Hôm sau, Quý Minh Noãn không ngủ một đêm, sáng sớm liền lái Bentley đến căn hộ của Lục Chân Chân, đào cô ấy ra khỏi ổ chăn.
Lục Chân Chân mơ màng, mở đôi mắt mỏi mệt, đập vào mắt là tiểu phú bà Quý Minh Noãn xách Hermes Himalayan đính đá, mặc áo dạ trong bộ sưu tập mùa thu Gucci, còn có một đôi giày cao gót đính đá!
Đổi tính á?
Tiểu quỷ nghèo Quý Minh Noãn ăn mặc giản dị thay đổi ghê vậy?
Quý Minh Noãn khoanh tay nhìn cô ấy: “Ngủ gì ngủ? Dậy cho chị.”
Lục Chân Chân ngồi dậy, đánh giá đối phương, kinh ngạc nói: “Chị muốn đi đánh ghen?”
Quý Minh Noãn tháo kính râm, vươn ngón tay vừa chăm sóc xong, “Đánh ghen gì? Chị chuẩn bị đi Ả rập mua sắm, em đi không?”
Quý Minh Noãn đã nghĩ thông suốt, nếu Lục Ngôn Thâm muốn ngủ với cô, nếu cô không phản kháng được, cũng không thể chịu thiệt được.
Cô phải tiêu tiền, phải trang điểm, dù một ngày nào đó bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, còn có thể dựa vào bán túi xách, bán kim cương, sống cuộc sống tiểu phú bà.
Còn về tên đàn ông chó chết hai lòng, thích yêu ai thì yêu đi.
Ánh mắt Lục Chân Chân sáng lên: “A, chị đã nghĩ thông suốt rồi? Chị muốn đi trên đại lộ danh viện như em?”
Quý Minh Noãn ngồi ở trên sô pha, uống một ngụm trà dì giúp việc đưa tới, nhàn nhạt nói: “Muốn vui, phải bỏ tiền.”
Lục Chân Chân:?? Không vui chỗ nào? Không phải chị vừa ăn bữa tối lãng mạn với anh trai?
Không thích hợp mà ta, gián điệp Lục Chân Chân lấy di động, gửi tin nhắn cho Lục Ngôn Thâm: “Anh trai, anh chọc Quý Minh Noãn không vui?”
Giờ phút này Lục Ngôn Thâm nhìn đám giám đốc bộ phận cãi nhau trong văn phòng như đi chợ mua rau, thấy Lục Chân Chân gửi tin nhắn đến, lạnh lùng nói: “Đừng ồn nữa.”
Đám giám đốc lặng ngắt như tờ, kinh sợ ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, tổng tài sáng sớm gọi bọn họ tới họp, chỉ mở đầu mà không nói gì là thế nào?
Mọi người đều khó hiểu, nghe chỉ thị tiếp theo của Tổng giám đốc Lục, mở mắt to như cá chết nhìn người ngồi ở vị trí chính giữa.
Ai biết Lục Ngôn Thâm chỉ nói: “Tan họp.”
Nói thật, Lục Ngôn Thâm thấy Quý Minh Noãn không vui vẻ, nhưng không biết cô đang tức giận chuyện gì, hơn nữa hôm nay còn ra cửa sớm hơn anh, anh nhìn thấy tin nhắn của Lục Chân Chân, phỏng chừng Quý Minh Noãn lái xe đi tìm Lục Chân Chân.
Lục Ngôn Thâm nghĩ đến tối hôm qua ăn cơm, Quý Minh Noãn nói đồ ăn không ngon, chẳng lẽ chê anh đặt nhà hàng không ngon?
Anh thấy khó hiểu.
Lục Chân Chân không nhận được tin nhắn của anh trai, bị Quý Minh Noãn kéo tới sân bay, hai người đứng ở chỗ chờ trong sân bay, trước khi đăng ký, Lục Chân Chân lại gửi tin nhắn cho Lục Ngôn Thâm: “Anh à, em và Quý Minh Noãn đi Dubai mua sắm, mấy ngày nữa mới về.”
Quý Minh Noãn mấy tòa nhà nhỏ như que diêm ở bên dưới, nhắm mắt đi ngủ.
Cô ra cửa tiêu xài, hẳn vứt mọi phiền não ra khỏi máy bay.
Lục Ngôn Thâm nhìn thấy tin nhắn, máy bay tư nhân đã vèo một tiếng, bay lên giữa không trunThành phố G phố Yến, hướng tới Ả rập.
Anh không hiểu cuộc sống mua sắm bận rộn của Lục Chân Chân, tựa như cô ấy không hiểu sao anh lại đắm chìm trong công việc từ sáng đến tối quanh năm.
Hiện giờ Quý Minh Noãn thình lình thay đổi, anh trở tay không kịp, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cũng tốt, dựa theo Lục Chân Chân nói, phụ nữ dễ được chữa lành nhất sau khi mua sắm, cho dù là thất tình, cũng có thể được trấn an.
Anh gọi điện cho Dương Yến Đông, “Buổi tối ăn một bữa cơm?”
Dương Yến Đông vừa trở về từ Paris, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Ngôn Thâm mời anh ấy sau khi tỉnh dậy, dù anh ấy bận hẹn hò, cũng phải dành thời gian để đi gặp mặt lãnh đạo này.
Dương Yến Đông đặt chỗ ở Thủy Vân Gian, Lục Ngôn Thâm vừa tới, Dương Yến Đông đã cho người rót trà, nhưng Lục Ngôn Thâm lại kêu bình Whiskey.
Dương Yến Đông lắp bắp: “Chắc hai vợ chồng không có nguy cơ gì đâu, đúng không?”
Dương Yến Đông có lướt vòng bạn bè trước khi Lục Ngôn Thâm tới, thấy công chúa nhà Lục Ngôn Thâm lại ngồi máy bay đi thiên đường mua sắm, hơn nữa bên cạnh có bóng hình xinh đẹp, tựa hồ là cô vợ của Lục Ngôn Thâm.
Lục Ngôn Thâm chỉ ngẩng đầu, cũng không nói gì, chỉ cầm bậc lửa của Dương Yến Đông châm thuốc lá.
Dương Yến Đông ‘hí hí’ một tiếng, đặt tay lên vai Lục Ngôn Thâm, đập anh một cái, “Lục Ngôn Thâm, tôi nói này, cậu phải sửa tính đi, cậu không nói được bao nhiêu câu hả? Cậu cho rằng ai cũng giống tôi, quen cậu mấy chục năm, cậu không nói tôi cũng hiểu? Không phải ai cũng thế đâu. Đôi khi tôi cũng không hiểu cậu lắm.”
Lục Ngôn Thâm lườm anh ấy: “Vậy à?”
Dương Yến Đông hăng hái mắng: “Biết sau lưng Hàn Băng nói cậu thế nào không? Cậu ấy nói ai ở với cậu nửa tháng đều không chịu nổi cậu, sau đó vớt tiền chạy lấy người, chắc chắn là lấy tiền không lấy người.”
Lục Ngôn Thâm cười: “Đến mức này sao?”
Anh cảm thấy Quý Minh Noãn không phải người như vậy.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc gặp tai nạn xe, vừa tỉnh lại, Quý Minh Noãn chuẩn xác nói với anh: dù anh chết, cô cũng sẽ chăm sóc nửa đời sau của ông nội thay anh.
Chỉ nhớ rõ anh lúc ấy khinh thường bảo cô nhanh chóng cút khỏi nhà họ Lục.
Hiện giờ anh nhớ tới, cứ như đã mấy kiếp, cũng không ngờ Quý Minh Noãn và anh sống an ổn với nhau.
“Sao mà không đến mức đó? Hiện tại tiểu nữ sinh đều thích lúc nào cũng có cảm giác hẹn hò, thích được người ta nuông chiều…… Cậu biết không?”
Lục Ngôn Thâm nhướng mày, gì là cảm giác hẹn hò?
Chẳng lẽ vợ chồng không nên sống bình thản với nhau?
Dương Yến Đông diệt thuốc lá, “Thật ra con gái rất dễ dỗ, cậu thường xuyên chuẩn bị chút quà hoặc gửi bao lì xì cho cô ấy, dù là một chuyện rất nhỏ, cũng có thể làm cô ấy vui vẻ cả ngày.”
Lục Ngôn Thâm đè điếu thuốc chưa hút vào gạt tàn thuốc.
“Nhưng mấu chốt vẫn là liên tục đối xử tốt với cô ấy, liên tục, hiểu không? Cậu quanh năm suốt tháng mới tặng 1 2 món quà, ai vui cho nổi? Đàn ông lúc nào cũng phải để đối phương trong lòng.”
Anh nghi hoặc, trực giác nói với anh rằng Quý Minh Noãn không phải tuýp người sến súa.
Tặng quà? Anh nghĩ đến