An Tư Nhã nhìn nhân viên cửa hàng một mình đi xuống, lập tức đen mặt.
Nhân viên cửa hàng lễ phép nói: “Xin lỗi vị tiểu thư này, cửa hàng trưởng nói hôm nay thật sự không có cách nào chiêu đãi cô, mong cô thông cảm.”
Cái gì? Vẫn không chịu tiếp đãi cô ta? Vị khách trên lầu ghê gớm thế nào chứ?
Vị khách đó còn có danh tiếng, có tiền, quan trọng hơn cô ta nữa?
Cô ta không tin!
An Tư Nhã nắm chặt di động, hít thật sâu, bất mãn nhìn nhân viên cửa hàng, sắp bộc phát tính tình đại tiểu thư.
Cô ta chưa bao giờ tức giận như thế! Cô ta không mặc quần áo nhãn hiệu khác tài trợ, cố ý lại đây, còn bị từ chối?
Trợ lý Tiểu Linh nhỏ giọng nói: “Chị Tư Nhã, đừng nóng, đã quên chị luôn muốn tranh thủ đại ngôn nhãn hiệu này sao?”
Trương Tú Lan cũng khuyên: “Đúng vậy Nhã Nhã, đừng tức giận, nghĩ tới chuyện đại ngôn đi.”
An Tư Nhã nghe hai chữ đại ngôn, lập tức nén giận.
Cô ta đã liên lạc để nhận vị trí đại ngôn Chanel khu vực Hoa Quốc ba năm, bên này vẫn không cho cô ta, vừa vặn tháng sau đến thời hạn ký hợp đồng người mẫu.
Hà Lộ cũng bảo năm nay cô ta phải mặc được quần áo của bọn họ, sau đó vinh quang ở tuần lễ thời trang!
Nếu cô ta làm thế, Hà Lộ càng có lòng tin cho chuyện đại ngôn sự.
Cô ta nghĩ đến kiếp trước Hà Lộ cũng nhờ Quý Minh Noãn vinh quang ở tuần lễ thời trang năm nào đó, nhanh chóng giúp Quý Minh Noãn nắm được vị trí đại ngôn nhãn hiệu này.
Cô ta sống lại một lần nữa, chắc chắn phải nắm chắc để biểu hiện ở tuần lễ thời trang.
Cô ta cười khẩy, nói với Tiểu Linh nói: “Vậy em ở bên này đi, nếu các cô ấy có thời gian, lập tức liên hệ chị lại đây.”
Trương Tú Lan cười nói: “Chúng ta đi Cartier xem trang sức trước, mẹ mua dây chuyền cho con.”
An Tư Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, “Ừm.”
An Tư Nhã nói xong, không quay đầu lại, đi ra cửa hàng, Trương Tú Lan cười với nhân viên, “Lát nữa chúng tôi lại đến nhé, cảm ơn cô.”
Tiểu Linh nhìn An Tư Nhã rời đi, co quắp bất an.
Một mình cô ấy ở lại đây? Sao có thể như vậy chứ?
Cô ấy cũng không mua nổi, ở cửa hàng của người ta làm gì?
Tiểu Linh nhìn nụ cười lễ phép của nhân viên cửa hàng, nói: “Tôi đi dạo gần đây, phiền cô có thời gian thì gọi tôi nhé.”
Trợ lý để lại số điện thoại cho nhân viên, nhìn thấy An Tư Nhã ngồi xe rời đi, cũng đi ra cửa hàng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cô ấy nhìn mấy cửa hàng gần đó, đều là mấy cửa hàng xa xỉ cao cấp, dạo cái rắm!
Cô ấy tìm quán cà phê trên con đường cách cửa hàng không xa, có thể nhìn thấy người ra vào.
Tiểu Linh ở quán cà phê đợi chừng một tiếng, cuối cùng cũng thấy mấy người đi ra khỏi cửa hàng.
Cô ấy rướn cổ nhìn, đợi đã……
Đó chẳng phải Quý Minh Noãn?
Đoàn người Quý Minh Noãn ra đi ra, một chiếc xe thể thao Mercedes AMG cấp S dừng bên đường, cửa xe được mở ra.
Lục Ngôn Thâm sửa lại áo, “Tôi phải họp, em và Lục Chân Chân đi chơi đi.”
Quý Minh Noãn vẫy tay với anh, “Được rồi, anh bận chuyện của anh đi.”
Lục Ngôn Thâm không nói thêm nữa, bước lên xe.
Quý Minh Noãn nhìn Lục Ngôn Thâm đi xa, thất thần nhìn trong chốc lát.
Lục Chân Chân giơ một tay quơ trước mặt cô, “Hòn vọng phu à, chị chẳng thể thấy đuôi xe chồng chị rồi, còn nhìn nữa hả?”
Quý Minh Noãn lườm cô ấy, “Kế tiếp mua gì?”
Lục Chân Chân nhìn cổ Quý Minh Noãn trống rỗng, “Mua trang sức.”
Quý Minh Noãn nghĩ đến Lục Chân Chân xem kim cương như hòn đá để chơi, tức khắc không nói gì.
Nhưng cũng tốt, cô ấy mua trang sức cất chứa, sau này giá trị còn có thể tăng, lỡ như ngày nào đó Lục Chân Chân làm Lục Ngôn Thâm tán gia bại sản, cũng có thể dựa vào mấy cục đá đó để duy trì sinh kế nửa đời còn lại.
Quý Minh Noãn nói: “Đi thôi.”
Lục Ngôn Thâm yêu thương em gái như vậy, hiện giờ thẻ đen trong tay cô, tất nhiên anh giao trọng trách nuông chiều cho cô.
Tiểu Linh nhìn Quý Minh Noãn và Lục Chân Chân lên xe đi, lập tức gọi điện thoại cho An Tư Nhã.
“Chị Tư Nhã, có thể lại đây thử lễ phục rồi.”
An Tư Nhã đang lựa dây chuyền, nhận được điện thoại của Tiểu Linh, không chờ mong như vừa nãy, nhàn nhạt nói: “Từ từ, tôi mua dây chuyền xong rồi qua đó.”
Tiểu Linh chần chờ, sau đó nói: “Chị Tư Nhã, cái kia…… Vừa nãy cửa hàng……”
An Tư Nhã bực bội nói: “Có rắm mau thả!”
Tiểu Linh bị An Tư Nhã hét vào lỗ tai, lập tức im lặng, “Không có gì, tạm biệt chị Tư Nhã.”
An Tư Nhã khó hiểu nhìn di động, “Tâm thần!”
Trương Tú Lan cẩn thận so sánh mấy sợi dây chuyền, sau đó nói: “Nhã Nhã, mẹ thấy sợi dây chuyền này rất hợp con.”
An Tư Nhã thoáng nhìn, “Bao nhiêu tiền?”
“Hơn hai vạn Euro.”
Sợi dây chuyền chỉ có mười mấy vạn nhân dân tệ, đẹp chỗ nào.
An Tư Nhã nói với nhân viên cửa hàng: “Cảm ơn, không lấy sợi này.” Sau đó cô ta chỉ vào sợi dây chuyền đá Ruby của Miến Điện trong tủ kính.
Giá niêm yết: 38 vạn Euro.
“Phiền lấy giúp tôi.”
Nhân viên cửa hàng cười, “An tiểu thư thực sự có mắt thẩm mỹ, đây là trang sức phiên bản giới hạn của cửa hàng chúng tôi, đã là sợi cuối cùng rồi đấy, thiết kế này thoạt nhìn như cổ áo ren, toàn bộ dây chuyền có kim cương hình tròn và kim cương hình quả lê, được nối với đá Ruby, tạo ra hiệu quả giọt nước.”
An Tư Nhã gật đầu, bảo nhân viên cửa hàng đeo giúp cô ta, An Tư Nhã nhìn trái phải, càng nhìn càng thấy sợi dây chuyền này đẹp mắt.
Nhưng làn da cô ta không đủ trắng, không hợp với chiếc sợi dây chuyền này.
An Tư Nhã cười, nhìn Trương Tú Lan, hờn dỗi nói: “Mẹ, con muốn sợi này.”
Trương Tú Lan cũng nhìn sợi dây chuyền trên cổ An Tư Nhã, đúng là xinh đẹp, nhưng từ trước đến nay đá Ruby kén người, không phải ai cũng hợp với nó.
Màu da An Tư Nhã trời sinh hơi vàng, hiện giờ đeo sợi dây này, trông có vẻ vừa đen vừa già, không cao quý.
“Tư Nhã, mẹ thấy sợi dây chuyền này và khí chất của con không hợp nhau, nếu không, chúng ta chọn một sợi dây khác?”
An Tư Nhã nhìn nó, không nỡ bảo nhân viên tháo ra.
“Con cũng thấy thế, sợi này làm con già, không hợp với tuổi của con, thôi vậy, chọn sợi khác đi.”
Cuối cùng An Tư Nhã chọn một sợi dây chuyền kim cương xoắn dây leo, sở dĩ chọn dây chuyền này, vì nó có hiệu quả tương tự sợi dây chuyền nằm trong bộ sưu tập ‘Kính Trời’ của HarryWinston.
Hai người mang sợi dây chuyền rời cửa hàng trang sức, Trương Tú Lan thất vọng, vốn muốn chọn một sợi dây chuyền để đeo trong tiệc sinh nhật của bà ấy, nhưng An Tư Nhã chọn xong, vội vàng đến chỗ kia để thử lễ phục.
Bà ấy thất vọng lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, bà ấy dừng tầm mắt ở cửa hàng trang sức, ánh mắt sâu thẳm.
Bóng dáng của cô gái kia rất quen thuộc.
Bà ấy chỉ nhìn thấy sườn mặt của đối phương, cô gái đó cười với người đi cùng, có má lúm đồng tiền mờ.
Má lúm đồng tiền này cực kỳ giống má lúm đồng tiền trên mặt chồng bà ấy.
Không biết vì sao, Trương Tú Lan thấy buồn bực.
“Mẹ…… Con đang kêu mẹ đó.” An Tư Nhã nhìn Trương Tú Lan, vẻ mặt khó chịu.
Sau đó cô ta hỏi: “Mẹ, có phải mẹ thấy sợi dây chuyền đắt quá, cho nên giận con không?”
Trương Tú Lan không nghiêm túc nghe, không phản ứng kịp, chỉ nhàn nhạt nói: “Không.”
An Tư Nhã nhìn thấy Trương Tú Lan có biểu cảm như vậy, nhận định chắc chắn bà ấy đang tức giận chuyện sợi dây chuyền, không phải chỉ có một trăm vạn thôi sao? Có cần đến mức đó không? Bà ấy nói muốn mua dây chuyền cho cô ta, cũng không phải cô ta ép bà ấy.
Tức giận gì chứ?
Trương Tú Lan nhìn cảnh đường phố càng lúc càng xa, sớm đi khỏi cửa hàng trang sức đó, thất vọng thở dài.
Bà ấy thấy cô nương kia quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.
An Tư Nhã lại nói: “Mẹ, nếu mẹ thấy nó đắt, giờ chúng ta trả nó lại!”
Trương Tú Lan lúc này mới chú ý tới An Tư Nhã đang nói chuyện dây chuyền, vội nói: “Không được, buổi sáng mẹ quên uống thuốc, huyết áp cao, nếu không lát nữa con và trợ lý đi thử váy đi, mẹ về khách sạn nghỉ ngơi.”
An Tư Nhã gật đầu, “Được ạ.”
Cô ta không đi chung với bà ấy cũng tốt, mua gì cũng không cần nhìn sắc mặt của bà ấy.
Quý Minh Noãn và Lục Chân Chân đi vào cửa hàng trang sức, nhân viên cửa hàng trang sức rất vui, tuần lễ thời trang, chuyện làm ăn cũng tốt hẳn, hôm nay người đến mua trang sức nhiều thật đấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Trước đó có một vị khách lựa trang sức, cô ấy chưa kịp trả lại chỗ cũ, lúc này đã có người tới.
Lục Chân Chân nhìn thấy sợi dây chuyền đá Ruby, “Chào cô, có thể cho cô ấy thử sợi dây này chứ.” Lục Chân Chân chỉ Quý Minh Noãn.
Quý Minh Noãn thoáng nhìn, “Lục Chân Chân, chị không mua, sợi em tặng, chị còn chưa đeo đấy.”
Lần trước Lục Chân Chân tốn khoảng kếch xù để mua ‘Kính Trời’ của HarryWinston, cô còn đặt trong két sắt, chưa lấy ra đeo.
Lục Chân Chân ghen tị nói: “Chị muốn tiết kiệm tiền cho anh trai? Em nói cho chị biết, chị càng như vậy, em càng không nương tay.”
Lục Chân Chân lại bảo nhân viên cửa hàng đeo sợi dây chuyền cho Quý Minh Noãn.
Nhân viên cửa hàng đeo xong, ánh mắt sáng lên, “Thật đẹp.”
So với vị khách vừa rồi, Quý Minh Noãn đeo vào, cảm giác hoàn toàn khác, kiêu ngạo cao quý.
Lục Chân Chân nói: “Da chị trắng, cân hết mọi màu của đá quý, không tồi.”
Cô ấy nói chuyện, quay video ngắn gửi cho Lục Ngôn Thâm.
Quý Minh Noãn gật đầu, “Hình như không tệ.”
Nhưng cô không hứng thú lắm, dù sao bây giờ mà nói, khả năng cô đeo loại trang sức như thế này cực nhỏ.
Lục Chân Chân phát huy đầy đủ hành vi giàu có, vô nhân tính của anh trai.
Phàm là thứ Quý Minh Noãn nhìn quá ba giây, cô ấy lập tức mua cho cô.
Cùng lúc đó, Lục Ngôn Thâm nhắn lại: 【 Mua 】
Lục Chân Chân quyết đoán nói: “Chúng tôi mua sợi dây chuyền này.”
Quý Minh Noãn: “……”
Quý Minh Noãn như một đứa trẻ, bị Lục Chân Chân yêu cầu đeo thử vài món trang sức.
Cái gì mà da chị trắng quá, tay chị đẹp quá, ngón tay chị thon dài, tai chị có lỗ……
Cô ấy tìm đủ mọi cớ, bảo cô thử đủ loại, kết quả đều là một chữ mua.
Quý Minh Noãn đưa thẻ đen của Lục Ngôn Thâm ra, run cả tay.
Lúc Lục Ngôn Thâm nhận được giấy thông báo, không biết có ngồi trong xe khóc không.
Hôm nay bọn họ thu hoạch được rất nhiều, chạng vạng đi ăn một bữa cơm kiểu Pháp ở nhà hàng cạnh sông Seine.
Quý