Trương Lỗi sắc mặt âm u, lão đầu chết tiệt kia lần này sao không chết thôi.
“Vì sao để cho cha mẹ tôi trả tiền, không có giấy nợ, số tiền kia hoàn toàn có thể kéo dài không trả.
” Trương Lỗi đã biết chuyện Tô Mạn ép cha mẹ anh ta trả lại tiền, hơn ba trăm vạn, đối với anh ta hiện tại mà nói cũng không phải là số lượng nhỏ.
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, quan trọng nhất chính là cậu có thể bình an đi ra, mới hơn ba trăm vạn, cậu cũng không phải kiếm không được.
” Lưu Thâm cười yếu ớt.
“Tôi biết rồi, lần này có thể đi ra nhanh như vậy nhờ anh hỗ trợ, sau đó còn phiền anh rồi.
” Trương Lỗi ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Lưu Thâm, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, khóe miệng Lưu Thâm vểnh lên chậm rãi buông xuống, nếu không phải nhược điểm rơi vào trong tay Trương Lỗi, thì anh ta rất muốn tống cổ tên này vào tù, không được, phải một chiêu trí mạng mới được.
“Mạn Mạn, chúng ta nói chuyện đi.
” Trên đường trở về, Trương Lỗi gọi điện thoại cho Tô Mạn, muốn thử lại.
“Giữa chúng ta không có gì để nói, anh chỉ cần nói khi nào ký tên là được.
” Tô Mạn khi nghe được giọng nói của Trương Lỗi cảm thấy buồn nôn vô cùng.
“Anh chắc chắn sẽ không ký tên, anh không làm gì sao.
” Trương Lỗi kích động nói.
Đến lúc này còn làm bộ làm tịch, Tô Mạn thiếu chút nữa nhịn không được vỗ tay kêu tuyệt.
“Vậy thì gặp lại nhau tại tòa.
” Cúp điện thoại, Tô Mạn hừ lạnh một tiếng.
==================“Tiểu Lỗi, con về rồi, ba mẹ lo lắng cho con muốn chết.
” Mẹ Trương nắm tay con trai kể khổ, càng đau lòng hơn ba trăm vạn.
Cha Trương thò đầu ra ngoài cửa nhìn một chút, thất vọng đóng cửa lại: “Anh trai con thật sự phải vào tù sao?”Trương Lỗi trầm mặc,