Lục Chân Chân là ai? Lục Chân Chân là cô công chúa được nhà họ Lục nuông chiều nhất, chỉ cần là thứ cô ấy muốn, không có thứ gì hai người đàn ông nhà họ Lục không cho được.
Họ còn có thể tùy tiện mua bikini da hiếm, để cô ấy dùng máy bay cá nhân bất cứ lúc nào, mời cả đầu bếp nổi tiếng đến từ Pháp để làm món ăn!
Dù thời gian ở chung giữa Quý Minh Noãn và cô ấy không tính là nhiều, nhưng cô cũng có thể nhìn ra cô gái xinh xắn như Lục Công chúa là tuýp người tức giận sẽ xách túi Hermes đi trung tâm thương mại, nhắm mắt mua sắm, cũng không dễ dàng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác.
Hiện giờ, cô ấy khóc trôi cả lớp trang điểm?
Rốt cuộc đã có thảm án gì đây?
Quý Minh Noãn cúp điện thoại của Lục Ngôn Thâm, muốn đi lên xem đã xảy ra chuyện gì, còn chưa đi được hai bước, một thanh niên cao ráo đi ra ngoài.
Cô nhìn thoáng chàng trai có diện mạo bất phàm, dáng người cao gầy, cậu ta mặc sơ mi trắng quần tây đen, áo dính mấy đốm màu, đeo kính vàng, có khí chất phong độ trí thức.
Chàng trai đang nhìn Lục Chân Chân, không hề có ý an ủi, có vẻ phiền chán, như nhẫn nhịn chuyện gì đó.
Xem ra hai người quen biết nhau, hơn nữa, quan hệ không cạn.
Quý Minh Noãn nhìn phòng trưng bày, tức khắc nghĩ tới chuyện gì đó.
Cụ Lục từng nhắc cậu ‘bạn tốt’ của Lục Chân Chân trước mặt Quý Minh Noãn một hai lần, nghe nói Lục Chân Chân quen biết người này lúc học đại học, thường xuyên nhắc chàng trai mỹ thuật có thiên phú nhưng lại không có tiền trước mặt ông cụ.
Quý Minh Noãn đoán chàng trai này hẳn là nhân vật phong vân lúc đi học đại học, cậu ta có đủ đặc điểm nam thần: Anh tuấn, lạnh lùng, thanh cao, không vờ vịt, nhưng có một khuyết điểm: không có tiền.
Lục Chân Chân rất ủng hộ Hứa Nghệ về mặt tài chính, chẳng những mở triển lãm tranh, còn mở phòng trưng bày, chứng thực duyên phận gọi là “hai ta vốn không có duyên với nhau, toàn nhờ tôi đập tiền”.
Họa gia thanh cao này không hề biết ơn cô ấy.
Quả nhiên, chàng trai đột nhiên nói: “Cô đừng khóc nữa, được không? Tôi còn rất nhiều chuyện cần làm đấy, cô có thể chờ tôi tan làm rồi nói tiếp không? Cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của chúng tôi đấy.”
Lục Chân Chân nghe thấy giọng điệu tức giận của Hứa Nghệ, lập tức ngừng khóc, “Em…… Em không khóc.” Giọt nước mắt to như hạt đậu vẫn rơi xuống.
Trông đáng thương đấy chứ.
Hứa Nghệ không kiên nhẫn thở dài: “Tôi nói rồi, tôi không phải loại người để em lấy tiền bao nuôi, sau này đừng mua mấy thứ linh tinh cho tôi nữa, đem về hết đi.”
Chàng trai ném túi đồ bên cạnh Lục Chân Chân.
Lục Chân Chân bị dọa sợ, lập tức ngừng khóc.
Có lẽ âm thanh quá lớn, một cô gái đột nhiên đi từ trong ra, hỏi: “A Mặc, sao vậy?” Cô ta nhìn thấy Lục Chân Chân ngồi xổm, vờ vịt nói: “A, Lục tiểu thư sao vậy? Chị khóc hả? A Mặc, có phải anh làm Lục tiểu thư khóc không?”
Quý Minh Noãn:……
Hứa Nghệ cho đối phương ánh mắt an ủi, quay đầu nhìn Lục Chân Chân nhíu mày, nhưng nhìn dáng vẻ mất hồn của Lục Chân Chân, lại có chút hối hận.
“Chân Chân, em về trước đi, chỗ này vừa dơ vừa lộn xộn, không hợp em.”
Bé trà xanh thấp giọng nói: “A Mặc, anh đừng nói vậy với Lục tiểu thư, có chuyện gì cứ từ từ nói, Lục tiểu thư sẽ đau lòng đấy. Đều do em cả, làm Lục tiểu thư hiểu lầm.”
Tiểu bạch hoa tiếp tục đáng thương nói: “Lục tiểu thư, chị phải tin A Mặc đấy, chúng em thật sự không có gì cả. Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi, nếu chị không tin, em có thể từ chức, bây giờ em đi ngay, hai người đừng cãi nhau vì em nữa.”
Hứa Nghệ vừa nghe, lập tức bảo vệ cô ta, lạnh nhạt nói: “Em không cần từ chức, chúng ta trong sạch, không cần giải thích với ai cả.”
Quý Minh Noãn: “……” Ôi trời.
Lục Chân Chân vẫn ngồi xổm, không ngẩng đầu lên, không biết đang ngại ngùng vì lớp trang điểm trôi hay do không dám đối mặt với người ta.
Lúc cô bé trà xanh dự định tiếp tục bán trà xanh, Quý Minh Noãn không nhìn nổi nữa, đi ra, nhìn cặp đôi trà xanh tra nam vỗ tay: “Không nhìn ra đấy, hai người vẽ xấu thì thôi, ngược lại diễn cũng hay đấy.”
Hứa Nghệ quay đầu nhìn Quý Minh Noãn, sắc mặt lập tức khó coi, nếu không phải anh ta thấy đối phương có diện mạo xinh xắn, lười so đo với phụ nữ, thật sự muốn bảo cô đừng xía vào chuyện của người khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
“Cậu vừa nói hai người trong sạch? Không nhìn ra đấy, gương mặt trắng trẻo của cậu còn rất dày.”
Quý Minh Noãn châm chọc đối phương yếu đuối, Hứa Nghệ vốn đã kích động nên đỏ mặt, mặt lập tức trắng bệch.
Quý Minh Noãn đi một vòng quanh Hứa Nghệ, cười nhạo: “Đồng hồ này sáng thế, chắc không chỉ 200 vạn đâu nhỉ? Nhưng sợi dây đỏ và đồng hồ kim cương này không hợp nhau đấy.”
Hứa Nghệ đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng hơi giấu tay phải ra sau lưng.
Quý Minh Noãn tay mắt lanh lẹ, đồng thời giơ tay trái của cô bé trà xanh lên, lạnh lùng nói: “So với sợi dây đỏ nát này, mới xứng làm sao, không biết hai kẻ trong sạch sao phải đeo tơ nhân duyên nhỉ?”
Mối quan hệ mờ ám của bọn họ đột nhiên bị vạch trần, Hứa Nghệ mở to mắt: “Cô!”
Ai cũng nghe đã được Quý Minh Noãn đang mỉa mai anh ta không xứng với thiên kim đại tiểu thư như Lục Chân Chân!
Đúng vậy, Lục Chân Chân là thiên kim đại tiểu thư, thì sao chứ? Cô được nuông chiều từ bé, nói năng không đủ lịch sự tao nhã, không hề có tế bào nghệ thuật, cả ngày trừ mua túi xách mua váy, còn biết gì nữa?
Hứa Nghệ cảm thấy bị sỉ nhục, cô bé trà xanh ở bên cạnh cũng rất biết xem sắc mặt của người khác, lập tức đóng vai gái nhà lành, “Lục tiểu thư, xin lỗi, đều là em sai, chị đừng trách A Mặc, là em, đều là em, em đồng ý từ chức, sau này em không gặp A Mặc nữa, nhường anh ấy cho chị, được không?”
Cô ta muốn đi lên đỡ Lục Chân Chân, Quý Minh Noãn tiến lên ngăn cản, “Lấy bàn tay bẩn của cô ra đi, cô cho rằng cô là ai chứ? Nhường? Cô xứng nói chữ này à? Cô chỉ là tiểu tam thôi! Cậu ta chỉ là tra nam, Chân Chân nhà chúng tôi không thèm!”
Cô bé trà xanh lập tức nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ đó, nếu Quý Minh Noãn nói thêm câu nữa, có lẽ cô ta đã đi tìm Hứa Nghệ của cô ta khóc thút thít.
Hứa Nghệ nhíu mày, đánh giá Quý Minh Noãn, chỉ thấy cô có mỗi chiếc túi xách Hermes là hàng hiệu, váy giày không phải nhãn hiệu lớn, nói vậy cô cũng là bạn tốt Lục Chân Chân tiêu tiền mua.
Cậu ta sống giàu sang phù phiếm nhiều năm, có thể nhận ra đâu là hàng thật đâu là hàng giả, tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng lại là áo sơ mi cao cấp có giá cả xa xỉ được Lục Chân Chân đặt mua ở nước Anh.
Cô chỉ là một con vật nuôi của Lục Chân Chân, cũng dám mỉa mai cậu ta?
Cậu ta cười: “Vị tiểu thư này được người ta tiêu tiền mua về làm vật nuôi, thú vị không?”
Quý Minh Noãn cười khẩy: “Cuộc sống