Xa xa núi non trùng điệp, liên miên không ngừng, hoang yên dã mạn.Lúc này ánh tà dương đang hạ xuống từ phía tây, bốn phía đều là hoàng hôn.Trong rừng chim uyên về tổ, chúng bay sâu vào trong núi ở thôn Lăng Thủy, khói bếp từ từ bay lên.Ngu Huỳnh bộ dáng đơn sơ đứng ở trong sân, phía sau nàng là mái nhà lá xiêu vẹo.Ngu Huỳnh nhìn tầng tầng lớp lớp núi hoang, đáy lòng dù sao cũng hơi bi thương, nhưng lại không thể không nhận thức hiện tại.
Nhận thức việc mình từ người hiện đại thật sự xuyên không về cổ đại đến một triều đại xa lạ.Trước đây không lâu, Ngu Huỳnh mới từ chức ở viện trung y sau hai năm công tác, về nhà để chuẩn bị thừa kế trung y quán của ông nội.Không ngờ được mấy ngày trước, nàng ngủ sau khi đọc một quyển tiểu thuyết, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, đã thấy ở thế giới hoàn toàn khác.Tỉnh lại ở một nơi xa lạ, Ngu Huỳnh sợ hãi rất lâu mới hoàn hồn trở về.Trong đầu có nhiều hơn một đoạn trí nhớ không phải của chính mình, lại thêm với tình huống thân thể thay đổi.
Ngu Huỳnh rất nhanh liền hiểu rõ mình không chỉ xuyên không, mà còn là xuyên sách.Xuyên vào lúc nàng vừa mới xem hơn một nửa quyển tiểu thuyết.Truyện bắt đầu khi nam chủ đang ở cấp độ trời quang trăng sáng, là một quý công tử văn thao võ lược, hai mươi mốt năm làm con của Vũ Lăng quận thái thú, sau được báo là ôm sai con của tội thần.Chỉ trong một ngày, nam chính đang ở trên mây cao bỗng ngã vào bụi trần.Công tử thật từ Lĩnh Nam được đưa về, nam chủ thì lại là người trên thân mang tội, bị lưu đày đi Lĩnh Nam.Vị công tử thật sự vô duyên vô cớ bị nam chủ phải đi lưu đày hai mươi mốt năm, nhận hết cực khổ, tất nhiên là đối với nam chủ ghi hận trong lòng, vì thế tìm mọi cách hãm hại nam chủ, ly gián cha đẻ cùng nam chủ.Nam chủ thân là con của tội thần không thể không chịu bị lưu đày Lĩnh Nam, còn thu mua quan sai, để bọn chúng đánh gãy hai chân của nam chủCùng với nam chủ còn có một vị hôn thê mỹ mạo, hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, muốn tiếp tục mối hôn ước này, nhưng không nghĩ rằng vị hôn thê này căn bản không đem hắn để vào trong mắt, tâm tâm niệm niệm đều là vị hôn phu trước.Vị công tử thật cảm thấy nhục nhã, liền đem oán khí trút trên người nam chủ tàn phế.Nếu Tâm Nghi nàng tâm tâm niệm niệm chính là cái kẻ giả mạo kia, hắn liền bảo quan sai nơi này tìm một nữ nhân mang tội tướng mạo kém cỏi ban cho hắn làm vợ.Mà nữ nhân thân mang tội này, chính là Ngu Huỳnh hiện tại trong thân thể nguyên chủ – Dư lục nương.Dư lục nương trong nhà đứng hàng thứ sáu, được gọi là lục nương, tính tình kiêu căng dã man, làm người cực kỳ độc ác, lúc còn làm thiên kim không biết đã tàn sát bao nhiêu hạ nhân.Sau đó cha nàng là ngự y trung cung ngộ chẩn, toàn gia bị bỏ tù, sau đó bị lưu đày đến Lĩnh Nam.Dư lục nương trên đường đến Lĩnh Nam vì muốn bảo toàn bản thân, liền động tay động chân trên khuôn mặt của mình, bôi đen khuôn mặt mình.Mặc kệ là nhân phẩm hay tướng mạo, đều phù hợp với yêu cầu của vị công tử thật, vì thế liền bị ép buộc hứa gả cho nam chủ.Lúc này vị công tử thật trăm tính vạn tính, nhưng lại không tính đến tướng mạo xấu xí là giả, cũng càng không ngờ tới con người ác độc Dư lục nương không còn nữa, thay vào đó lại là chính nàng.
Không tính đến chuyện thiên hạ đại xá, vừa hay đại xá cho Phục gia, cũng chính là gia đình ban đầu của nam chính.
Nguyên chủ đã là người của Phục gia, tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được đặc xá.Nguyên chủ không chịu được khổ, thấy đại xá cũng liền chạy trốn, thời điểm chạy trốn thậm chí đem toàn bộ lương thực của Phục gia, gồm một túi nhỏ khoai sọ mang đi.Chạy không được bao xa, lúc trốn bọn dã thú liền trượt chân rơi xuống sườn núi, kinh hãi quá độ, bản thân trực tiếp bị hù chết.Thời điểm Ngu Huỳnh mở mắt ra, liền trở thành Dư lục nương.
Nghĩ tới không hiểu vì sao mình lại xuyên sách, Ngu Huỳnh lại thở dài một hơi.Lúc này, ở phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gậy trúc gõ nhẹ trên mặt đất.
Nghe được âm thành này, Ngu Huỳnh đang hồn bay phách lạc nhất thời thu hồi tâm tư.Nàng xoay người nhìn qua, người gây ra tiếng vang chính là một người có mái tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, một lão thái thái gầy yếu đơn bạc.
Vị lão thái thái này, chính là mẫu thân thân sinh của nam chủ gọi là La thị.Ai có thể tưởng tượng được lão phụ nhân nhìn tưởng sáu mươi tuổi này, thực ra còn chưa tới năm mươi?Nhằm tăng lên sự bi thảm của nam chủ, nam chủ và người thân sau khi nhận ra nhau vẫn chưa thân thiết, La thị liền không còn.Y phục trên người La thị hầu như đều là chắp vá, một thân vải thô bị mài mòn không nhìn ra màu sắc vốn có, vị trí nơi ống tay thậm chí còn bị mài mòn thành sợi tơ.
Trong tay bà cầm một cây gậy trúc dò đường, hiển nhiên đôi mắt không được tốt lắm, vì thế đi ra từ ngôi nhà lá đôi mắt nheo nheo.
La thị ôm một cái nồi đất trong tay, dừng bước đứng ở trong viện, mắt nheo lại nhìn vào sân mơ hồ thấy một bóng người.
Dù nhìn không được rõ ràng, La Thị cũng có thể biết người đứng ở trong viện là ai.Lát sau, La thị cũng không tỏ thái độ với người kia, mà lại đi đến bên vại nước, múc hai muỗng nước đổ vào, sau đó đi tới trong viện đơn sơ dùng để làm cơm để nhóm lửa trước, tiền đà ngồi xổm xuống.Đúng rồi, nhà của nam chủ thật ra rất nghèo, chớ nói chi là nấu cơm dùng hỏa táo, chính là gạo cũng không có mà ăn.
Xuyên đến đây đã là ngày thứ tư, Ngu Huỳnh mỗi ngày ăn uống đều là không có chút