Hôm sau, Quý Minh Noãn ngủ tới hơn 10 giờ, say rượu, ngủ không đủ làm cô thấy chóng mặt, dù thức dậy cũng mơ màng, không có sức lực.
Cô sờ tủ đầu giường, chẳng thấy di động, sau đó, cô nhìn căn phòng xa lạ, lập tức tỉnh táo.
Quý Minh Noãn ôm chiếc chăn còn có mùi của Lục Ngôn Thâm.
Việc tối hôm qua bắt đầu chậm rãi hiện ra trong đầu cô như nước biển dâng.
Cô nhìn quần áo của mình, mẹ nó ——
Tối hôm qua cô nhớ rõ là Lục Ngôn Thâm ôm cô lên lầu, cũng nhớ rõ những gì đã nói trước khi sắp ngủ.
Sao bộ quần áo này ở trên người cô, cô lại không nhớ rõ.
Nhưng…… Cô có thể khá chắc rằng Lục Ngôn Thâm đã thay quần áo cho cô, nếu không thì sao có thể như thế này được chứ? Nút còn bị cài sai.
Chắc chắn sắc đẹp trước mặt, tay run thôi.
Cô hận không thể tát mình mấy cái, ai bảo miệng mày tiện! Ai bảo mày mày bảo Tổng giám đốc Lục thay quần áo cho mày! Ai bảo mày uống say!
Cốc cốc cốc ——
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Quý Minh Noãn căng thẳng, say rượu làm cổ họng cô khô, cô hoảng sợ, không nói được gì.
“Quý Minh Noãn, chị dậy chưa?”
À, thì ra là Lục Chân Chân.
Quý Minh Noãn thả lỏng, sau đó nói: “Dậy rồi, đợi đã.”
Quý Minh Noãn gãi đầu, vọt vào toilet, lúc đi ra lại là một đại minh tinh động lòng người, hoàn toàn không có dáng vẻ say rượu.
Quý Minh Noãn đi xuống lầu 1, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm ngồi ở trên bàn cơm thì bại trận, không phải Lục Ngôn Thâm đ ến Thành phố Hằng để làm việc, sao lúc này còn ở nhà?
Lục Chân Chân thấy thế, đầu cô ấy như có một chiếc máy bay vọt bay qua.
Không phải cô ấy đã bảo họ phải nghỉ ngơi cho tốt hả? Sao anh và chị lại thế nữa rồi?
Nhưng lần này…… Hình như tình hình không giống lần trước?
Quý Minh Noãn nuốt nước bọt, chẳng dám ngẩng đầu.
Lục Chân Chân nghi ngờ nhìn bọn họ, một người cúi đầu không nói lời nào, một người không tỏ vẻ gì uống cà phê, chỉ là hai người hiểu rõ mà không nói chuyện.
Gương mặt đỏ của Quý Minh Noãn đã bán đứng cô, chậc, kia tình huống kịch liệt cỡ nào ta?
“……”
Ba người đều có tâm sự, Lục Ngôn Thâm hiển nhiên đã ăn sáng, chỉ uống cà phê.
Máy hát tên Lục Chân Chân thấy mình rất dư thừa.
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn, giờ phút này tóc cô còn ướt, khuôn mặt hồng hồng, quần áo……
Cũng không phải bộ đồ ngủ tối hôm qua, hiển nhiên cô đã đi tắm.
Quý Minh Noãn vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang nhìn quần áo của cô, cắn trứng chiên, được rồi, đều là vợ chồng già với nhau, cô không thèm để ý mấy chi tiết này.
Lục Chân Chân nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ho hai cái, muốn xoa dịu bầu không khí, nói: “Gì ta…… Chiều nay em muốn đi Paris xem show thời trang.”
Lục Ngôn Thâm cười: “Em bận quá nhỉ?”
Lục Chân Chân bị nụ cười của Lục Ngôn Thâm dọa sợ, không dám có động tác tiếp theo, nghe ra anh trai đang mỉa mai cô ấy!
Quý Minh Noãn nhìn Lục Chân Chân chuẩn bị chuồn đi, tức khắc vui vẻ khi người ta gặp họa! Ai bảo em vứt bỏ chị, đáng đời lắm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lục Ngôn Thâm thản nhiên chuyển ánh mắt sang Quý Minh Noãn đang ăn sáng.
Quý Minh Noãn bị anh nhìn mà sởn tóc gáy, đá vào chân của Lục Chân Chân dưới bàn, bình tĩnh cười với Lục Ngôn Thâm, “Tôi…… Cũng cũng muốn đi Paris với Lục Chân Chân mấy ngày.”
Vốn dĩ cô không tính xuất phát với Lục Chân Chân, mấy ngày nay tin đồn về cô và Lục Chân Chân bay đầy trời, nếu bị người ta bắt gặp cùng tham gia tuần lễ thời trang, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người nhanh chóng đi theo Lục Chân Chân, tìm ra Lục Ngôn Thâm.
Cô nghĩ đến cảnh phải sống một mình với Tổng giám đốc Lục, vẫn thấy ở bên cạnh Lục Chân Chân thì vui vẻ hơn, ít nhất còn có thể đi mua sắm.
Ánh mắt Lục Ngôn Thâm lóe sáng, “Ừm, em vừa đóng máy, thả lỏng một chút.”
Quý Minh Noãn thở phào.
Lục Chân Chân tủi thân nhìn anh trai và chị dâu, sao cô ấy lại bị anh mỉa mai chứ? Anh bất công vậy?
Công chúa Lục Chân Chân tức giận trở về phòng, anh trai đáng ghét, để xem sau khi em đến Paris, dùng thẻ của anh như thế nào!
Em còn phải làm vợ anh hư, bảo chị ấy dùng tấm thẻ của anh, nếu không, anh cho rằng em không biết nổi giận, hừ!
Lục Ngôn Thâm làm lơ Lục Chân Chân tủi thân, chỉ nhìn Quý Minh Noãn, nhàn nhạt mím môi, “Hai ngày nữa tôi đến đó.”
Quý Minh Noãn: “……”
Anh đến đó làm gì? Anh không cần làm việc?
Lục Chân Chân rời nhà ăn, hai người càng yên tĩnh, chỉ cần Quý Minh Noãn ở chung với Lục Ngôn Thâm, tự động bật chế độ im lặng, cũng kỳ lạ thật.
Quý Minh Noãn thẳng lưng, cũng không lảng tránh ánh mắt của Lục Ngôn Thâm, nhàn nhạt hỏi: “Tối hôm qua……”
Lục Ngôn Thâm nói: “Tôi bảo dì giúp việc thay giúp em.”
Quý Minh Noãn mở to hai mắt, không phải muốn hỏi chuyện đồ ngủ……
Nhưng cô biết dì giúp việc thay giúp cô, cô nháy mắt sống lại, vui vẻ uống sữa bò!
Cô biết ngay Lục Ngôn Thâm là chính nhân quân tử, cho dù ở trước mặt sắc đẹp cũng không loạn.
Lục Ngôn Thâm thấy Quý Minh Noãn thở phào, nói: “Nhưng sau đó em lại đòi tôi thay giúp…… Tôi đành thay giúp em.”
Quý Minh Noãn lại chết, dù là hoàng tử cưỡi bạch mã tới hôn cô, cũng không tỉnh.
Ai bảo cô uống rượu! Ai bảo miệng cô tiện!
Nhưng Quý Minh Noãn ngẫm lại, Quý Minh Noãn à, xin hãy tự bỏ hai chữ sắc đẹp đi!
Ở trước mặt Tổng giám đốc Lục, mày cũng chỉ như một xấp tài liệu trên bàn anh ấy thôi.
Nếu không, sao mày có thể bình yên không có chuyện gì đi ngủ?
Điều chỉnh trạng thái xong, Quý Minh Noãn bình tĩnh cười, “Tôi không hỏi chuyện đó…… Tôi chỉ muốn hỏi tối hôm qua mấy giờ anh đến?”
“1 giờ.”
1 điểm, cô vừa bắt đầu đêm cuồng hoan, nghĩ đến đây, lại hận không thể tự tát mình, ai bảo mày đi quẫy! Ai bảo mày lắm miệng!
Quý Minh Noãn đặt ly xuống, cười: “Vậy anh đến Thành phố Hằng, không cần làm việc à?”
Ngụ ý là sao anh cứ ở nhà thế, anh nên đi làm sớm mới đúng.
Lục Ngôn Thâm cong khóe môi, thâm thúy nói: “Dù bận, cũng phải ở cạnh người nhà.”
Người nhà Quý Minh Noãn không nói gì.
Quý Minh Noãn lén lút thầm bổ sung một câu: tôi không cần anh ở cạnh tôi, chỉ cần anh cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi mọi người trong căn nhà này là được.
Dáng vẻ anh kiếm tiền nuôi mọi người trong căn nhà này mới mê người nhất.
Quý Minh Noãn lần đầu ngồi máy bay tư nhân của Lục Ngôn Thâm, máy bay không to, trừ khu vực sinh hoạt, hàng phía trước chỉ có 8 cái ghế dựa và một sô pha.
Danh rượu mỹ thực đầy đủ, còn đẹp hơn máy bay dân dụng của hãng hàng không khác.
Lục Ngôn Thâm đúng là có mắt thẩm mỹ.
Lục Chân Chân vừa lên máy bay, mở TV bắt đầu xem phim chung với Quý Minh Noãn, hành trình dài mười hai tiếng, hai người đấu võ mồm đấu ba tiếng, xem phim bốn tiếng, ngủ một giấc, rốt cuộc đến sân bay Charles de Gaulle.
Hai người xuống máy bay ở cổng thương vụ, ra ngoài đã có xe chuyên dùng chờ.
Tới Paris là buổi tối 9 giờ, màn đêm bao phủ Paris, thành phố sáng đèn neon, Tháp Eiffel cạnh sông Seine rực rỡ, thành phố lãng mạn, sáng như ban ngày.
Thành phố có hơi thở lãng mạn.
Quý Minh Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy người ta đang hôn nhau, nhớ tới Lục Ngôn Thâm……
Không biết Tổng giám đốc Lục có lãng mạn vậy không?
Quý Minh Noãn nhận ra suy nghĩ của mình nguy hiểm, lập tức dừng suy nghĩ đó.
Xe chạy khoảng 40 phút, đi qua Đại lộ Champs Élysées và một quảng trường, ngừng trước cửa khách sạn.
Quảng trường trước cổng khách sạn có một một đài phun nước, rất nhiều người đứng ngắm cảnh.
Khách sạn rất rộng rãi, có đèn thủy tinh, tráng lệ huy hoàng.
Có người chuẩn bị phòng cho bọn họ, Công chúa Lục Chân Chân đã là SVIP khách hàng của khách sạn, phòng cho khách cũng được chuẩn bị riêng, Quý Minh Noãn lần đầu tiên đến đây, có hào quang của công chúa, cũng được sắp xếp một căn phòng cấp hoàng gia.
Buổi tối đầu tiên hai người tới Paris, cực kỳ mệt, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau mới hoạt động.
Hai người liên tục xem vài buổi biểu diễn thời trang, còn tham gia tiệm của các nhãn hiệu, Quý Minh Noãn mệt sắp khóc.
Hôm nay, Lục Chân Chân như được bơm máu gà, trong nước 9 giờ mới rời giường, sáng nay 7 giờ đã trang điểm xinh xắn.
Mấy ngày nay Quý Minh Noãn đi xem show thời trang, còn mệt hơn lúc đóng phim, đến khi Lục Chân Chân ăn mặc ngay ngắn, cô mới chậm rì rì rời giường, uống nửa ly cà phê phủ vàng, Lục Chân Chân hai phải kéo Quý Minh Noãn đi ra ngoài dạo phố, muốn bật chế độ mua sắm.
Quý Minh Noãn chưa kịp thay quần áo, chưa kịp xách túi Birkin để chiến đấu, bị Lục Chân Chân kéo lên xe, xuất phát tới đường Rue Cambon.
Lục Chân Chân lúc nào cũng giống công chúa cao quý, cho dù ra cửa đổ rác cũng phải mặc lễ phục thời thượng như đi thảm đỏ, tất nhiên đến bất cứ một cửa hàng xa xỉ nào, cũng có người phục vụ chu đáo.
Lúc này, Quý Minh Noãn mặc quần jean áo sơ mi, giống như người hầu xách túi xách cho công chúa.
Quý Minh Noãn đi theo Lục Chân Chân vào cửa hàng Chanel, cô từng đặt một chiếc váy, bây giờ không mặc đến đây.
Lục Chân Chân có nhân viên riêng, vừa tới đã được mời đến phòng cho khách mời, tâm trạng Quý Minh Noãn bình thường, còn chưa ăn sáng no, dứt khoát ngồi xuống sofa, xua tay: “Em mặc vào, đi ra cho chị xem là được, chị nghỉ một lát.”
Một nhân viên tên Tô Tây nhìn Quý Minh Noãn ngồi ở sô pha, không làm gì nữa, cô ta đánh giá bộ đồ trên người Quý Minh Noãn.
Cô ta chẳng nhìn thấy hàng hiệu, không có bất cứ trang sức xa xỉ, cũng không có túi xách xa xỉ, đúng là người hầu đi xách túi xách mà thôi.
À, cô ta không cần để ý loại người thế này, chỉ lãng phí thời gian thôi.
Quý Minh Noãn nhàm chán xem thương phẩm trong tiệm, nhớ tới kế tiếp có một buổi lễ phải tham gia, cô đang trong giai đoạn thế này, nhãn hiệu sẽ không tài trợ váy cho cô, chắc cô phải tự mua.
Quý Minh Noãn đứng lên, đi đến quầy trưng bày chọn vài chiếc váy, không có kiểu