Khi Ngu Huỳnh nghe tin về cơn bão, sắc mặt trở nên nghiêm túc, xoay người về đi ra cửa.Sau khi vén rèm, nàng nhìn thấy Hà thúc mang một bó trúc đến đặt trên đất, nàng hỏi: "Hà thúc, cháu vừa nghe thúc nói sắp có bão, là có thật không ạ?"Hà thúc ngẩng đầu quan sát mặt trời, nói: "Ta thấy trời nắng thế này, không giống có cuồng phong, nhưng những cụ già trong thôn xưa nay đều nói rất chính xác, nói sắp tới đây sẽ có bão, hẳn không thể sai được.""Vậy những năm trước khi trời bão có xảy ra chuyện gì không ạ?"Hà thúc thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn liền làm cho nàng rộng lượng: "Chỗ chúng ta cách xa biển, bão tố bình thường không nghiêm trọng lắm, năm ngoái vẫn an tooàn không có sao cả, vì thế cũng không cần quá lo lắng."Vừa nghe Hà thúc như thế, Ngu Huỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bão to, e rằng mấy gian nhà lá của Phục gia không đủ che chắn.Hà thúc nói tiếp: "Nhưng lúc nào cũng có gió to, vì thế cần phải lắp cửa mới được."Trước đây nhà của Phục gia cũng có làm cửa, là do Phục đại lang làm.Nhưng kể từ khi phu thê Phục Đại Lang phu thê bị bắt tới mỏ đá, Phục nhị thẩm tham lam thấy ba bà cháu của Phục gia cô nhi quả phụ dễ ức hiếp, còn thường xuyên nhắc đến huyện chồng của La thị hại chết trượng phu của bà ta, cảm thấy rằng phòng lớn mắc nợ bà ta, vì thế thường ngày hay đến phòng lớn của Phục gia tống tiền.Ngay cả khi cả nhà phòng lớn nghèo đến mức không có gạo trong nồi, Phục nhị thẩm vẫn có thể cạo mất một lớp da.Sau khi Hà thúc từ mỏ đá quay về, mới có thể đến giúp đỡ chăm sóc mấy bà cháu, báo đáp lòng tốt của Phục đại lang đã cứu bọn họ trong mỏ đá.Thấy Hà thúc đang làm cửa, Ngu Huỳnh cũng đến gần hỗ trợ, đồng thời hỏi thăm chuyện làm cái giường.
"Hà thúc cháu muốn hỏi một chuyện, trong thôn này có ai biết làm giường trúc không ạ, một chiếc giường trúc thì phải tốn bao nhiêu bạc?"Hà thúc ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó nhìn sang La thị.Cân nhắc một hồi, cũng không biết giường này là cho ai ngủ, nhưng vẫn trả lời nàng: "Có thôn bên cạnh tức là Trần gia thôn có người biến làm giường trúc, loại giường một người nằm giá từ ba mươi đến bốn mươi văn tiền một chiếc, còn loại hai người nằm thì khoảng bảy mươi đến tám mươi văn."Trúc ở trong núi rất nhiều, nhưng cũng phải đi chặt về.
Mà trúc không phải tốn tiền, không cần phải bào mài như gỗ, chỉ cần trả tiền công nên giường trúc rẻ hơn giường gỗ rất nhiều.Trần gia thôn?Ngu Huỳnh bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: "Có phải Trần đại thúc lái xe bò cũng là người ở Trần gia thôn?"Hà thúc gật đầu nói phải.
Ngu Huỳnh cân nhắc một hồi, khi làm giường trúc xong có thể nhờ Trần đại thúc tốt giường trúc đúng là có thể để cho Trần đại thúc đưa đến thôn Lăng Thủy, chỉ là sợ người bên ngoài nhìn thấy Phục gia có thêm nội thất mới, có thể gây thêm rắc rối.Nghĩ thế, trong lòng Ngu Huỳnh hơi nghẽn, mày cũng cau lại.Hà thúc thấy mặt nàng lộ vẻ khó xử, lầm tưởng là nàng không đủ bạc làm giường.
Ông định nói gì đó, những nghĩ đến tình cảnh nhà mình nên vẫn im lặng, sau đó lại vùi đầu làm tiếp công việc.Trúc được cưa thành những đoạn dài ngắn khác nhau, sau đó dùng dây cỏ buộc lại, trúc từng thanh được xếp vào ngay ngắn.
Hai cánh cửa, đại khái tốn khoảng hơn một canh giờ, đến chạng vạng tối mới làm xong xuôi.Ngu Huỳnh nhìn cửa trúc được lắp xong, không phải dùng rèm cỏ để che chắn, trong lòng yên tâm hơn một chút.Mấy ngày nay khi đêm xuống, Ngu Huỳnh vẫn không dám ngủ quá say, chỉ sợ có ăn trộm, hoặc là những con thú nguy hiểm xông vào.Hiện tại đã tốt hơn, đã có thêm cửa.Khi lắp cửa, Hà thúc nhìn vào bên trong hai gian phòng, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề thêm mấy phần.Sau khi cửa đã sẵn sàng sử dụng, Ngu Huỳnh từ trong phòng lấy ra ba cái trứng gà đưa cho Hà thúc và nói:"Hà thúc, cũng may nhờ có thúc, lại bỏ việc đồng sáng mà đến đây giúp nhà cháu làm cửa, cháu cũng không có đồ gì tốt Hà thúc, chỉ có thể lấy mấy quả trứng gà này đưa thúc cầm tạm."Hà thúc sao lại dám cầm, vội vàng từ chối: "Không được không được, mọi người cứ giữ lại tự mình ăn đi."Ngu Huỳnh biết hắn là sợ Phục gia bị đói, cho nên nàng nói thẳng: "Cháu hái thải thảo dược cũng kiếm được một chút bạc, sẽ không ăn không ngồi rồi, vì thế Hà thúc thúc cứ yên tâm cầm lấy, nếu không trong lòng cháu cũng sẽ cảm thấy bứt rứt.""Sao có thể được.
.
."Ngu Huỳnh: "Nếu Hà thúc hiện tại không nhận, một lát cháu lại bảo Phục An đem đến nhà thúc."Hà thúc sững sờ, vội nói: "Không cần, thật sự không cần, ta chỉ thuận tiện giúp một tay mà thôi."Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, hô lên bảo Phục An lại đây, sau đó đem ba cái trứng gà đưa cho cậu, nói: "Đem cái này đến Hà gia, không được mang về."Phục An vô cùng nghe lời, cầm trứng gà, chạy ùa ra sân như một làn khói.Hà thúc:.
.
.Hà thúc nhìn bóng dáng Phục An chạy đi xa, trầm mặc chốc lát, sau đó dáng vẻ như đã hạ quyết tâm, thở ra một cái, nhìn về Dư nương tử, mở miệng nói: "Nếu như cháu thật sự muốn làm giường trúc mà không đủ bạc thì cứ nói, Hà thúc tuy không có nhiều, nhưng vẫn là có thể cho cháu mượn một ít."Ngu Huỳnh sửng sốt, không nghĩ tới Hà thúc sẽ nói muốn cho bọn họ mượn tiền, không khỏi nhớ tới lời Hà thẩm nói lúc trước.Hà thẩm đã nói muốn dành dụm đủ bạc để chuộc đứa con trai nhỏ về, mà vào lúc này, Hà thúc còn cho bọn họ vay tiền mua giường trúc, đây là điều Ngu Huỳnh không hề nghĩ tới, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.Ngu Huỳnh cười nói: "Cháu kiếm được ít tiền, cũng đủ mua giường, chỉ là..."Nàng dừng một chút, mới nói: "Chỉ sợ người trong thôn nhìn thấy được nhiều lời lời dèm pha, cũng sợ mấy chuyện này truyền đến quận Vũ Lăng quận."La thị nghe được ba chữ quận Vũ Lăng kia, đại khái nghĩ tới điều gì, bà cúi đầu sắc mặt có chút ảm đạm.Hà thúc bối rối hai giây, sau cũng bắt đầu hiểu được vì sao nàng lại nhắc đến quận Vũ Lăng.
Đứa nhỏ bị ôm nay lúc trước là nhị lang Phục gia, ông cũng hiểu rõ tính tình của hắn, người trong thôn hầu như ai cũng biết.
Người kia không chỉ có lười biếng hết ăn lại nằm, lòng dạ còn nhỏ mọn.Ở trước mặt Phục đại lang đều tỏ vẻ bản thân gặp nhiều khó khăn gian khổ khi ở nhà nhị thẩm.
Hắn ta cũng thường ca thán không thể lớn lên ở bên cạnh nương, đại huynh ngược lại thì có nương che chở, còn hắn ta lại phải chịu đựng nhiều bắt nạt, cũng thuyết phục Phục đại lang thay hắn đi lao động khổ sai.Khi Phục đại lang vừa mới đi, hắn ta thậm chí dám chỉ thẳng mặt La thị mà mắng, hàng ngày không làm gì cả, vì thế các thôn dân cũng hoài nghi Phục nhị lang bây giờ bị hắn ta sai người âm thầm đánh gãy chân.Hà thúc cũng nghi là như vậy, ông cân nhắc tỉ mỉ một lát cũng có thể hiểu được vấn đề mà Dư nương tử lo lắng, lập tức đề nghị: "Không bằng trước đem đến để ở nhà ta, chờ đến buổi tối, trong thôn không có ai đi lại, ta cùng với Hà thẩm cháu sẽ mang đến.""Nhưng nếu như vậy, người bên ngoài không chừng sẽ nói xấu nhà Hà thúc, chỉ sợ lại gây phiền phức cho cả nhà thúc." Ngu Huỳnh không khỏi lo lắng.Hà thúc nhưng không chút để ý cười nói: "Vài câu chuyện phiếm mà thôi, hiện tại nhà ai có thêm một cái ghế đẩu đều bị nói phá của, nếu như lúc nào cũng phải để ý đến lời người khác, vậy chẳng phải không thể sống nổi nữa phải không?"Ngu Huỳnh cân nhắc một lát, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời trong trẻo, thầm nghĩ bão sẽ không kéo đến nhanh như vậy, đợi mấy ngày nữa lấy giường trúc về cũng kịp.Nghĩ đến đây, nàng nói với Hà thúc: "Vậy trước tiên cảm ơn Hà thúc, hai ngày sau cháu sẽ gặp Trần đại thúc, sẵn tiện nói với