Trong phòng lặng lẽ, người đều trầm mặc, vì thế bất quá thời gian chỉ trong chốc lát, nhưng lại thấy trôi qua rất chậm.Nam chủ nửa điểm vẫn chưa có phản ứng.
Một lát sau, Ngu Huỳnh liền có động tác.
Nàng chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường trúc.Nàng biết rõ nam chủ sẽ không để ý đến nàng, những vẫn mở miệng dò hỏi: “Hiện tại ta muốn kiểm tra vết thương ở chân ngươi một chút, nếu ngươi không đồng ý liền nói với ta, còn nếu ngươi không nói, ta coi như ngươi đã đồng ý”.Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý, câu nói này thông dụng cổ kim, tuy rằng vô lại, nhưng được cái hữu dụng.Mãi đến tận khi Ngu Huỳnh xốc tấm chân mỏng lên, đôi mắt đang nhắm của Phục Nguy bỗng mở mắt, nhìn về phía nàng, ánh mắt như cũ lạnh nhạt, loáng thoáng còn mấy phần căm ghét.Chỉ cần hắn không lên tiếng, Ngu Huỳnh liền xem như không nhìn thấy sự căm ghét này, hắn cũng không có từ chối.Lúc nàng cúi đầu đưa tay lấy tấm chăn, cổ tay nàng bỗng nhiên bị tóm lấy.
Ngu Huỳnh ngẩn ra, nhìn về bàn tay đang nắm cánh tay mình, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng.Hơi chần chờ một chút, nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt đối đầu với con ngươi đen nhạt nhẽo lạnh lùng của nam chủ.Nàng hơi suy tư, rồi đem tình huống hiện tại nói với hắn: “Tình huống bây giờ là ta có hiểu biết một chút y thuật, thừa lúc chân ngươi vừa mới gãy không lâu, còn có khả năng cứu chữa, cứ để ta thử một lần.
Nếu không ngươi có thể sống như vậy đến hết đời.”Sắc mặt Phục Nguy không có nửa điểm biến hóa, môi mỏng hé mở, âm thanh lành lạnh: “Đi ra ngoài.”Mi tâm Ngu Huỳnh cau lại, cũng biết việc xấu của nguyên chủ rất nhiều, rất khó để hắn tin tưởng là mình thật sự muốn giúp hắn.
Đối với nam chủ không thể dùng cương, hiện tại cũng chỉ có thể quay về suy nghĩ lại, sau sẽ tính tiếp.Nghĩ đến đây, Ngu Huỳnh cũng không nói thêm, chỉ yêu cầu: “Được, ngươi hiện tại buông ta ra, ta liền đi ra ngoài”.Nam chủ trước kia văn võ song toàn, hiện nay nhìn ốm yêu, nhưng sức lực trên tay vẫn không nhỏ.
Sau mấy giây, Phục Nguy buông tay nàng ra, sau đó nhắm mắt lại.Ngu Huỳnh liếc nhìn cổ tay bị tóm lấy đỏ ửng, lại liếc nhìn vẻ mặt đẹp đẽ của nam chủ, bĩu môi sau đó xoay người đi ra ngooài.Ngoài phòng, ba bà cháu đang cõng một cái túi từ ngoài trở về, vào sân, Phục An cùng muội muội mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn mảnh sân sạch sẽ đi rất nhiều.La thị cảm giác được hai đứa tôn tử không đi nữa, liền hỏi: “Làm sao vậy?”Phục An cả kinh nói: “Có người giúp chúng ta dọn sân, nhổ cỏ dại với quét lá cây rồi.”La thị nghe vậy, khẽ cau mày.
Có người dọn dẹp sân nhà cho bọn họ? Ở thôn Lăng Thủy này cũng không có nhiều người thiện tâm như vậy.Nhưng nghĩ đến việc Dư thị đến Phục gia đã được nửa tháng, quần áo đều là sai Phục An đi giặt, ăn cũng là để Phục An bưng vào trong phòng, người lười biếng như vậy, có khả năng sao?Chính lúc nàng nghĩ thế, nàng mơ hồ nhìn thấy vị trí nhà nhị lang đang ở có một bóng người đi ra.
Bóng người kia nhìn rất quen thuộc, không phải Dư thị thì còn có thể là ai?!La thị nhớ tới việc Dư thị rất ác liệc, tâm trạng liền căng thẳng, sắc mặt trở nên sốt sắng, hét lớn một tiếng: “Người đi vào đó làm cái gì?!”Ngu Huỳnh mới ra khỏi nhà lá, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, bị sợ hết hồn.Ngu Huỳnh hòa hoãn một chút, nhìn thấy ba bà cháu đã trở về, hơi sửng sốt.
Sắc mặt từ từ trầm tĩnh trở lại, nàng tấn định lấy giọng điệu của nguyên chủ nói: “Đương nhiên là muốn chữa trị chân cho nhi tử tàn phế của bà.
Ta nếu như không trốn đi được, vậy ta cũng không muốn có một trượng phu bị què.
Nhưng hiển nhiên hắn thà muốn mình bị tàn phế chứ không để ta chữa cho hắn.”Nói đến đây, quay đầu liếc nhìn về căn nhà lá, giả vờ không thích nói: “Hiện tại các người không còn cách nào, còn không bằng để ta lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống, kết quả ít cũng cũng hơn hiện tại.”Đang khi nói chuyện, Ngu Huỳnh quay lại liếc nhìn nhìn vẻ mặt sững sờ của La thị, thu hồi ánh mắt, nàng cầm lấy cái gậy trước cửa, từ từ trở về gian nhà nhỏ.La thị phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến việc Dư thị có thể bắt nạt nhi tử, vội vàng cầm trường trúc dò đường, nhanh hướng về nhà lá mà đi.Sau khi vào trong phòng, La thị không nhìn thấy rõ, cũng không biết tình huống nhi tử ra sao, vội hỏi: “Dư thị này không có làm chuyện xấu gì với con chứ?!”Phục Nguy mở mắt ra, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng phun ra hai chữ “Không có”.La thị nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi, ta không nên để con ở nhà một mình, lần tới ta sẽ để Phục An ở trong nhà bồi con.”Phục Nguy lại không mở miệng, gương mặt đó vẫn như cũ thanh lãnh, dường như đối với việc gì cũng không có hứng thú.Phục An liếc nhìn tiểu thúc, không khỏi nghĩ đến tiểu thúc lúc trước.Tiểu thúc kia trước đây rất hung dữ, không chỉ nhục mạ nãi nãi, còn bắt nạt cha, để cha thay hắn ta đi làm khổ dịch.
Hơn nữa hắn ta cũng thừa dịp không có cha và nãi nãi sẽ bắt nạt hắn và muội muội.Tuy rằng hiện tại cậu đối với vị tiểu thúc đẹp đẽ này cũng không có tình cảm gì.
Nhưng so với tiểu thúc lúc trước, cậu vẫn muốn tiếp nhận tiểu thúc hiện tại hơn, ít nhất vị tiểu thúc này cũng sẽ không nhục mạ nãi nãi, cũng sẽ không đánh chửi cậu cùng với muội muội.La thị không biết phải như thế nào để ở chung nhà với nhi tử, sau khi hỏi rõ ràng, liền nói câu đi làm bữa trưa rồi đi ra khỏi gian nhà.Cái gọi là bữa trưa, ngoại trừ canh rau dại còn có bánh rau dại.Lúc trước đúng là có tích trữ được vài đồng tiền bạc, thế nhưng đều đem dùng để chữa chân cho nhi tử.
Khi La thị nghe nói nhi tử mình bị ôm sai, nàng không thể tiếp thu được, thậm chí tâm trạng còn chống cự.Sau đó lại nghe nói con trai ruột bị đánh gãy chân, người sai khiến là đứa nhi tử ôm sai hai mươi năm kia, đáy lòng La thị nhất thời ngũ vị tạp trần.La thị biết tính tình đứa con kia hung ác, biết hắn là người có thể làm ra chuyện như vậy, cũng từ bỏ việc nhớ nhung đứa con nuôi, dưới đáy lòng lại thấy hổ thẹn với con ruột.Vì hổ thẹn, nên bà đem toàn bộ tiền tích trữ, muốn chữa khỏi chân cho con trai, nhưng lại như muối bỏ biển, căn bản không có khởi sắc.Nếu có cơ hội trị chân cho con trai ruột, bảo bà đổi cái mạng già, bà cũng đều đồng ý.
Nắm một mớ rau dại trong tay La thị không khỏi nghĩ đến lời của Dư thị vừa mới nói - kết quả xấu nhất là kết quả hiện tại, không bằng lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống.Phụ thân Dư thị làm thái y, tuy rằng ngộ chẩn một