Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục?
Các học sinh bên dưới chớp mắt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Chời má kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục rồi á?
Nghe nói kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị dừng trong mười năm, không ngờ nó có thể được khôi phục lại!
Người nào đó thường ngày không quan tâm chuyện này lắm lặng lẽ chọc chọc bạn cùng bàn, “Hở, thi đại học là cái đếch gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô Lưu dừng lại một lát, dành đủ thời gian cho học sinh kịp phản ứng rồi mới tiếp tục nói.
“Kì thi đại học năm nay rơi vào tháng sau, tuyển sinh toàn xã hội, công nhân nông dân, trên núi hay dưới quê và thanh niên tri thức hồi hương, bộ đội xuất ngũ và học sinh mới ra trường đều có thể tham gia. Tất nhiên, các em chỉ mới năm ba THCS, muốn thi cũng phải vào hai năm sau, lần thi này không liên quan gì lớn đến các em.”
Không liên quan mà làm vẻ nghiêm túc thế làm gì?
Các học sinh thở phào nhẹ nhõm, tư thế ngồi thẳng tắp cũng thả lòng.
“Tuy nhiên…” Cô Lưu lại hít một hơi.
Các bạn phía dưới lại vội vã dựng tai ngồi thẳng lưng lên nghe.
“Tuy nhiên vì sau khi tốt nghiệp ĐH, nhà nước bao phân công công việc, đó là sự khởi đầu vô cùng tốt đối với học sinh. Nhà trường đã họp quyết định, từ hôm nay phải học tập nghiêm chỉnh, các em cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Nói đến đây, cô Lưu nhìn về một số học sinh có thành tích tốt trong lớp, tự dưng mỉm cười, “Cô hy vọng năm sau mọi người đều có thể đậu cấp ba, càng hy vọng hai năm sau, có thể nghe được tin tức đề tên trên bảng vàng của các em. Các em có lòng tin không?”
Học sinh ngây ngốc nhìn nhau, chẳng ai đáp lời.
Họ chỉ nghe được câu nghiêm chỉnh học hành, nghiêm…chỉnh học hành!
Câu này sao nghe thốn quá vậy?
Không có ai trả lời, cô Lưu cao giọng hỏi lại: “Có tự tin hay không?”
Trong sự im lặng, chỉ có mỗi Dương Tiểu Mao ngồi ở sau Tạ Miêu lớn mật, hét một tiếng.
“KHÔNG CÓ!”
Sau đó Tạ Miêu liền thấy trên mặt vốn vẫn treo nụ cười nhẹ của cô Lưu bỗng chốc đen sầm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ vào Dương Tiểu Mao, “Được, bài tập toán hôm nay em nộp hai bản đi.”
Dương Tiểu Mao lập tức chết lặng.
Cậu chỉ nói sự thật thôi mà, rốt cuộc cậu đã làm gì sai chứ, tại sao phải viết bài tập gấp đôi?
Cô Lưu thả một quả bom nặng nề như vậy, rồi lại cỗ vũ học sinh và rời đi.
Cô giáo vừa đi, còn chưa tan học, trong lớp đã như chim vỡ tổ.
“Thực sự khôi phục thi ĐH sao? Thế chẳng phải sau này học hành có ích rồi ư?”
“Không biết, suy cho cùng là nhà nước bao phân công công việc, dù sao cũng tốt hơn là về nông thôn cày ruộng kiếm điểm công nhỉ?”
“Chắc chắn rồi, cày ruộng mệt muốn chết, cả năm làm ra lương thực mà chẳng kiếm được mấy đồng. Vì thế mẹ tớ sau này cứ lo thanh niên tri thức như tớ phải về quê, nói tớ nhỏ con, sợ không chịu được sự mệt mỏi đó.”
Mọi người đang bàn luận xôn xao thì có người nhìn đám người Đoàn Thụ Hoa bằng ánh mắt dò xét.
“Chẳng phải hôm qua các cậu nói học không ích gì sao, dù gì cũng không thể thi ĐH được?”
“Đúng thế, các cậu vừa mới nói hôm qua, hôm nay đã khôi phục thi ĐH? Các cậu là miệng quạ đen à?”
Đám người Đoàn Thụ Hoa nghẹn lời.
Chẳng đợi bọn họ nói gì, có người đã không khách khí cười phá lên.
“Ha ha ha buồn cười chết tớ mất! Hôm qua còn nói Tạ Miêu thi có tốt đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm được công việc tốt hơn họ và kiếm nhiều tiền hơn họ nếu chỉ dựa vào học hành, hôm nay lại bị vả mặt rồi, ha ha!”
Mọi người được nhắc như vậy đã hoàn toàn nhớ lại chuyện bọn họ nhổ lông chân vào chiều ngày hôm qua, vui không thể tả.
Vì vậy đã nói thì không được nói bậy.
Ngày nào cũng chế nhạo Tạ Miêu giả học giả hành, thì Tạ Miêu thi hạng nhất; nói học tốt cũng vô ích thì lại khôi phục thi ĐH.
Mấy người này làm trò cười hả?
Đoàn Thụ Hoa bị cười đến nỗi mặt đỏ bừng, tưởng chừng như hận không thể tìm cái hố nào đó chui xuống.
Tại sao gần đây bọn họ xui xẻo quá vậy?
Tại sao đến cả ông trời cũng quay sang Tạ Miêu thế, chống lại họ khắp mọi nơi!
Khi mọi người cười đủ rồi, sự chú ý cũng chuyển sang cái khác thì phía Đoàn Thụ Hoa mới có thể thở phào một hơi.
Có một bạn nữ không chịu được phàn nàn, “Đều tại Triệu Tiểu Hồng, chính cậu ta nói học tốt cũng chẳng ích gì trước, chúng ta mới nói theo như thế.”
Triệu Tiểu Hồng chính là cô gái vừa khóc vừa chạy ngày hôm qua, khi vừa nghe thế liền không vui, “Tớ nói gì chứ? Làm sao tớ biết sắp khôi phục thi ĐH? Hơn nữa tớ nói xong là đi ngay, các cậu nói gì liên quan đếch gì đến tớ chứ? Đừng cái gì cũng đổ thừa tại tớ.”
“Sao lại không liên quan gì đến cậu rồi? Nếu như không phải nhắc đến chuyện này, bọn tớ có thể nghĩ đến hả?”
“Tớ nhắc đến chuyện này, tớ ép các cậu phải nói theo tớ à? Dựa vào cái gì mà khi xảy ra chút chuyện thì hất nước bẩn lên đầu tớ chứ?”
Đoàn Thụ Hoa nghe cãi đến đau đầu, một chân đá lên chân bàn, “Hai người các cậu có im đi không!”
Hai người cuối cùng đã yên tĩnh lại, nhưng nhìn sắc mặt, có lẽ không thể nguôi giận trong phút chốc.
Một màn này khiến cho Lý Lạp Mai sững sờ.
Cho đến tối hôm qua, bọn họ còn bắt tay để sỉ nhục Tạ Miêu, tại sao chiếc thuyền nhỏ tình bạn này nói lật là lật ngay thế chứ?
Cô nhìn sắc mặt khó coi của đám con gái, rồi lại nhìn Tạ Miêu đang điềm nhiên làm bài tập, tự nhiên sự ngưỡng mộ từ đâu dâng lên.
Cái này có phải là cái trong sách ngữ văn nói, kế không chiến mà khuất phục người không?
Có lẽ thi ĐH cách bản thân mình quá xa xôi, các bạn trong lớp đa số nghe rồi cũng như thế, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm việc đó.
Ba anh em nhà họ Tạ như không hay biết gì, mà chỉ quấy rầy Tạ Miêu, để cô xin Vương Quý Chi cho bọn chúng ăn