Show thời trang kết thúc, Lục Chân Chân dẫn Quý Minh Noãn ăn cơm với mấy người phụ trách của nhãn hiệu, hoàn mỹ lần nữa bỏ lỡ bữa tối lãng mạn kiểu Pháp với Lục Ngôn Thâm.
Lục Ngôn Thâm vốn chuẩn bị làm việc xong, đến nơi diễn ra show thời trang đón Quý Minh Noãn, ai biết Dương Yến Đông biết anh đến Paris, chết sống muốn tìm anh ăn một bữa cơm.
Dương Yến Đông hẹn anh ăn cơm từ trong nước đến Paris, trừ lần trước đưa đồ tới cho anh ở văn phòng, hai người không gặp mặt.
Bọn họ chơi với nhau từ lúc còn nhỏ đến khi nhận chức vụ trong gia tộc, đến khi Lục Ngôn Thâm tiếp quản Hằng Thịnh, bọn họ mới ít gặp mặt.
Giao tình hơn hai mươi năm, anh vẫn phải nể mặt ăn một bữa cơm.
Lục Ngôn Thâm vốn muốn dẫn Quý Minh Noãn, đối phương không rảnh, vậy thôi, sau này có cơ hội.
Trên đường họ đi, Chu Mặc nói: “Tổng giám đốc Lục, gần đây Đường Hoa như phân cao thấp với chúng ta, tôi nghe nói Mục Hàn chiều nay cũng đến Paris, không biết có phải để giành quyền khai phá hạng mục nguồn năng lượng Nam Á Loan không?”
Đường Hoa không chỉ lần đầu tiên phân cao thấp với bọn họ, lần trước trong buổi đấu giá khu vực ngoại ô thành phố Yến, còn kiên nhẫn giành mua cánh đồng, cùng với hạng mục khai phá nguồn năng lượng mới lần này, Mục Hàn cố ý tranh với bọn họ.
Nhưng Đường Hoa luôn là công ty giải trí điện ảnh, gần đây mới tiến quân điền sản, thực sự kỳ lạ.
Lục Ngôn Thâm sớm nhìn ra việc này, tùy ý nói: “Có cạnh tranh sẽ có thị trường.” Sau đó anh lại nói: “Sợ nhất cạnh tranh không được, chôn vùi cả vốn ban đầu.”
Chu Mặc hiểu ý Lục Ngôn Thâm, Mục Hàn không hiểu rõ phương diện điền sản, dễ dàng hành động theo cảm tính, hơn nữa, nghe nói cổ đông Đường Hoa không đồng ý anh ta mạo muội tiến quân hạng mục điền sản.
Rốt cuộc Đường Hoa chiếm 70% số cổ phần thị trường điện ảnh Hoa Quốc, đặc biệt đầu tư điện ảnh cũng có thể đủ làm công ty nổi tiếng, không cần khai thác khu vực Tân Cương.
Lục Ngôn Thâm đột nhiên nhớ tới Mục Hàn tặng hoa cho Quý Minh Noãn, chinh chiến thương trường, rất bình thường, nhưng cạnh tranh nhiều lần thì không phải ngẫu nhiên.
Dương Yến Đông đã đặt nhà hàng cạnh sông Seine, hiếm khi không dẫn bạn gái nhỏ.
Còn có Hàn Băng.
Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, trừ Hàn Băng không tiếp quản kinh doanh trong gia tộc, vào giới thời trang làm nhiếp ảnh gia, anh và Dương Yến Đông tiếp quản kinh doanh của gia tộc.
Nhưng Hàn Băng cũng có tạp chí riêng của cô ấy, hiện tại hô mưa gọi gió, không thua bọn họ.
Anh nghe Lục Chân Chân nói hôm nay Hàn Băng và Quý Minh Noãn còn gặp nhau trong show thời trang.
Trước kia mọi người ở Thành phố Yến, cũng sẽ ngẫu nhiên liên hoan, không nghĩ tới lần này chuyển qua Paris.
Hàn Băng cười với Lục Ngôn Thâm: “Đúng là hiếm có thật, Tổng giám đốc Lục còn có thời gian lại đây ăn một bữa cơm, lão Dương nói cậu sắp hoà mình với công việc, làm ơn đi, vừa khỏe lại, cần liều mạng thế không? Cậu thiếu tiền vậy à?”
Hàn Băng thẳng thắn, hơn nữa hôm nay cũng hiếm khi vui vẻ, cũng kêu Lục Ngôn Thâm ra.
Cô ấy nhớ tới thời gian trước Lục Ngôn Thâm gặp tai nạn, mọi người đều cho rằng anh sẽ ra đi.
Thế sự khó lường.
Càng làm cho Hàn Băng bất ngờ là Lục Ngôn Thâm cưới vợ, hơn nữa là một nghệ sĩ.
Dương Yến Đông đột nhiên cười: “Cậu thì biết gì, anh Thâm hiện tại muốn kiếm tiền nuôi gia đình, cậu cho rằng ai cũng giống cậu, một mình ăn, cả nhà không đói bụng?”
Lục Ngôn Thâm nhìn anh ấy, cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nói với Hàn Băng: “Đã lâu không gặp.”
Từ trước đến nay bọn họ gặp mặt nhau, đều là Dương Yến Đông và Hàn Băng nói nhiều, Lục Ngôn Thâm thích an tĩnh, cho dù ở với bạn bè cũng như thế.
Lục Ngôn Thâm ngồi xuống, Dương Yến Đông đưa cho anh một ly rượu vang đỏ, “Tới đây, mở sẵn Romanée-Conti rồi này.”
Lục Ngôn Thâm uống một ngụm, “Cảm ơn.”
Dương Yến Đông cười nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ dẫn cô vợ xinh ra đấy, giấu kỹ vậy? Tôi còn tưởng tối nay có thể gặp mặt cô ấy.”
Hàn Băng: “Nói mới nhớ, hôm nay tôi thấy vợ cậu ở show thời trang đấy, Lục Chân Chân không nói, tôi còn không biết! Lục Ngôn Thâm, cậu thật không đủ nghĩa khí, trộm kết hôn cũng không nói cho chúng tôi biết, vợ cậu đẹp như vậy, cậu giấu cái gì? Phạt cậu 3 ly!”
Lục Ngôn Thâm giơ ly rượu: “Nhận phạt.”
Hàn Băng cười: “Nghiêm túc?”
Lục Ngôn Thâm nghe ra ý ngoài lời của Hàn Băng, biết cô ấy đang hỏi anh và Quý Minh Noãn.
Anh hỏi ngược lại: “Tôi đùa khi nào?”
Hàn Băng gật đầu: “Được, ảnh cưới, hôn lễ và quay phim hôn lễ của hai người, tôi bao hết.”
Dương Yến Đông lườm cô ấy: “Lần trước tôi bảo cậu chụp cho tôi và bạn gái mấy tấm ảnh, sao không thấy cậu dứt khoát vậy, bất công thật đấy Hàn Băng!”
Hàn Băng nhìn anh ấy với ánh mắt xem thường, “Cậu đổi bạn gái 3 tháng một lần, tôi có ba đầu sáu tay? Tôi nói này Dương Yến Đông, cậu có thể đừng nhét bừa vào miệng được không? Không sợ có ngày nghẹn chết?”
Dương Yến Đông hừ một tiếng, “Nào có ba tháng? Cậu đừng ngậm máu phun người!”
Lục Ngôn Thâm nhìn hai người đấu võ mồm, không chen vào, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới, đi tới bên cạnh Lục Ngôn Thâm thì dừng lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Mọi người nhìn người tới.
Dương Yến Đông và Hàn Băng không hẹn cùng nói: “Cố Ảnh, lâu không gặp.”
Cố Ảnh mặc một chiếc váy cúp ngực ngọc đỏ dài đến đầu gối, phác họa dáng người của cô ấy, còn cầm một chiếc ví nhỏ giống như tiểu công chúa.
Hàn Băng nhìn Cố Ảnh, thấy Cố Ảnh nhìn Lục Ngôn Thâm, rõ ràng run lên, Hàn Băng và Dương Yến Đông chào hỏi Cố Ảnh, cô ấy cũng không nghe thấy.
Dương Yến Đông chỉ nhướng mày, không nói nữa.
Cố Ảnh cảm nhận ánh mắt của hai người, cười khéo léo nói với bọn họ: “Đã lâu không gặp, A Thâm cũng ở đây?”
Gia đình Cố Ảnh kinh doanh trang sức, cô ấy cũng là nhà thiết kế trang sức, nửa năm trước lại Paris mở chi nhánh, bây giờ đang đảm nhiệm giám đốc thiết kế kiêm giám đốc khu vực.
Trước đó Cố Ảnh cũng biết Lục Ngôn Thâm đã tỉnh, vừa nhậm chức bên Paris, thật sự không có cách thoát thân, cũng không có khả năng về Thành phố Yến tìm anh.
Hiện tại cô ấy nhìn thấy một Lục Ngôn Thâm sống sờ sờ, khỏe mạnh xuất hiện trước mặt, vẫn kích động.
Cô ấy tính thời gian, lần trước gặp anh, vẫn là lúc anh nằm trong bệnh viện vì gặp tai nạn.
Khi đó, bác sĩ đã tuyên bố anh là người thực vật, tỷ lệ tỉnh lại không lớn.
Mà anh thoi thóp nằm trên giường bệnh.
Vào ngày thứ nhất bệnh tình của anh được thông báo, cô ấy cảm thấy mình không chịu nổi kết quả đó, xin tới Paris.
Cô ấy vừa đến bên này mới hai tháng, có người nói Lục Ngôn Thâm tỉnh lại.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ vào WeChat thăm hỏi hai câu, nhưng Lục Ngôn Thâm rất ít khi chủ động liên lạc cô ấy.
Lục Ngôn Thâm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp.”
Cố Ảnh ăn một bữa cơm, hồn vía lên mây, ít khi nói chuyện như Lục Ngôn Thâm, không nhịn được đánh giá Lục Ngôn Thâm.
Anh có chút thay đổi.
Dù vẻ ngoài hay khí chất, Cố Ảnh đều cảm thấy Lục Ngôn Thâm dạo quỷ môn quan một vòng, càng mạnh mẽ.
Ánh mắt anh sắc bén hơn trước, lúc anh nhìn người khác, luôn làm cho người khác không rét mà run.
Hơn nữa, anh có chút thất thần.
Trước kia họ liên hoan với nhau, tuy Lục Ngôn Thâm kiệm lời, nhưng cũng không nhìn di động cả ngày.
Đêm nay, số lần Lục Ngôn Thâm xem di động phá ký lục.
Tới hơn 10 giờ tối, Lục Ngôn Thâm lại nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải về rồi, mọi người chơi đi, đêm nay tính tôi.”
Dương Yến Đông vừa chuẩn bị mở một chai Petrus Pomerol, tên này đã muốn đi.
Anh ấy vội kêu: “Không được, hôm nay là ngày gì, cậu không nhớ? Không được đi!”
Hàn Băng cười nhạo: “Được rồi, chính vì ngày đặc biệt, Tổng giám đốc Lục mới muốn về sớm đó tên ngốc!”
Dương Yến Đông sờ gấy, “Ờ ha, uống say nên hồ đồ, quên Tổng giám đốc Lục hiện tại không cô đơn nữa, phải về làm ấm ổ chăn cho vợ.”
Cố Ảnh nghe vậy nhíu mày, nhìn Lục Ngôn Thâm: “A Thâm, cậu……”
Đôi mắt sáng ngời của cô ấy ảm đạm, cô ấy đờ đẫn.
Dương Yến Đông không phát hiện bầu không khí đông cứng, nói tiếp: “Không sai, người này hư thật, ngủ một giấc dậy, học được cách kim ốc tàng kiều, còn giấu không cho chúng ta xem, chậc, keo kiệt thật!”
Giờ phút này, bầu không khí trên bàn cơm yên tĩnh đến mức làm cho tiếng hít thở của Cố Ảnh nặng nề, cô ấy nhìn Lục Ngôn Thâm, rất hồi hộp, mong chờ anh phủ định.
Lục Ngôn Thâm khẽ cười: “Không có giấu, cô ấy bận.”
Cố Ảnh thấy chạnh lòng, mặt xám như tro tàn, cô ấy đờ đẫn nhìn Lục Ngôn Thâm đi xa.
Sao…… Sao có thể??
Lục Ngôn Thâm đã kết hôn? Chuyện khi nào?
Lục Ngôn Thâm trở lại khách sạn, đã gần 11 giờ rưỡi.
Phòng khách còn mở đèn, cả phòng ấm áp.
Quý Minh Noãn nằm trên giường, nghe phòng khách có tiếng, nháy mắt giả bộ ngủ. Bản