Rốt cuộc cũng tới đích đến cuối cùng của [Hành trình cuộc sống]. Lần này, nơi bọn họ sắp đến chính là thôn Triệu Khê giáp ranh thành phố C. Trên dưới thôn Triệu Khê có tổng cộng trăm người, bởi vì đường núi khép kín, thanh niên trai tráng ở lại trong thôn xóm nhiều nên tự cung tự cấp dựa vào đôi bàn tay, tuy cuộc sống không tính là khá giả nhưng cũng có của ăn của để.
Đạo diễn Tiền mới tới là mẫu người ôn hòa, luôn cười nhẹ nhàng với mọi người, chuyện nhỏ tính toán thấu đáo, chuyện lớn cũng không qua loa. Suốt dọc đường, bốn chữ "chú ý an toàn" luôn không rời miệng. Lúc trước, cái ông dẫn dắt đều là chương trình buổi tối, đây là lần đầu tiên ra nước ngoài, còn xa xôi như thế. Đường xá thôn xóm hiểm trở, có thể nhận ra nội tâm ông vô cùng thấp thỏm, lo lắng.
Từ thành phố A chuyển đến thành phố C, lại từ thành phố C đi lên trấn, rồi lại tìm xe đưa bọn họ tiến vào thôn Triệu Khê, đi hết quãng đường này đã mất thời gian hơn nửa ngày.
Năm giờ chiều, ê-kíp chương trình ùn ùn tiến vào thôn Triệu Khê. Thôn Triệu Khê nằm trên lưng chừng núi, địa thế hiểm trở. Đi lên là núi lớn sừng sững, đi xuống là rừng hoang um tùm mênh mông bát ngát. Thôn này tuy nhỏ nhưng lại có trật tự, trải đường xi măng trên đất, hai bên là các nhà hai tầng song song. Mỗi nhà mỗi hộ đều có một sân lớn, nuôi nhiều heo, dê, gà, vịt trong sân, xem ra cuộc sống rất tốt.
Nhóm người ê-kíp chương trình vừa mới vào thôn, trưởng thôn và thôn dân chờ đợi đã lâu lập tức đón tiếp mọi người vào. Hai bên vang lên tiếng pháo trúc, tiếng này nối tiếp tiếng kia, giống như ăn tết vậy. Sau khi tiến vào sân, trưởng thôn lại bảo con dâu nấu cơm, lại tặng hoa quả tới, tinh thần nồng nhiệt nhiều khỏi phải bàn.
Là đạo diễn mới, đạo diễn Tiền đâu gặp trận chiến thế này, vội vàng từ chối: "Không cần, không cần đâu! Chút chuyện này không nhọc làm phiền.”
Bọn họ đến đây để quay chương trình, cũng không phải xuống nông thôn thị sát, đâu thể không biết xấu hổ mà lấy đồ của thôn dân.
Trưởng thôn không lên tiếng,ngượng ngùng đặt đồ trên tay xuống. Một lát sau, ông gào to từ buồng trong: "Hồ Tử, lấy rượu gạo mới ủ ra đây."
Trong chốc lát, một người đàn ông ước chừng ba mươi mấy tuổi, để trần cánh tay đi ra từ bên trong, trên tay gã bưng rượu. Lúc muốn đưa bình rượu này, một đôi mắt đậu nành lớn dừng cố định trên người Giang Đường đang đứng đầu.
Đoán chừng Hồ Tử chưa từng thấy phụ nữ đẹp như vậy, nhìn chòng chọc sắp dán cả mắt vào. Mãi đến khi trưởng thốn thúc giục, gã mới chậm rãi đặt bình rượu xuống.
"Không cần đâu, chúng tôi..."
"Rượu gạo tự nhà ủ, các ông đi đường cũng cực khổ rồi, lấy về cho mấy thanh niên trẻ nếm thử đi."
Đạo diễn Tiền không từ chối được, bèn bảo trợ lý nhận lấy, lát nữa lại bảo cậu ấy dằn hai trăm đồng trên bàn gỗ.
Kế tiếp vẫn là khâu chọn phòng ở, một tổ thành viên trong gia đình ở tại nhà trưởng thôn, tổ còn lại thì đi đến nơi khác. Hình thức chọn lần này chính là bắt thăm, Giang Đường là người đầu tiên ra mặt theo thường lệ.
"Các con ai muốn bắt nào?" Giang Đường cúi đầu lia mắt về phía ba đứa nhỏ.
"Con, con, con." Đôi tay Lương Thâm giơ lên rất cao, Giang Đường ôm lấy cậu. Sau khi nhóc con mò một tay vào bên trong thì bắt được một cục giấy. Cậu nhào mở cục giấy, bên trên viết số một, chính là nhà trưởng thôn. Ngay sau đó là Hạ Hoài Nhuận, số La La bắt được chính là số hai, ở ngay đối diện nhà trưởng thôn. Còn lại Trần Chí Phàm và Đàm Khiêm theo thứ tự là số ba và số bốn. Lịch Trường Phong hơi xui xẻo, anh ta ở số năm xa nhất, đó cũng là một khu nhà nhỏ nhất.
"Bây giờ, các vị khách mời có thể đi đến chỗ ở các vị rút trúng, đây là địa điểm cuối cùng chương trình chúng ta ghi hình, hy vọng mọi người biểu hiện thật tốt!"
Giải tán lập tức, nhảy mắt trong sân trống trơn.
Giang Đường chậm rãi xoay người, khom lưng nhấc vali lên. Đúng vào lúc này, Hồ Tử bên cạnh nhanh chóng tiến lên, cầm lấy hành lý trước cô một bước. Hồ Tử ngẩng đầu nhếch
miệng cười với Giang Đường đang chưa hết bất ngờ, chất phác nói: "Để tôi, để tôi."
Tay cô đang xách thì rỗng tuếch, lúng túng rụt cổ tay về, im lặng không nói đi theo phía sau Hồ Tử.
Sau khi đặt vali xuống xong, Hồ Tử cũng không vội vã rời đi, trái lại bắt đầu lôi kéo làm quen với Giang Đường. Nhìn ba đứa con vòng quanh bên cạnh Giang Đường, Hồ Tử giơ tay cười ha ha: "Con gái cô trông rất xinh."
Dứt lời, gã đưa tay rồi muốn véo khuôn mặt của Thiển Thiển. Ấn đường Giang Đường nhíu lại, vội vàng che chở Thiển Thiển ở phía sau, nói: "Hôm nay cảm ơn anh, phía tôi có hơi lộn xộn..."
Hồ Tử hiểu, xua tay rời khỏi phòng. Đợi gã đi rồi, Giang Đường khép cửa phòng lại.
Trưởng thôn hẳn là nhà có tiền nhất cả thôn, nhà kề cũng chia ra gian trong, gian ngoài. Gian trong là phòng ngủ, một chiếc giường Kang đủ cho bốn người ngủ, bên ngoài còn đặt một chiếc giường đơn và ghế sofa.
Chỉnh đốn đồ đạc xong hết, Giang Đường thay quần áo, mang theo rổ dẫn bọn nhả rời khỏi sân.
Không khí trong thôn rất trong lành, trời xanh mây trắng, yên tĩnh bình lặng, mấy đứa nhỏ nhảy nhót đi phía trước, Giang Đường đánh giá xung quanh. Năm ba thôn dân ở cửa, hoặc đứng hoặc ngồi gặm dưa, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Giang Đường, thỉnh thoảng cười đùa vài tiếng. Những người này nói tiếng địa phương, Giang Đường nghe không hiểu câu nào, trái lại thu được ánh mắt tùy tiện của mấy gã đàn ông độc thân.
Đi một vòng, Giang Đường lờ mờ cảm thấy kỳ lạ. Người trong thôn này không ít, người trẻ tuổi nhiều hơn nhiều so với các nông thôn khác nhưng rất hiếm khi thấy cô gái trẻ tuổi, toàn là đàn ông độc thân tầm ba mươi mấy tuổi xem ra chưa lập gia đình
"Chú Hạ!!"
Đến chỗ Hạ Hoài Nhuận, Thiển Thiển mới vừa vào cửa đã nhào tới Hạ Hoài Nhuận đang quét tước trong sân. Anh vội vàng bỏ chổi xuống, thận trọng vững vàng đón lấy cô bé.
"Nơi này chỉ có anh và La La thôi à?" Giang Đường nhìn một vòng, không phát hiện những người khác.
Hạ Hoài Nhuận véo khuôn mặt nhỏ mềm mụp của Thiển Thiển, trầm thấp đáp: "Chỉ tôi và La La thôi, phòng cũng chỉ đủ cho hai người ngủ."
Giang Đường tiến đến bên tai Hạ Hoài Nhuận nhỏ giọng nói: "Vừa nãy khi đến đây, tôi luôn cảm thấy hơi kỳ lạ."
Anh liếc cô một cái: "Kỳ lạ chỗ nào?"
Giang Đường: "Thôn này nam nhiều nữ ít, anh không phát hiện sao?"
Anh cười: "Cũng không xem là kỳ lạ nhỉ? Dân số trong thôn ít, con gái gả ra ngoài, con trai lại không lập gia đình, đương nhiên nhìn như tỉ lệ không hài hòa."
Giang Đường ngẫm lại, cảm thấy hơi có lý.
Hạ Hoài Nhuận tiếp tục trêu đùa Thiển Thiển trong lòng, dịu dàng nói: "Ngày mốt là sinh nhật của cô, xem tình hình này là không thể về nhà rồi."
Sinh nhật?
Giang Đường ngẩn ra, lúc này mới nhớ sắp tới ngày mùng hai tháng tám rồi, cô lẻ loi lại bôn ba cả ngày, hiếm khi mừng sinh nhật. Không ngờ đến sinh nhật đầu tiên ở thế giới này cũng không tổ chức được.
Thiển Thiển nghe hai người đối thoại thì nhìn đến, mắt to nhìn Giang Đường: "Mẹ, khi nào mẹ tổ chức sinh nhật?"
Lương Thâm đang bắt bươm bướm bên cạnh nghe thấy cũng chạy tới, lầu bầu trong miệng: "Mẹ, mẹ hơi quá đáng đấy! Mẹ tổ chức sinh nhật cũng không nói với tụi con!"
Đối mặt với ánh mắt trách cứ của hai đứa nhỏ, Giang Đường im lặng một hồi.
Nếu muốn nói thì cũng là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện chứ nhỉ? Mấy năm trước đây, đừng nói sinh nhật, nguyên chủ không tổ chức ngày giỗ là tốt lắm rồi.