễn Thu Thu luống cuống tay chân: "Anh làm gì thế?"
Trình Tuyển rất tự nhiên nói: "Đi ngủ."
Nói ngủ là ngủ, hai người mỗi người một bên chăn, che kín mít, Nguyễn Thu Thu nghiêm lệnh cấm đoán, giữa hai đầu chăn tự như như có một sợi dây ngăn cách vô hình, không cho Trình Tuyển vượt qua.
Mặt đối mặt thì quá xấu hổ, nằm ngang thì lại cảm thấy là lạ, phảng phất như hai người bọn họ thật
sự đã làm gì.
Nguyễn Thu Thu quấn chăn, trở mình, đưa lưng về phía Trình Tuyển. Hai người yên tĩnh, chuẩn bị ngủ, Nguyễn Thu Thu nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt lại không hề thả lỏng chút nào. Gương mặt vẫn luôn căng thẳng, nhìn có vẻ nhẫn nhịn lắm.
"Trình Tuyển, đừng quay mặt ra chỗ em ngủ."
Phía sau vang lên giọng Trình Tuyển lãnh đạm: "Anh đâu có."
Nguyễn Thu Thu tiếp tục kiềm chế: ".... Anh thở vào gáy em."
Trình Tuyển: "Ồ"
Mắt thấy tình hình là mình sắp bị ăn đập, Trình Tuyển thức thời, chậm rãi dịch dịch ra, Nguyễn Thu Thu cũng đỡ cảm thấy có hơi thở cứ phà vào cổ cô, lông tóc cứ dựng đứng hết cả lên.
Mấy cặp vợ chồng khác cũng ngủ như thế này sao? Cô là người có yêu cầu tương đối cao về giấc ngủ, cô không thể tưởng tượng nổi nếu hai người cùng đắp chung một cái chăn, tay người này đụng tay người kia, người kia động đậy một tí thôi mình cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sao mà ngủ được chứ?
Nguyễn Thu Thu vẫn đang tiếp tục suy nghĩ viển vông của mình. Cô đang nghĩ Trình Tuyển đã ngủ hay chưa, có phải đang ngó nhìn cái gáy của cô không vậy, tâm trạng của anh lúc này ra sao, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ngủ cùng người khác trên một cái giường.
"Hơi căng thẳng." Trình Tuyển nói.
"...ủa?" Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, "Sao anh biết em đang suy nghĩ chuyện gì?"
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Em đang nghĩ, hai người ngủ chung một chỗ, sao cảm giác lại kỳ quái như thế."
Nguyễn Thu Thu: ".... "
Đù, trúng phóc luôn.
Buổi tối âm u, rèm cửa bị kéo chặt, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái đèn trên tường. Cô úp vào trong chăn, vốn tưởng rằng lúc nằm ngủ cùng Trình Tuyển trên một chiếc giường sẽ thấp thỏm lắm, bây giờ thì thấy cũng không có gì.
Nguyễn Thu Thu hỏi: "Vậy cảm giác của anh thì sao?"
So với cô, Trình Tuyển hẳn là càng không thích tiếp xúc với người khác hơn.
Đối với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển trầm mặc một lát.
"Cảm thấy, vốn là phải như vậy. "
" A.... "
Anh nói cứ như đang thổ lộ vậy, Nguyễn Thu Thu không tự chủ được lại rụt rụt cái đầu vào sâu trong chăn. May mà lúc này phòng tối om, nếu không anh sẽ thấy dáng vẻ xấu hổ của cô mất, cô mới không có xấu hổ vậy đâu.
Căn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Nguyễn Thu Thu nhìn trần nhà, mở miệng nói: "Mặc dù anh không cho em quản đến chuyện này nhưng mà.... Em hơi sợ, Khúc Vi sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với anh đấy."
Trình Tuyển nghiêng mặt qua, yên lặng nhìn cô chăm chú.
"Lại gặp ác mộng sao?"
Nguyễn Thu Thu mơ thấy anh đó. Lặp lại vẻn vẹn mấy chữ này, giọng điệu Trình Tuyển không khỏi vui mừng lên.
"Không có gì. Chỉ là mơ thấy Khúc Vi làm hại anh." Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng lầm bầm, "Có vài thứ quá giống với hoàn cảnh hiện thực, cho nên, thấy hơi hãi."
"..."
"... Trình Tuyển? Anh ngủ rồi à?"
Nguyễn Thu Thu đưa lưng về phía Trình Tuyển, cố sức cuộn lại phần chăn của mình, cô nghiêng người, lập tức vượt qua vĩ tuyến 38, chạm vào cái chân của Trình Tuyển. Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, khóe môi suýt nữa chạm vào cằm Trình Tuyển, cô bối rối vội vã lui lại phía sau, để cách xa Trình Tuyển một chút.
Hai người cách quá gần.
Gần đến mức sự bối rối tháng qua rồi biến mất trong mắt cô, cô nghiêng mắt nhìn, Trình Tuyển đang nhìn chằm chằm mình, cảm xúc phun trào bên trong cặp mắt kia phảng phất như hóa thành thực thể, dùng sức đâm thật mạnh và trái tim ềm mại của cô.
Đối diện với cặp mắt của anh, Nguyễn Thu Thu ha ha cười khan, chợt phát hiện, điều hòa trong phòng từ nãy đến giờ đều tắt.
Người nào đó nói lạnh, nằm trong phòng cô lại vô cùng bình tĩnh, quả thực là ý không ở trong lời.
"Em đi bật điều hòa,""
"Không cần."
"Kia... Vậy em..."
"Đừng nhúc nhích. " Trình Tuyển nói câu này rất nhỏ, tựa như đang đè nén cái gì, hai chữ đầu bật ra khỏi cổ họng, chữ cuối khàn khàn nâng lên.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn anh. Con mắt đã dần thích nghi được với bóng tối, khuôn mặt Trình Tuyển phóng to, đường cong khuôn mặt mảnh khảnh, độ cung môi xinh đẹp, quan trọng là cặp mắt kia như đang mãnh liệt thúc đẩy tội phạm hành động, đẹp không tả nổi, Nguyễn Thu Thu nuốt cổ họng khô khốc. Gương mặt này sao có đẹp đến thế! Cô hoàn toàn không có chỗ để từ chối nha!
Giống như bị hàng ngàn con kiến bò qua bò lại, Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy cả người.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Thu Thu chậm rãi tiến lên trước.
Cô có thể cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của Trình Tuyển. Trong ánh mắt chăm chú không chớp mắt của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu lên, run rẩy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của anh. Môi Trình Tuyển thật lạnh, Nguyễn Thu Thu hôn một cái, tự như ngọn lửa bổ nhào lên trước, thiêu đốt cả một thảo nguyên rộng lớn, khiến hô hấp của anh trở nên khô nóng.
Giống như gà con mổ thóc, chuồn chuồn lướt nước, đôi môi mềm mại ngọt ngào của Nguyễn Thu Thu chỉ dừng lại trên môi của anh trong chốc lát rồi lập tức rời đi.
Để chứng tỏ mình rất rất bình tĩnh, mình là một người từng trải.
Nguyễn Thu Thu hắng giọng: "Của em."
Vốn là nói an phận đi ngủ lại bị hành động của cô phá nat.
Môi Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên bị hôn, hô hấp nóng bỏng và nhiệt độ môi nóng hổi khiến cô không khỏi bối rối, đầu óc choáng váng, nhất thời quên cả từ chối. Động tác Trình Tuyển không dịu dàng như lúc trước, anh liếm láp, thưởng thức mùi vị tươi đẹp, không kiềm chế nổi cắn môi cô, Nguyễn Thu Thu kêu đau một tiếng, lập tức ngay cả tiếng thở cũng biến mất trên môi của anh.
Lần này Trình Tuyển sẽ không phải thật sự ăn cô đấy chứ!
Nguyễn Thu Thu như một con thú con sắp bị bắt, run lẩy bẩy gọi tên anh: "Trình Tuyển.... Trình Tuyển... "
Tiếng gọi của cô ngược lại càng làm anh thêm phần không thể kiềm chế nổi.
Nguyễn Thu Thu nghĩ, hôm nay cô chết chắc rồi.
Nụ hôn kéo dài kịch liệt, Nguyễn Thu Thu suýt thì quên cả lấy hơi, nghẹn đến mức hoa mắt chóng mặt. Cô muốn thoát ra khỏi ổ chăn,lại phát hiện ra mình che quá chặt, Trình Tuyển cũng đang muốn duỗi tay ra đè cô lại, lại phát hiện Nguyễn Thu Thu kẹp chăn của mình vô cùng chặt, còn bọc hai vòng để anh không thể động đậy.
Nguyễn Thu Thu uốn éo một cái, không vén chăn lên được.
Trình Tuyển bỗng nhúc nhích, không vén chăn lên được.
Hai người tỉnh táo lại, bốn mắt nhìn nhau.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển: "..."
Mới đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ màng, Nguyễn Thu Thu có vẻ rất xấu hổ. Môi của cô bị cắn sưng vù, đau nhức, nếu không phải lúc này không cho phép, cô còn muốn đập chết Trình Tuyển kia.
Trình Tuyển hỏi: "Có phải không thể tiếp tục nữa rồi không?"
Nguyễn Thu Thu: "... Ngủ."
***Tác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp tuyển tuyển ha ha ha ha.
***Editor có lời muốn nói: Tội nghiệp tuyển tuyển ha ha ha ha.