“Tôi nói rồi, chúng ta không có gì để nói, ký thỏa thuận ly hôn, chuyện của nhà các người về sau tôi sẽ không nhúng tay vào.
” Tô Mạn cầm thỏa thuận ly hôn đặt lên bàn, tên của cô đã sớm ký xong, hiện tại còn lại Trương Lỗi thôi.
“Mạn Mạn, chúng ta thật sự đến nước đó sao?” Trương Lỗi nhìn thấy thỏa thuận ly hôn, chậm chạp không động.
“Nghĩ cho anh trai, cho cả nhà ngươi đi.
” Tô Mạn căn bản cũng không đề cập đến đứa nhỏ, bởi vì cô biết, ở trong lòng Trương Lỗi, họ Trương mới là người nhà anh ta.
Trương Lỗi kỳ thật là một người cực kỳ tự ti lại tự phụ, anh ta bởi vì tham luyến phú quý theo đuổi Tô Mạn, vì thế không tiếc ở rể, đồng ý đứa nhỏ họ Tô, kì thực trong lòng vẫn luôn so đo những thứ này, cho nên anh ta đối xử với Trương Thước so với hai đứa con của mình còn tốt hơn nhiều, bởi vì ở trong lòng anh ta, Trương Thước mới là căn nguyên của Trương gia, có thể nối dõi tông đường Trương gia, mà Tô Cảnh Tú cùng Tô Cảnh Thừa, đó là gốc rễ của Tô gia.
“Được, tôi đồng ý ký tên.
” Trương Lỗi quả nhiên đồng ý.
Đúng là châm chọc, Trương Lỗi vẫn lấy hai đứa nhỏ làm lợi thế, cuối cùng lại vì cháu trai mà đồng ý ly hôn, Tô Mạn cảm thương thay nguyên chủ và hai đứa nhỏ.
“Vậy thì ký tên đi.
” Tô Mạn giờ phút này không muốn nói nhảm với anh ta nữa.
Ký tên, Tô Mạn vận dụng quan hệ nhà họ Tô, dùng tốc độ nhanh nhất lấy được giấy ly hôn, mãi cho đến khi lấy được giấy chứng nhận, Tô Mạn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Mạn Mạn! ”“Xin hãy