Mấy người khác là bác cả, chú út và cậu út, đầu óc chú út nhanh nhẹn nên tìm được việc ở công trường, năm thứ hai liền làm quản đốc thuê nhỏ, hiện tại là ông chủ của một công ty xây dựng, bác cả tương đối bảo thủ, cảm thấy nông dân không nên rời khỏi đất đai, nói cái gì cũng không nguyện ý đến Duyệt Thành, cơ mà mẹ Tô giúp mợ mở một siêu thị nhỏ ở trong xã, tính cả hạt giống phân bón, một năm có thể kiếm được hơn mười vạn, mấy năm trước anh họ kết hôn, bác gái và mợ cả dùng tiền mua hai căn nhà, nói là một căn cho anh họ, một căn làm đồ cưới cho chị họ.
Lúc ấy lập tức gây ra tiếng vang, cậu út vốn nhanh nhẹn, còn dám nghĩ dám làm, là người sớm nhất tới tìm ba mẹ Tô, bắt đầu học nghề, sau đó mình ở một quầy hàng khác, hiện tại mở chuỗi thức ăn nhanh, cưới con gái đất Duyệt Thành, hiện giờ ở thôn bọn họ coi như là nhân vật nổi tiếng.
Nhà dì cách bọn họ không xa, con trai út năm nay mười tuổi, bằng tuổi với Tô Cảnh, bình thường mấy đứa nhỏ rất thích chơi với nhau.
“Đi tìm cậu Nhất Minh sao?” Nghe Tô Mạn nói, ánh mắt Tô Cảnh Thừa sáng lên, mấy ngày trước ba mẹ không ở nhà, chị gái nói không thể gây thêm phiền toái cho ba mẹ, mỗi ngày ở nhà, cậu bé sắp chịu hết nổi rồi.
“Đúng, cậu Nhất Minh các con gọi điện thoại cho mẹ, nói nhớ các con.
” Lời này không sai, Trịnh Nhất Minh quả thật đã gọi điện thoại, cũng từng nói như vậy.
Tô Mạn bảo chú Lưu đưa bọn họ đến nhà dì, trong nhà chỉ còn lại Tô Kiến Minh, Trương Lỗi còn có Tô Mạn.
Trương Lỗi vẫn cảm thấy không