Lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy Cố Hàm Giang đã bị anh trừng mắt hung dữ một cách phòng bị.
Lúc đó cô đã cảm thấy rất kinh hãi rồi, nhưng đó không là gì so với sự chấn động của những thứ vừa xảy ra ngay lúc này.
Đôi mắt đen ngòm nguy hiểm của thiếu niên nheo lại, sự hung bạo nơi đáy mắt nổi lên, ra tay càng không nể nang gì.
Cái tư thế đó nếu nói muốn đánh chết người ta luôn thì cũng chẳng ngoa.
Với cú ngã này, chàng trai bị đánh đã làm rơi chiếc mũ trên đầu, để lộ ra toàn bộ phần đầu và khuôn mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu cẩn thận nhìn, nhận ra người này cô có quen, đó là Mã Vĩ, cháu trai của bà Mã gần phía sau núi.
Nghe nói Cố Hàm Giang chẳng bao giờ qua lại với ai, vô cùng tách biệt, tại sao hai người này lại đánh nhau rồi?
Trong lúc nghi hoặc, Mã Vĩ đã hít ngụm khí lạnh mắng nhiếc, “Dmm! Dám đánh tao à! Mày...”
Còn chưa nói xong, ánh mắt của Cố Hàm Giang đanh lại, lại giáng xuống thêm một đấm.
Anh ta vội vã lăn sang bên, nhưng bên mặt vẫn dính đòn, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
“Thằng chó Cố Hàm Giang! Tao chỉ nhìn cái đồng hồ nát của mày chút thôi, chứ có nhìn mẹ mày đâu, mày làm gì phải động tay động chân?”
Mã Vĩ tức giận, anh ta lồm cồm bò dậy đánh về phía Cố Hàm Giang, “Tao nhường mày, đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
Đồng hồ rách nát?
Tạ Miêu đột nhiên nhớ lại thứ kim loại sắc bén sáng lóe rơi vào trong lòng mình, vội vã cúi đầu nhìn.
Cũng chính vào lúc này, đám nhóc Tạ Kiến Hoa cuối cùng đã phản ứng lại được, vội vàng kéo xe trượt tuyết, lôi Tạ Miêu qua một bên.
“Muốn đánh thì qua bên mà đánh, tránh xa chị tôi ra! Đứa nào dám tổn thương chị tôi tôi liều mạng với đứa đấy!”
Ba đưa nhóc lẩm bẩm, rồi lao lên che chắn tầm nhìn của Tạ Miêu, “Chị không sợ chứ?”
Đánh nhau thôi mà, đâu phải chưa từng nhìn thấy, có gì đáng sợ chứ?
Tạ Miêu lắc đầu, “Chị không sao.” Cô ló đầu ra khỏi đám nhóc, liếc nhìn về phía bên đó.
Lúc này Cố Hàm Giang đã linh hoạt né tránh cú đấm của Mã Vĩ, bây giờ đang tóm lấy cổ áo của đối phương, lôi vể phía sau hàng rào của nhà đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một vài giọt máu tươi còn đọng lại trên đống tuyết lộn xộn.
Nhìn thấy máu, đột nhiên ánh mắt vừa rồi của Cố Hàm Giang hiện lên trong đầu óc của Tạ Miêu, cô vội vã hét lên: “Cậu đừng có đánh trọng thương người ta đấy!”
Cố Hàm Giang nghe thấy, nắm đấm vốn đáp lên huyệt thái dương của đối phương chợt dừng lại, biến thành đáp lên cổ của anh ta.
Mã Vĩ lập tức bị túm rồi ho sặc sụa, “Tên họ, họ Cố kia, mày muốn thế nào?”
Cố Hàm Giang sáp lại gần anh ta, giọng nói còn lạnh hơn tuyết dưới thân người, “Tôi đã nói rồi, đừng động vào đồ của tôi.”
“Mày có bệnh hả? Cái đồng hồ thôi, thôi mà, tao đã cướp thật đi đâu, mẹ mày, mẹ mày có đến mức này không?”
Mã Vĩ thở hồng hộc, cố gắng bẻ tay của Cố Hàm Giang.
Lực kìm cổ anh ta của Cố Hàm Giang càng thêm mạnh, “Còn nữa, còn mắng mẹ tôi một câu, tôi giết anh.”
Mã Vĩ thiếu chút nữa đứt hơi, tự dưng vô cùng hối hận về cái tay thối của mình vừa rồi, trêu chọc đúng sát tinh.
Cái tên Mã Vĩ có chút cà lơ phất phơ, cả ngày trêu chó chọc mèo, chẳng được tích sự gì.
Hôm nay thấy đồng hồ của Cố Hàm Giang rơi xuống đất, anh ta chẳng thèm nghĩ ngợi nhặt lên.
Cố Hàm Giang chìa tay nói anh ta trả lại, anh ta cũng không quan tâm, ngược lại còn trốn ra sau, “Tôi chỉ muốn xem thôi, cũng đâu phải cướp của cậu, cậu gấp cái gì?” Vừa nói vừa làm bộ đưa đồng hồ lên trước mắt xem, “Chậc chậc, hơn 100 tệ cơ đấy, cậu nhóc cũng khá đấy.”
Trêu chọc như vậy, kết quả biến mình thành cái dạng này.
Cố Hàm Giang đã tự mình chứng minh cho anh ta thấy thế nào là người giận thì không nhiều lời, chẳng có câu thứ hai mà trực tiếp giảng đạo lý bằng nắm đấm.
Mẹ nó không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!
Đến khi ép Mã Vĩ phải xin lỗi, Cố Hàm Giang mới thả anh ta ra: “Cút!”
Mã Vĩ quả thật đã bị dọa sợ bởi sự hung bạo như muốn lấy mạng người của Cố Hàm Giang, nghe thế còn không kịp thở, vừa ôm cổ vừa chạy loạng choạng.
Cố Hàm Giang lại chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt bình ổn lại tâm trạng.
Anh đã lâu không nhớ đến những chuyện trước kia rồi.
Những ngày tháng sống đầu đường xó chợ sau khi ông nội và bố xảy ra chuyện, những cái nhìn lạnh nhạt và cái đói phải chịu khi ăn nhờ ở đậu.
Nếu không phải Mã Vĩ cướp đồng hồ của anh, đụng chạm đến đoạn ký ức nào đó của anh, thì anh cũng không tức giận đến mức như vậy.
Một lúc lâu sau, Cố Hàm Giang mới thở ra một hơi, khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đi được vài bước, nhìn thấy trên tay có dính vết máu, anh lại đi sang bên đường bốc một nắm tuyết, cẩn thận chùi sạch sẽ.
Đến lúc anh về lại chỗ mà anh gặp Tạ Miêu, thì mấy chị em nhà ho Tạ vẫn chưa đi, họ đang xì xào bàn tán ở đó.
“Chị, tại sao chúng ta phải đứng ở đây đợi Cố Hàm Giang chứ? Không phải chị khá phiền ổng hả?”
“Em tưởng chị thích à, chẳng phải đồng hồ của anh ta rơi ở chỗ chị sao? Nếu chúng ta cứ đi như thế, đồng hồ của anh ta mất, rồi nghi ngờ chị chôm thì làm thế nào?”
Đang nói, khi thấy Cố Hàm Giang đi qua, Tạ Kiến Hoa vội vàng chộp lấy chiếc đồng hồ màu bạc đưa cho anh, “Được rồi được rồi, có thể đi rồi.”
Cố Hàm Giang vô thức nhận lấy, kết quả liền nhìn thấy vết nứt như tơ nhện trên mặt đồng hồ trong suốt.
Đồng tử của anh co lại, sự giận dữ vừa dằn xuống lại có xu hướng nổi lên.
Chính vào lúc này, Tạ Miêu ôm gối ngồi trên xe trượt tuyết mở miệng giải thích.
“Lúc đồng hồ rơi vào tôi đã như vậy rồi, không phải tôi làm vỡ đâu. Tất nhiên, nếu cậu vẫn kiên quyết cho rằng xe trượt tuyết của chúng tôi phá hư thì tôi cũng hết cách, đừng tìm tôi đền là được.”
Trong lòng cô, anh là người không nói lý lẽ như thế sao?
Cố Hàm Giang nâng mắt nhìn Tạ Miêu, cuối cùng đè ép toàn bộ những cảm xúc tiêu cực xuống.
“Dọa cậu sợ hả?”
Anh cố gắng thả nhẹ giọng hỏi cô, nhưng vừa mới tức giận xong, lời nói ra vẫn còn có chút lạnh cứng.
Tạ Miêu không ngờ anh lại là người lạnh lùng cô độc như vậy mà vẫn hỏi người khác có bị anh dọa sợ không, cô có chút bất ngờ.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Tạ Kiến Trung đã hết kiên nhẫn rồi, “Dọa chết khiếp, chị tôi bị anh dọa cho bàng hoàng, thế nên anh nhanh đi đi, đừng tiếp tục hù chị ấy nữa.”
“Đúng thế.”
Tạ Kiến Hoa cũng phụ họa theo, Tạ Kiến Quân kéo lê dây thừng của xe trượt tuyết, “Đi thôi đi thôi, đưa chị chúng ta lên xe.”
Bọn họ chẳng quan tâm đến Cố Hàm Giang nữa, cười chạy tọt.
Đến khi đi được một đoạn, Tạ Kiến Hoa mới sực nhớ ra điều gì đó, quay mặt vừa đi vừa hỏi Tạ Miêu: “Chị, vừa nãy chị nhắc anh ta đừng đánh trọng thương người ta làm gì? Anh ta đánh đập người ta thì mình cũng đâu có đền tiền đâu.”
Tạ Miêu: “Chị xót Mã Vĩ, không được à?”
Cố Hàm Giang vừa thu lại ánh mắt trên người bọn họ bỗng tắc nghẹn.
Xót cho Mã Vĩ?
Tạ Miêu vốn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ chiều ngày hôm sau tan học về nhà lại thấy bà Ngô trong nhà mình.
Bà Ngô quấn thứ gì đó trong khăn tay của mình, và đang nói chuyện với Vương Quý Chi bên giường đất.
“Chị nhớ là trong nhà của con rể em có người làm trong cửa hàng bách hóa phải không? Hôm nào đó em vào huyện, có thể giúp chị hỏi xem cửa hàng của họ có ai sửa được cái đồng hồ này không? Cái thứ này đắt quá, giao cho người khác chị không yên tâm.”
Ngoài hai anh em Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân, Vương Quý Chi còn sinh được một người con gái, lớn hơn Tạ Vệ Dân hai tuổi, tên là Tạ Mai.
Tạ Mai rất xinh đẹp, miệng lại ngọt, được người ta giới thiệu rồi gả vào huyện, em chồng của cô ấy làm việc ở cửa hàng bách hóa.
Nghe bà Ngô nói vậy, Vương Quý Chi nhận lấy khăn tay rồi mở ra xem, “Thứ đồ đắt như thế sao lại ra nông nỗi này?”
Ở thời đại này đừng nói nông thôn, mà những người đi làm ở huyện trừ những người có tay nghề kỹ thuật cao ra thì còn lại lương cũng chỉ được 30-40 tệ một tháng.
Mà đồng hồ hãng Thượng Hải rẻ nhất cũng phải 125 tệ một chiếc, đồng hồ La Mã nhập từ Thụy Sĩ càng đắt hơn, phải hơn 400 tệ. Nếu như bị hư, chỉ sửa thôi cũng tốn rất nhiều tiền.
“Chị cũng không biết, nói chung là lúc Hàm Giang trở về vào ngày hôm qua, sắc mặt đã không tốt lắm. Sau đó nó về phòng lấy toàn bộ tiền gom góp bán này bán nọ ra, tìm chị hỏi có quen biết ai sửa đồng hồ không, chị mới biết là nó hỏng rồi.”
Bà Ngô nói: “Đắt hay không là thứ yếu, quan trọng chiếc đồng hồ này là của ông nó để lại, nó đã mang bên người kể từ lúc bị gửi đi. Đến bây giờ không biết ông nội của nó có còn hay không, nó cầm cái này, tốt xấu gì cũng là vật kỉ niệm.”
“Thứ quan trọng như vậy, nghĩ cách mang đi sửa ngay là được rồi.” Vương Quý Chi đặt đồ lên giường, đảm bảo, “Chị yên tâm, em xem ngày mai thế nào rồi vào huyện một chuyến, xử lý cho xong chuyện này.”
Bà Ngô vội vàng cảm ơn bà, thở dài.
“Em không biết đâu, ban đầu chị nhìn thấy Hàm Giang ở nhà họ Ngô cũ của chúng ta, nó gầy trơ xương, trời thì lạnh mà chỉ mang mỗi chiếc giày để hở cả mấy ngón chân, cả nửa ngày chị không dám nhận. Kết quả đứa trẻ đó không khóc không quấy, cũng không mách gì với chị, nghe nói chị muốn đem nó đi, nó chỉ nói một câu: ‘Đồng hồ của ông nội bị bọn họ cướp đi rồi.’ Trái tim của chị lúc đó...”
Lúc Tạ Miêu bước vào cửa vừa khéo nghe được những lời này, bỗng không biết tại sao lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ như muốn giết người đó của Cố Hàm Giang ngày hôm qua.
Đám nhóc Tạ Kiến Hoa lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, vừa vào đã phủi tuyết đọng ở trên giày, bắt đầu hét: “Bà ơi, chúng cháu về rồi!”
Vương Quý Chi vừa nghe thì vội vã xuống khỏi giường đất , “Miêu Miêu tan học rồi à? Mau lên giường lò cho ấm.”
Hai bên chào hỏi nhau, bà Ngô cũng thu lại sự đau buồn trên gương mặt, “Thôi chị không nói với em những cái này nữa, lúc đầu có thể gặp được Hàm Giang, chị đã thỏa mãn rồi, em gái của nó còn chưa biết đã bị gửi về đâu, sống có tốt không.”
“Cố Hàm Giang có em gái?”
Tạ Miêu đang xếp bằng trên giường, chìa đôi bàn tay có chút lạnh cóng xuống dưới tấm nệm nhỏ trên giường để sưởi ấm, khi nghe thế thì vô cùng chấn động.
Sách gốc có nhắc đến nam chính có em gái đâu, ít nhất trước lúc cô không đọc nữa thì vẫn chưa có nhắc đến.
Lẽ nào thế giới này khác với cuốn sách mà cô đã