Bóng đêm mờ ảo, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, đi vào phòng ngủ, phủ đầy đất, cây xanh ngoài cửa sổ sum xuê, gió nhẹ thổi qua, mang theo âm thanh sột soạt.
Trừ thỉnh thoảng có âm thanh cỏ cây lay động ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của Quý Minh Noãn.
Lục Ngôn Thâm nhẹ giọng kêu: “Quý Minh Noãn.”
Lục Ngôn Thâm đứng cạnh giường đợi trong chốc lát, Quý Minh Noãn vẫn nằm giữa giường với tư thế có độ khó, chiếm gần hết chiếc giường 1 mét 8.
Anh lại kêu hai tiếng, đối phương vẫn yên tĩnh ngủ, anh thở dài, cứ vậy đi.
Anh đi tắm, lát nữa qua phòng khác ngủ tạm một đêm.
Chờ anh tắm xong, Quý Minh Noãn lại thay đổi tư thế, nhưng vẫn chẳng chừa vị trí cho anh.
Cô ngủ không an ổn, ôm chăn thật chặt, cũng biết lẩm bẩm gì.
Lục Ngôn Thâm đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng ôm cô lên, để đầu cô lên gối, nhưng giây tiếp theo, Quý Minh Noãn mở mắt, ôm lấy anh.
Cô tủi thân nói: “Lục Ngôn Thâm, sao giờ anh mới đến……”
Cô nói xong, nhắm mắt lại, rúc vào lòng anh.
Tim Lục Ngôn Thâm đập nhanh hơn, Quý Minh Noãn đặt cánh tay trắng nõn sau lưng anh, Lục Ngôn Thâm có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong hơi thở của Quý Minh Noãn.
Còn có mùi thơm nhẹ trên tóc của cô.
Lục Ngôn Thâm chưa từng phản đối nhà họ Lục ép duyên anh, hơn nữa cũng không để bụng đối phương là ai. Đến giờ phút này, anh cảm thấy mình nên bắt đầu nhìn thẳng cuộc hôn nhân thoạt nhìn buồn cười này.
Nếu vợ anh đã đi bước đầu tiên của cuộc hôn nhân này, anh cũng không thể từ chối.
Anh ôm vai Quý Minh Noãn, tiếp theo nhắm hai mắt.
*
Sau khi Quý Minh Noãn say rượu luôn nằm mơ một giấc mơ.
Cô mơ về lúc mình đang nghỉ phép, hưởng thụ biển xanh cát trắng dưới bóng cây dừa, nào ngờ còn chưa uống xong ly Cocktail mình thích, thấy có người nhảy xuống biển tự sát, quên mất chi tiết cứu người, chỉ nhớ mình trôi nổi giữa biển, bị sặc nước, cuối cùng hít thở khó khăn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Sau đó cô mơ thấy Mục Hàn, dù chạy như thế nào, Mục Hàn luôn tìm được cô, cô không thoát khỏi anh ta.
Cuối cùng cô lại mơ thấy mình vác bụng to nằm trên giường bệnh, còn đang khóc lóc, Mục Hàn lạnh lùng nói với bác sĩ: “Bỏ đứa con, tôi chỉ cần giác mạc của cô ta.”
Hu hu hu, cô nằm trên giường không thể nhúc nhích, còn cảm giác đôi mắt rất đau.
Đột nhiên, một cái ôm ấm áp ôm cô khỏi chiếc giường bệnh, cảnh tượng bị thay đổi, chạy đến cảnh tim Lục Ngôn Thâm đột nhiên ngừng đập, hai người nắm tay nằm trên giường bệnh.
Quý Minh Noãn thấy mắt đau đầu đau, đáng thương nằm trong ngực Lục Ngôn Thâm, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Cô làm nũng: “Lục Ngôn Thâm, sao giờ anh mới đến……”
*
5 giờ sáng, bóng tối còn bao phủ đất trời.
Quý Minh Noãn bị đánh thức bởi cơn khát, chậm rãi mở đôi mắt như bị dao cắt.
Căn phòng tối, Quý Minh Noãn trước giờ thích kéo kín rèm, chớp mắt, cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.
Cô sờ tìm di động.
Nhưng cô lại đụng vào lồ ng ngực nóng hổi?
Sau đó cô ngửi thấy mùi hương gỗ linh sam quen thuộc, mùi hương này không tính là đặc biệt, nhưng Quý Minh Noãn nhớ rõ Lục Ngôn Thâm cũng có hương thơm mùi hương này.
Mẹ ơi.
Đột nhiên, một tiếng “tích” nhẹ nhàng vang lên, cô mở đèn tường bên trái, ánh vàng nhu hòa.
Quý Minh Noãn ngẩng đầu thấy một người gần trong gang tấc.
Dù phân nửa mặt của đối phương ở chỗ tối, nhưng cô vẫn nhận ra là Lục Ngôn Thâm!
Đôi mắt thâm thúy sắc bén của anh nhìn chằm chằm Quý Minh Noãn, cô lập tức có ảo giác rơi hố sâu vạn trượng.
“Tỉnh rồi?” Lục Ngôn Thâm nhẹ nhàng trầm thấp như tiếng đàn, như thần chú câu hồn trong căn phòng yên tĩnh.
Quý Minh Noãn vốn định cho anh một cái tát, nhận ra đang gác chân lên bụng đối phương, Lục Ngôn Thâm mặc quần áo ngay ngắn không đẩy cô ra.
Cho nên…… Cô là người chủ động?
Sau một lát, Quý Minh Noãn cuối cùng thấy rõ căn phòng, đồ trong căn phòng được trang trí theo tông màu lạnh, chăn cũng màu xám khói.
Đậu xanh, đây không phải phòng cô.
Quý Minh Noãn lập tức rút chân lại, kéo váy che đùi, sau đó run rẩy ngồi thẳng, ngập ngừng: “Tôi không biết…… Sao lại…… Ở đây.”
Quý Minh Noãn cắn cánh môi, sao cảm thấy mặt cay nóng, là ai? Rốt cuộc là ai xấu xa như vậy? Ai đã đưa cô đến đây?
Lục Chân Chân?!
Ha, cô biết ngay không thể tin tưởng cô ấy được mà.
Lục Ngôn Thâm cũng ngồi dậy, hai người như cặp vợ chồng bị con cái đánh thức, lúc này bất đắc dĩ lại tức giận.
Cô đề phòng kéo chăn, lui ra sau, cảnh giác nhìn Lục Ngôn Thâm, dùng chăn che trước người.
Lục Ngôn Thâm nói: “Em nên ở đây.”
Bọn họ là vợ chồng.
“Cái kia, trời sáng rồi, anh tỉnh táo đi.”
Tiểu tiên nữ còn chờ làm phú bà độc thân bao nuôi trai trẻ, tổng giám đốc bá đạo như anh cứ cưới công việc làm vợ đi.
Lục Ngôn Thâm hiển nhiên không hiểu ý ngoài lời của Quý Minh Noãn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừm, tỉnh rồi.”
Lục Ngôn Thâm sờ xương sườn, Quý Minh Noãn nuốt nước bọt, hỏi: “Cái kia, tôi không…… Xúc phạm anh chứ?”
Đây là câu nên được hỏi bởi một người đàn ông, nhưng Quý Minh Noãn lại hỏi câu này.
Không có nguyên nhân gì khác, Quý Minh Noãn biết tướng ngủ của bản thân không tao nhã, hơn nữa bé Lục yếu đuối vừa khỏe lại, có thể nghĩ cái chân kim cương của cô đặt ngang trên bụng anh, anh còn không dám nói tiếng nào.
Không biết cô có làm hành vi gì thô bạo hơn không.
Lục Ngôn Thâm nhìn cô, “Say rượu làm loạn, tôi hiểu.”
Lục Ngôn Thâm sao có thể đặt chuyện Quý Minh Noãn ngủ sẽ vươn một chân, thỉnh thoảng lại tung một quyền trong mắt.
Đương nhiên, lời này đến chỗ Quý Minh Noãn tự động biến thành: “Cô tổn thương tôi, nhưng tôi không có cách nào phản kháng.”
Hu hu hu, chẳng lẽ cô thật sự xuống tay với Lục Ngôn Thâm? Lục Ngôn Thâm có phải đã nội thương không?
“Cái kia, xin lỗi……”
Quý Minh Noãn thấy tình huống không đúng, rón rén nhảy xuống giường, sau đó nhanh vọt tới cửa, Lục Ngôn Thâm cười: “Bà Lục, chúng ta là vợ chồng.”
Không biết vì sao, Quý Minh Noãn ngửi thấy không khí vừa xa lạ vừa nguy hiểm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cô đứng tại chỗ, đi chân trần, đạp lên thảm, cảm thấy tê tê, không biết là lòng bàn chân hay là nội tâm cô.
Cho nên ý Lục Ngôn Thâm là: Không cần khách sáo với anh?
Quý Minh Noãn sững sờ vài giây, cứ như vậy đứng xoay lưng, tuy không quay đầu, cũng có thể cảm nhận ánh mắt cực nóng của đối phương.
Lục Ngôn Thâm cười: “Cho nên…… Em có muốn ngủ với tôi một lúc nữa không?”
“Anh không sợ bị tôi đá hộc máu hả?”
Anh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cười: “Sau này cũng phải thích nghi.”
Quý Minh Noãn giật mình, sau này? Thích nghi?
Trái tim nhỏ của Quý Minh Noãn đập loạn xạ, cô dùng sức vặn cửa, cho kẻ không biết xấu hổ tên Lục Ngôn Thâm tiếng cửa đóng sầm.
————
Quý Minh Noãn trải qua chuyện xấu hổ vào buổi sáng, không còn tâm tình tiếp tục ngủ, về phòng rửa mặt, chải đầu, trang điểm, hôm nay cũng phải làm một cô tiên xinh xắn.
Lục Ngôn Thâm bị Quý Minh Noãn “lăn lộn” một đêm, sau khi cô đi, anh thần kỳ ngủ nướng.
Cho nên hai người không hẹn mà cùng bỏ ăn sáng.
Quý Minh Noãn vốn nghĩ mất mặt quá, không còn mặt mũi gặp Tổng giám đốc Lục, không ăn sáng cũng được.
Tổng giám đốc Lục nghĩ rằng đã bị lăn lộn cả đêm, quá mệt, muốn ngủ bù.
Biểu hiện của hai người làm cụ Lục hiểu lầm.
Sáng nay người làm nhìn thấy Quý Minh Noãn đi ra phòng của Lục Ngôn Thâm, mà đứa cháu trai của ông luôn rời giường lúc 6 giờ, ngủ tới mặt trời lên cao, chắc đã xảy ra chuyện không thể nói.
Ông ấy cười nhìn Quý Minh Noãn, xem ra lúc trước tìm cô về, chẳng hề sai.
Con bé có thể làm người khó nhằn như Lục Ngôn Thâm mở lòng.
“Minh Noãn, có phải con chuẩn bị tới chỗ khác đóng phim không?”
Quý Minh Noãn có tật giật mình, nhìn ai cũng giống ‘tôi đã biết tối qua cô và Lục Ngôn Thâm ngủ chung’.
Hiện tại nụ cười mờ ám trên gương mặt cụ Lục quả thật sắp chọc mù mắt cô, “Còn chưa nhận được thông báo ạ, nhưng đến chừng đó con sẽ phải tới chỗ khác để quay phim, phỏng chừng ba bốn tháng.”
Thành phố Yến không có studio quy mô lớn, nếu Quý Minh Noãn vào đoàn làm phim, chắc phải ở lại Thành phố Hằng mấy tháng.
Thật tốt, cô không cần phải đối mặt với Lục Ngôn Thâm.
Cụ Lục nghe cô nói ba bốn tháng, lập tức xụ mặt, “Lâu vậy? Hoàn cảnh bên kia thế nào? Có phải rất khổ không? Cần dẫn vài người qua đó không?”
“Không đâu ông, bên kia là studio rất lớn, một thành phố nhỏ, chung quanh có rất nhiều tiệm cơm, cũng có rất nhiều khách sạn, không quá vất vả. Có chỗ để ăn chơi, hơn nữa con cũng có trợ lý riêng, vào đoàn phim rồi, cô ấy sẽ giúp con xử lý mấy chuyện vặt. Ông không cần lo lắng đâu ạ.”
Quý Minh Noãn đương nhiên không nói