Edit: Hãy gọi mị là Mều siêng năng
A Vô nào phải là người mặc cho đứa trẻ ranh đánh. Cậu buông tay, cướp đi thanh xẻng dễ như trở bàn tay, ném trên mặt đất "ầm" một tiếng. Tiếng lanh lảnh vang lên dọa Điền Điềm sợ hãi giật mình, cô nhóc khóc sướt mướt lùi về sau hai bước, lau nước mắt không nói được lời nào.
Cô nhóc được nuông chiều từ bé đến lớn, bất kể bố mẹ hay người thân, hay cả bạn bè của bố mẹ, thấy cô nhóc cũng phải gọi một tiếng tiểu công chúa, ai cũng chưng chiều nhóc. Cô nhóc chính là mặt trên trên bầu trời, đi đâu cũng được người khác nâng niu.
Vậy mà hôm nay lại bị người khác "đánh".
Lần đầu tiên Điền Điềm bị con trai nắm tóc, vừa tức vừa giận, cô nhóc muốn trút cơn giận này ra ngay lập tức. Thế là cô nhóc vừa khóc vừa tìm người thứ gì đó có thể đánh người, cuối cùng liếc đến cây chổi gỗ bên cạnh. Điền Điềm cầm lấy cây chổi một cách liều lĩnh, lần thứ hai đánh về phía A Vô.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thiển Thiển đang ngồi trên mặt đất không khóc nữa, cô bé bước chân nhỏ chạy tới, lập tức ôm lấy A Vô. Lúc thấy cây chổi gỗ này sắp đánh vào người Thiển Thiển, A Vô nhanh tay lẹ mắt khom lưng bảo vệ cô bé dưới thân. Lực tay của cô nhóc khá lớn, cây chổi kia đánh lên cơ thể phát đau. A Vô kêu rên, đáy mắt đầy tàn bạo.
Điền Điềm khóc đến nỗi đỏ cả mặt, nhắm mắt làm càn vung chổi, thậm chí còn ảnh hưởng đến thợ quay phim bên cạnh. Thợ quay phim không nhìn nổi nữa, một tay nhẹ nhàng giật chổi đi, sau đó nhét vào một nơi cô nhóc không với tới.
"Các người đều bắt nạt tôi!" Sau khi bị lấy mất vũ khí, Điền Điềm đặt mông ngồi xuống đất, ngửa đầu khóc thét. Hai bàn chân nhỏ của cô nhóc ra sức đạp cẳng chân của thợ quay phim, trong miệng mơ hồ không rõ: "Tôi, tôi bảo mẹ tôi đuổi việc ông, hu oa...!"
"Bây giờ, tôi... tôi sẽ đi tìm mẹ tôi ngay bây giờ." Điền Điềm tùy tiện vuốt nước mắt trên mặt, đứng dậy chạy ra phía ngoài.
Thợ quay phim thở dài đầy bất đắc dĩ, ai cũng biết đạo diễn Điền nuông chiều con gái, thường dẫn cô nhóc đến trường quay. Mỗi lần đến đây, những người trong đoàn phim đều gặp tai ương, như diễn viên nhỏ bị ức hiếp, muốn nói cũng không có chỗ nói. Anh ta vốn không tin, trẻ con thì có thể nghịch ngợm đến đâu chứ? Hôm nay có thể xem là được mở mang kiến thức chân chính.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thợ quay phim cảm giác được một ánh mắt thâm trầm nhìn lại đây. Anh nhìn theo tầm mắt, nhưng lại thấy được một đôi mắt dịu dàng, sạch sẽ.
"Chú ơi, chú đi ra ngoài sửa sang lại trước đi." Cậu chỉ vào quần của thợ quay phim.
Anh cúi đầu nhìn lại, ống quần đã nhăn nhúm, bên trên toàn là dấu chân bị đạp.
Thợ quay phim lắc đầu: "Không ngại."
"Không sao ạ." A Vô học giọng điệu của Sơ Nhất, "Không mất bao lâu đâu, chủ yếu là cháu muốn nhờ chú lấy ít nước lại đây giúp cháu. Cháu muốn rửa mặt cho Thiển Thiển."
Dáng vẻ vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn của cậu hình thành sự tương phản dữ dội với Điền Điềm. Lại nhìn mặt mày hai anh em tinh xảo, nhìn là khiến người ta yêu thích ngay. Thợ quay phim không đành lòng từ chối, một tay vác máy quay, một tay cầm một cái chậu trên bàn bên cạnh.
Ý cười trên mặt A Vô sâu hơn, nói: "Chú vác máy quay múc nước không tiện lắm, chú đặt lên bàn trước đi, cháu trông giúp chú."
Hiển nhiên thợ quay phim có hơi do dự, nhưng ánh mắt cậu chân thành, không giống đứa trẻ tinh nghịch.
A Vô nói tiếp: "Chú yên tâm, cháu sẽ không lộn xộn, huống chi chú sẽ về ngay, không phải sao?"
"Được rồi, vậy cháu không được động vào nha."
"Vâng, cháu không động vào!"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thợ quay phim tạm thời đặt máy quay xuống rời khỏi phòng bếp.
Chờ anh ta đi rồi, A Vô lập tức đi đến trước máy quay, tìm ra đoạn phim vừa được quay ban nãy, bấm cắt bỏ hoàn toàn. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, A Vô yên tâm điều chỉnh vị trí máy, lần thứ hay trở về bên cạnh Thiển Thiển.
Cô bé vẫn cúi đầu ngồi trên mặt đất, không nhìn thấy mặt, cũng không biết bây giờ cô bé có phải đang khóc hay không. A Vô dùng mũi chân đá nhẹ đầu gối Thiển Thiển, giọng điệu không kiên nhẫn "Này."
Giọng của A Vô làm Thiển Thiển dần có phản ứng, cô bé nhéo ngón tay, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn A Vô,
Sắc mặt A Vô lạnh nhạt, thấy cô bé không sao, cậu hừ một tiếng, thu lại sự lo lắng nhỏ bé trong mắt, lạnh lẽo nói: "Con nít thì học Lôi Phong làm gì?
Thiển Thiển biết đây không phải là anh hai cô bé, bởi vì anh hai sẽ không bao giờ nói chuyện lạnh băng như vậy. Nhưng cô bé không giận, trái lại rất buồn, miệng cô bé mếu máo. Sau khi vai nhỏ run lên hai lần, giọt nước mắt to chừng hạt đậu rơi xuống.
A Vô hơi nhíu mày, thấp giọng mắng: "Không được khóc."
Thiển Thiển dụi mắt, nức nở nói: "Em, em nghĩ đến anh rất đau, thì… thì muốn khóc không kiềm được."
Cô bé bị bạn nhỏ dùng món đồ chơi nén nhẹ một cái đã rất đau. Mới vừa rồi, anh trai bị người khác đánh như vậy, chắc chắn... chắc chắn rất rất đau.
Như chịu lây sự đau đớn của A Vô, Thiển Thiển khóc càng lớn tiếng hơn. Cũng thật kì lạ, dáng vẻ cô bé khóc không đẹp đẽ hơn Điền Điềm bao nhiêu, nhưng A vô lại không chán ghét, cũng không cảm thấy phiền. Dù sao... đây cũng là em gái cậu trông từ nhỏ đến lớn.
Sự dịu dàng đột nhiên sinh ra khiến A Vô ngạc nhiên một lúc. Lông mi cậu run rẩy, rất nhanh khôi phục bình thường. Lôi một chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi áo lau sạch nước mắt, nước mũi trên mặt cô bé, giọng nói bất giác nhỏ nhẹ: "Không đau, thứ kia đánh người có đau bao nhiêu đâu. Nếu em khóc nữa, anh sẽ không để ý đến em."
Vừa dứt lời, Thiển Thiển lập tức cắn môi ngừng gào khóc, cô bé nhìn A Vô, tuy tiếng khóc đã ngừng nhưng nước mắt vẫn cứ đảo quanh trong đôi mắt cô bé.
A Vô sững người: "Không khóc thật à?"
Thiển Thiển há miệng nói chuyện, đè nén tiếng nức nở: "Nếu em khóc, anh... anh sẽ không để ý đến em."
A Vô lúng túng nhìn cô bé, chập chạm không đáp, chốc lát mới hỏi: "Em rất sợ anh không để ý đến em ư?"
Lúc hỏi câu này, sự kiêu ngạo và lạnh lùng trong lời nói của cậu đều biến mất hết, trở nên cẩn thận từng chút một.
Thiển Thiển gật đầu.
Ấn đường A Vô nhíu chặt: "Sơ Nhất mới là anh ruột của em, cho dù anh không quan tâm em cũng có sao đâu?"
Thiển Thiển nhìn cậu đầy mờ mịt: "Tại sao lại nói như vậy? Anh cũng là anh hai em mà?"
Nhìn đôi mắt trong veo tràn ngập khó hiểu kia, A Vô như mắc một cái xương cá trong cổ họng, ngây ngô không phát ra được một
chút tiếng động.
Thiển Thiển gập ngón tay, cực kỳ nghiêm túc đếm từng người một: "Sơ Nhất là anh của Thiển Thiển, Lương Thâm là anh của Thiển Thiển, A Vô cũng là anh của Thiển Thiển, em không muốn anh không để ý đến em~"
A Vô cụp mắt, trong lòng rối như tơ vò.
Cậu biết thân phận mình, cũng không quan tâm người khác có thích cậu hay không. Nhưng lúc này, nhìn đôi mắt của Thiển Thiển, đột nhiên cậu lại... quan tâm.
Cổ họng A Vô nghẹn đắng, cậu cố nén giọt nước mắt sắp tràn mi mà rơi xuống, siết chặt tay gõ không mạnh không nhẹ lên đầu cô bé một cái, "Ngốc chết đi được, anh không cần em gái ngốc như vậy đâu."
"Em, em không ngốc lắm, em khôn hơn anh ba rất nhiều!" Thiển Thiển ôm đầu không phục nói: "Anh không được nói em ngốc."
Cậu mím môi, bất chợt nói: "Anh sẽ không để người khác bắt nạt các em. Nếu có ai dám, các em phải nói cho anh biết ngay."
Dứt lời, A Vô lại véo khuôn mặt vô cùng mềm mại của cô bé, "Em nhớ kỹ, em là người có người chống lưng, không cần đơn thân độc đấu, biết không?"
Sau khi cắn đầu ngón tay suy nghĩ một lúc, Thiển Thiển lắc đầu nói: "Đơn thân độc đấu có nghĩa là gì thế? Thiển Thiển chỉ biết người độc thân thôi, như bố chính là người đàn ông độc thân."
A vô không nhịn cười được, "Theo như em nói, mẹ em cũng là người độc thân."
Thiển Thiển đàng hoàng trịnh trọng: "Mẹ là quý tộc độc thân."
"..."
"......"
Nhìn dáng dấp nhỏ không nghi ngờ gì nữa của Thiển Thiển, trong lòng A Vô bất giác cười nhạo Lâm Tùy Châu. Còn ông giám đốc gì, quý ông độc thân có tiền có thế gì? Rốt cuộc cũng chỉ là người đàn ông độc thân tầng dưới chót của chót trong tư tưởng của con cái. Những tháng ngày này khốn khổ thật đấy.
Khóe mắt A Vô thoáng nhìn, thấy thợ quay phim bưng nước vào, cậu thu mắt lại. Sau khi kéo Thiển Thiển qua, khom lưng nói bên tai cô bé: "Lát nữa ra ngoài em cứ khóc liên tục nhé. Bất kể người lớn hỏi gì, em cũng không được trả lời, hiểu không?"
Thiển Thiển ngoan ngoãn gật đầu: "Hiểu ạ."
"Nước đây." Thợ quay phim đặt chậu nước trước mặt hai đứa.
A Vô kéo tay Thiển Thiển, lắc đầu: "Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu ạ." Nói xong, cậu kéo Thiển Thiển rời đi.
Thợ quay phim gãi đầu, cầm máy quay phim lên lần nữa. Anh cúi đầu kiểm tra thiết bị, kiểm tới kiểm lui, thợ quay phim nhíu mày một cách nghi ngờ, miệng khẽ lẩm bẩm kỳ lạ. Anh nhìn theo hướng hai đứa nhỏ đi xa, cuối cùng lắc đầu hủy bỏ suy nghĩ của mình. Đứa trẻ nhỏ như vậy, hẳn là không biết chỉnh sửa thiết bị này.
*Mèo méo meo mèo meo*
Giống như suy đoán của A Vô, Điền Điềm thật sự đi mách với Trần Tử Nhàn, khóc sướt mướt nói Sơ Nhất bắt nạt nó, còn bảo mẹ đuổi Thiển Thiển và VJ đi. Tiếng khóc cô nhóc the thé, làm toàn bộ ê-kíp chương trình không thể an tâm quay chụp, chỉ có thể dừng lại hết để dỗ dành cô nhóc.
Trần Tử Nhàn cũng không phải kẻ ngốc, cho dù thương con gái cũng sẽ không ngang nhiên chất vấn Giang Đường trước mặt nhiều người ở đây thế này. Dù sao người lớn cũng không có mặt, trẻ con đập đầu, va chạm trong lúc chơi đùa cũng rất bình thường. Nếu cô ta đi, khi phát ra sẽ bị nói là người nhỏ nhen, đàn áp thanh danh của người mới vào nghề.
Đang khóc lóc, A Vô dẫn Thiển Thiển trở về.
Nhìn thấy bóng dáng hai đứa nhỏ, Giang Đường vội vàng đi qua, một tay ôm lấy Thiển Thiển, một tay bảo vệ A Vô ra phía sau, đề phòng Điền Điềm đi lên đánh bọn nhỏ.
"Sơ Nhất, con chọc bé Điền Điềm không vui ư? Giang Đường cúi đầu nhìn A Vô, đuôi mắt nhướng nhẹ: "Xem Điền Điềm khóc rồi kìa."
Mí mắt A Vô nâng lên, không trả lời.
"Nó đánh con, kéo bím tóc của con!" Sau khi được một đám người động viên, cảm xúc của Điền Điềm bình tỉnh trở lại, chỉ vào A Vô lên án, "Nó, nó bắt nạt con, hức..."
Nói rồi, Điềm Điền lại khóc tiếp.
A Vô không lên tiếng, chỉ nhíu mày một cách đau đớn, còn đưa tay mò ra sau lưng.
Vẻ mặt của cậu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Giang Đường thả Thiển Thiển xuống, tiến lên vén áo thun của A Vô lên. Da cậu trắng nõn, gầy gò, một vùng xanh tím ở trên lưng rất dễ nhìn thấy.
Nhìn vùng vết thương này, tổ đạo diễn đồng loạt hít sâu một hơi, chỗ bầm lớn như vậy, không giống bị va chạm trong lúc chơi đùa.
Mặt mày Giang Đường lạnh lẽo: "Xảy ra chuyện gì?"
Con ngươi Thiển Thiển đảo quanh, cô bé dùng sức ép mắt, hai hàng lệ óng ánh tràn đầy viền mắt. Cô bé mím môi, dáng vẻ nước mắt sắp rơi nhưng không rơi này thật khiến người ta đau lòng.
A Vô giả vờ suy yếu, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy, như đang cố sức kiềm nén tiếng thút thít, cậu nói: "Không sao ạ, con bất cẩn đập đầu."
Nhìn Thiển Thiển uất ức, lại nhìn A Vô bị thương, còn có Lương Thâm bị trẹo chân vì Điền Điềm trong phòng, tất cả mọi người ở đây đều nghiêng về phía Giang Đường.
Bầu không khí đột nhiên trầm lặng, đạo diễn An sợ đến nỗi nửa mái tóc còn lại sắp rụng hết, sắc mặt của ông ta không khá hơn A Vô là bao.
Hôm nay thôi, hai đứa bé của vị tổ tông kia đều bị thương, một đứa còn lại tuy không bị thương nhưng cũng bị bắt nạt. So với Trần Tử Nhàn mà nói, đạo diễn An càng sợ chọc phải Lâm Tùy Châu hơn, nếu để anh biết chuyện này...
Đạo diễn An nuốt nước bọt ực một tiếng, không dám tưởng tượng.
Hết chương 90