Lục Chân Chân đi chung với Quý Minh Noãn, cuối cùng cũng kết thúc một ngày chụp hình, về nhà nằm suốt một ngày mới khôi phục.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy anh trai thật vĩ đại, nhớ tới trước khi Lục Ngôn Thâm gặp tai nạn, anh luôn đi sớm về trễ, cả năm không có ngày nghỉ, ngẫm lại hẳn là rất mệt.
Lục Chân Chân cho rằng nếu anh trai bận như vậy, Quý Minh Noãn cũng bận như vậy, vậy sau này bọn họ trò chuyện với nhau thế nào đây?
Không được, không được, cô ấy nhất định phải theo đuổi hạnh phúc thay cho anh trai!
Nhưng Quý Minh Noãn lại bắt đầu bận rộn, trừ buổi tối về nhà, ngày thường cũng giống như anh trai cô ấy, đi sớm về trễ. Mỗi lần Lục Chân Chân muốn tìm Quý Minh Noãn trò chuyện riêng, cô đã sớm chạy ra ngoài quay quảng cáo, mà công chúa Chân Chân thì ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Hôm nay, chỉ có Lục Ngôn Thâm và Quý Minh Noãn ăn sáng với nhau, Lục lão tiên sinh sáng sớm đã đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng với mấy người bạn, mà Lục công chúa ở lại căn hộ nội thành, ngẫu nhiên về bên này, dù trở lại, cũng rất ít khi rời giường trước 9 giờ.
Quý Minh Noãn đánh giá Lục Ngôn Thâm đang xem tin thời sự, tính thời gian, thời gian Lục Ngôn Thâm tồn tại đã sớm qua ba chương truyện của tiểu thuyết, hơn nữa ngày càng khỏe mạnh, mà Quý Minh Noãn và nam chính trong tiểu thuyết đến nay chưa gặp nhau.
Vậy có phải toàn bộ cốt truyện đã bị đổi không?
Cô và nam chính đã hoàn mỹ bỏ lỡ nhau, mà Lục Ngôn Thâm cũng sống sót, vậy có phải cô cũng nên nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lục, thuận tiện nhường lại vị trí bà Lục không?
Người hầu đặt bữa sáng lên bàn: “Thưa ông, thưa bà, mời dùng bữa.”
Lục Ngôn Thâm cũng không để ý mọi người trong nhà kêu cô là bà Lục, cũng không yêu cầu cô làm tròn trách nhiệm một cô vợ, hai người trừ buổi sáng gặp nhau, ăn sáng chung với nhau, lễ nghĩa ân cần thăm hỏi hai câu, dường như không có gì đặc biệt nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Càng đừng nói chung chăn gối.
Không đúng, Quý Minh Noãn cảm thấy suy nghĩ của bản thân nguy hiểm, chung chăn gối gì chứ! Bọn họ rõ ràng là quan hệ hợp tác thuần khiết thôi đấy, biết không?
Lục Ngôn Thâm không biết Quý Minh Noãn đã đấu tranh suy nghĩ xong, lúc này đang thoáng nhìn Quý Minh Noãn.
Hình như cô cũng không kháng cự chuyện người khác gọi cô là bà Lục.
Hai người ngồi đối diện, không nói gì, trừ dao nĩa va chạm, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương quản gia mở trong phòng khách.
Lục Ngôn Thâm đột nhiên hỏi: “Gần đây rất bận sao? Nghe Lục Chân Chân nói ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, rất bận.”
Quý Minh Noãn nghe Lục Ngôn Thâm nói vậy, thật muốn phun sữa trong miệng lên tây trang vừa đi đường hàng không từ Munich về, rõ ràng cô bận đến mức đau khổ mà không thể nói thành lời, có biết không? Tên đầu heo này!
“Còn ổn, anh bận hơn tôi nhiều.”
Lời này cũng không giả, Lục Ngôn Thâm hiện giờ hận không thể bẻ một giây thành hai phút để lấp đầy 3 tháng kia, bất luận là chuyện cá nhân hay công việc, tất cả đều thay đổi.
Anh không đến công ty mỗi ngày, mấy ông già sẽ bày đủ trò để chia cắt Hằng Thịnh.
Lục Ngôn Thâm thong thả ăn sáng, nhẹ giọng nói: “Thời gian kế tiếp tôi khá bận, cô có thể tìm chuyện để làm, nếu cần gì, lúc nào cũng có thể nói với tôi, chỉ cần là thứ tôi có thể làm được.”
Không biết vì sao, Quý Minh Noãn cảm thấy Lục Ngôn Thâm nói mấy lời ái muội này, giống như Lục Ngôn Thâm xem cô là……
Tình nhân?
Quý Minh Noãn cười: “Chỉ cần Lục tiên sinh khỏe mạnh thì tốt rồi.” Cô khó mà tưởng tượng nếu Lục Ngôn Thâm ngã xuống, nhà họ Lục sẽ long trời lở đất thế nào.
Bây giờ ngày tháng không tốt cũng không xấu, còn có tên dở hơi Lục Chân Chân để cô mỗi ngày trêu đùa, cũng không tệ lắm.
Lục Ngôn Thâm nhướng mày, cong khóe môi, tạo ra hình cung khó có thể phát hiện: “Tôi sẽ thế, bà Lục.”
Lục Ngôn Thâm rõ ràng không nói quá phận, nhưng Quý Minh Noãn cảm thấy hai chữ “bà Lục” như đang…… Khiêu khích cô?
Quý Minh Noãn đối diện với ánh mắt của Lục Ngôn Thâm, đối phương cũng rất bình thản, không hề lùi bước.
Quý Minh Noãn cười, không nói nữa.
Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm ăn sáng xong, cô theo lẽ thường gọi xe chuyên dùng tới đón cô.
Cô còn chưa đi tới cửa, chiếc Maybach đột nhiên ngừng bên cạnh cô, Lục Ngôn Thâm hạ cửa sổ xe, “Cô muốn ra ngoài?”
Quý Minh Noãn: “Đúng vậy, hôm nay tôi muốn đi thử vai.”
Lục Ngôn Thâm nhẹ nhàng nhíu mày, “Không có tài xế chở cô à?” Sáng nay Lục Ngôn Thâm mới biết việc này, Quý Minh Noãn ngày nào ra ngoài cũng gọi xe, không đi xe trong nhà.
Quý Minh Noãn không muốn giải thích với tổng giám đốc bá đạo ra cửa thì ngồi Maybach, đi xa nhà thì đi máy bay cá nhân, cô không thể ngồi Bentley sang chảnh đi quay quảng cáo, bây giờ cô bán mình cũng chẳng mua nổi một cái bánh xe. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Lục Ngôn Thâm cũng không phải người không có mắt, biết Quý Minh Noãn ngại Bentley quá phô trương, nhưng ——
Lục Ngôn Thâm cảm thấy Quý Minh Noãn phải học cách quen với chuyện này.
Dù sao nhà chỉ có mấy chiếc này thôi.
“Cô lên đi, tôi đi chung với cô.”
Quý Minh Noãn xua tay, “Không cần, đường đi của chúng ta khác nhau, anh đi làm đi.”
Đùa à, cô ngồi chung một chiếc xe với anh, chẳng phải cũng giống Lục Chân Chân thiếu oxy trên xe sao?
Sợ là Tổng giám đốc Lục không biết bản thân có tính năng làm người khác khác thấy lạnh.
Lục Ngôn Thâm hỏi: “Cô đi đâu?”
“Tòa nhà Quốc Mậu.”
Lục Ngôn Thâm gật đầu, cười nói: “Chúng ta đúng lúc tiện đường, đúng lúc tôi phải đến gần đó để bàn một hạng mục.”
Tài xế ngồi phía trước nghe hai người nói chuyện, cảm thấy bất an, không phải Lục tiên sinh nói đến công ty vì có cuộc họp khẩn cấp à?
Trong khi Quý Minh Noãn làm thế nào để từ chối lời mời ngang ngược này, Lục Ngôn Thâm đã mở cửa xe.
Quý Minh Noãn lên xe, tài xế tự giác nâng tấm chắn, tránh cho bầu không khí xấu hổ giữa hai người tràn đến hàng ghế phía trước, ảnh hưởng kỹ thuật lái xe của anh