Phục Nguy không ngủ được vì mùi thơm thảo mộc thơm ngát thoang thoảng quẩn quanh trước mũi, cùng với mùi hương cơ thể nhẹ nhàng đang gần trong gang tấc.
Mà ở cạnh sát vách, phu thê Phục Chấn cũng không ngủ được.
Một là do sau khi trở về gặp lại được người thân trong nhà, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh lại. Hai là vì những sự thay đổi lớn trong nhà nên vẫn chưa ngủ được.
Từ lúc còn rất nhỏ, Phục Chấn đã bắt đầu làm việc cực khổ nhưng gia đình cũng chỉ có thể sống tạm qua ngày, đến lúc cưới thê tử hầu như đã xài hết của cải.
Có thể dựng thêm một gian nhà cũng là nhờ sự giúp đỡ của Hà thúc và Tống tam lang. Chưa kịp xây thêm một gian nhà khác thì đến lúc hắn phải đi phục dịch khổ sai, qua mấy năm sau mới trở về, sau đó mới có thêm Phục Ninh.
Từ sau khi Phục Ninh chào đời, thân thể của thê tử không được tốt cho lắm, vẫn liên tục phải uống thuốc cầm chừng, vì vậy trong nhà lúc nào cũng túng thiếu.
Phục Chấn càng liều mạng làm việc hơn, nhưng là vì thân phận tiện dân nên chỉ được nhận được tiền công ít ỏi.
Đến thời điểm thê tử phải đi phục dịch thì Phục Chấn đã đưa tất cả số bạc kiếm được cho mẫu thân, sau đó đi phục dịch thay cho nhị lang trước kia.
Phục Chấn thay nhị lang phục dịch, thứ nhất là vì cảm thấy hổ thẹn đối với nhị lang, thứ hai là tính tình thê tử quá nhu nhược, bị buộc phải đi mỏ đá phục dịch nếu không có người theo hỗ trợ sợ rằng sẽ khó sống sót ở nơi gian khổ như vậy.
Bây giờ đã trở về, Phục Chấn nhìn thấy cuộc sống ở nhà ngày càng khá hơn, trong lòng vô cùng cảm khái.
Hai tay gối lên đầu, thê tử bên cạnh cũng trằn trọc mãi không ngủ được.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Nghe được âm thanh của trượng phu, Ôn Hạnh xoay người lại, sợ quấy rầy đến bà mẫu và hai đứa bé, nàng nhỏ giọng đáp: "Thiếp không ngủ được."
Suy nghĩ một chút, còn nói: "Đại lang, có thể trở về thiếp rất vui, nhưng sau khi vui mừng thì nghĩ đến việc chúng ta nợ đệ tức một đại ân tình như thế mà không biết làm sao báo đáp, thiếp lại ngủ không được."
Phục Chấn trầm mặc chốc lát, sau đó thấp giọng nói: "Chớ có nghĩ nhiều, cho dù nàng có nghĩ thì cũng không có kết quả, cứ ngủ đi sang ngày mai lại nghĩ tiếp."
Yên tĩnh một lát, thê tử bên cạnh lại thấp giọng kêu một tiếng "Đại lang."
"Sao thế?"
"Vậy ngày mai thiếp có nên đi theo đệ tức, chờ muội ấy cần thì liền đến hỗ trợ không?"
Phục Chấn suy tư một hồi, đáp: "Nếu nàng muốn thì cứ đi theo."
Chỉ chốc lát sau, lại kêu một tiếng "Đại lang."
Phục Chấn thấy rất phiền phức: "Sao."
Ôn Hạnh lặng lẽ ôm lấy cánh tay trượng phu, giống như khi nàng còn trong mỏ đá, bởi vì chỉ khi làm như vậy nàng mới có cảm giác an toàn.
Âm thanh nàng nhẹ nhàng, êm ái: "Không cần phải tiếp tục ở mỏ đá nữa, thiếp thật sự rất vui mừng, mừng vì có thể về nhà, mừng vì có thể gặp lại bà mẫu, gặp lại được An An và Ninh Ninh cũng rất mừng, mọi thứ đều tốt đẹp như vậy giống như là đang nằm mơ, thiếp rất sợ ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy thì thiếp vẫn ở trong mỏ đá tối tăm kia."
Phục Chấn thở dài một hơi, thấp giọng nói rằng: "Cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa, không nên nghĩ quá nhiều, ngủ đi."
"Vâng."
*
Sáng sớm hôm sau, Ngu Huỳnh mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm sát ở bên cạnh người Phục Nguy, mơ màng trong nháy mắt mới hoàn hồn lại.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy Phục Nguy đang ở gần trong gang tấc và vẫn đang say ngủ, sắc mặt nàng hơi xấu hổ.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy và xuống giường.
Sau khi rời khỏi giường thì đơn giản chải đầu và bước ra khỏi nhà.
Ngu Huỳnh vừa đi ra ngoài, Phục Nguy mới từ từ mở hai mắt, dưới mí mắt hiện lên vết thâm mờ nhạt.
Cả đêm không thể ngủ được, Phục Nguy âm thầm thở dài, sau đó nhắm mắt lại ngủ bù.
Ngu Huỳnh từ trong nhà đi ra thì liền nhìn thấy có khói bay lên từ nhà bếp, bên bếp lò còn chất đầy củi lửa.
Ngu Huỳnh đi ra rửa mặt, phát hiện vại nước vẫn còn đầy ắp.
Đại tẩu từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Ngu Huỳnh thì vội nói: "Đệ tức, điểm tâm có thể ăn rồi nhé."
Ngu Huỳnh đáp một tiếng, sau khi rửa mặt xong thì Phục An Phục Ninh cùng với La thị cũng từ trong nhà đi ra. Phục An ngáp một cái, hướng về Ngu Huỳnh gọi một tiếng: "Chào buổi sáng tiểu thẩm"
Nhìn thấy mẫu thân, dừng một chút thì lại gọi: "Chào buổi sáng nương."
Ôn Hạnh nghe được tiếng "Nương" này thì nụ cười trên mặt nhất thời rạng rỡ hơn, cũng ôn nhu đáp lại một tiếng "Chào buổi sáng".
Lúc này, Phục Chấn từ bên ngoài trở về, gánh theo một bó củi, sau đó đem đặt trên đống củi trong nhà bếp.
Phục An do dự một chút, có chút cứng ngắt gọi: "Phụ thân, chào buổi sáng."
Phục Chấn nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn về phía nhi tử, gật gật đầu.
Điểm tâm đã làm xong, là món cháo rau dại.
Có lẽ trước đây đại tẩu sống quá gian khổ nên rất tiết kiệm, bên trong nồi cháo không có bao nhiêu hạt gạo.
Ngu Huỳnh vẫn không nói gì, nàng bưng một bát cháo, định bưng vào nhà đưa cho Phục Nguy, nhưng khi đẩy cửa ra thì thấy hắn còn đang ngủ, liền đóng cửa lại không muốn đánh thức hắn.
Chỗ xương bị gãy của hắn đã bắt đầu khép lại, trong thời gian này vết thương có thể sẽ bị ngứa, vì thế có thể buổi tối ngủ không được ngon giấc.
Ngu Huỳnh đem cháo để lại trong nhà bếp, sau đó đi vào trong nhà bên cạnh uống cháo.
Uống được hơn nửa bát cháo, Ngu Huỳnh mới nói với đại huynh đại tẩu ở đối diện: "Đại huynh đại tẩu nghỉ thêm hai ngày nữa, ngày tiếp theo sẽ vào núi hái thảo dược."
Phục Chấn nói: "Hôm nay có thể làm được."
Ngu Huỳnh khẽ lắc đầu, nói: "Hôm nay muội muốn đi đến huyện Ngọc một chuyến, với lại mấy ngày nay Hà thúc Hà thẩm ngồi xe tới lui cũng mệt mỏi, cũng cần nghỉ ngơi một hai ngày mới có thể hồi sức được."
Nói đến đây, Ngu Huỳnh nói: "Muội cũng chưa giải thích cho đại huynh đại tẩu biết vì sao phải đi hái thảo dược, bây giờ muội liền nói sơ qua một chút."
Nàng tiếp tục giải thích: "Bởi vì lúc trước muội có hái thảo dược để buôn bán, sau đó đã ký được khế ước hạn định với dược thương, đến tháng mười phải giao đi mấy trăm cân dược liệu, trong lúc đó thì muội cũng có tìm những dược thương nhỏ khác để buôn bán, vì thế trong thời gian này có thể phải thường xuyên vào núi hái thuốc nên sẽ khá bận rộn."
Trên đường trở về Phục Chấn có trao đổi vài đôi ba câu với Hà thúc Hà thẩm nên có thể hiểu được, biết chuyện đệ tức hắn là một phụ nhân có bản lĩnh, lại có khả năng phân biệt thảo dược và chữa bệnh, vì thế khi nghe được đệ tức nói đến chuyện buôn bán dược liệu cũng không quá bất ngờ.
"Nếu như có việc nặng, thì cứ để huynh làm." Phục Chấn nói.
Ở trong nhà có làm nặng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng sự cực khổ khi ở mỏ đá.
Ngu Huỳnh nói: "Bởi vì trong núi rất nguy hiểm, vì thế khi có đại huynh cùng đi, có lẽ sẽ an toàn hơn."
Đại huynh Phục gia mạnh mẽ cao lớn, so với việc chỉ có một mình Ngu Huỳnh, hay cùng với Hà thúc vào núi thì vẫn sẽ an toàn hơn nhiều.
Vốn dĩ Ngu Huỳnh sợ tự mình khi mua
giường trúc mới sẽ gây phiền phức, cho nên mới phải thương lượng với Hà thúc đưa đến nhà thúc ấy trước, đến buổi chiều sẽ đem về nhà, nhưng bây giờ nhìn thấy đại huynh Phục gia vóc dáng cường tráng như thế, nàng cũng không còn lo lắng nữa.
Phục Chấn gật đầu: "Có việc thì cứ trực tiếp gọi huynh."
Nghe nói như thế, Ngu Huỳnh đơn giản đem kế hoạch trong tương lai nói ra: "Ngoại trừ vấn đề thảo dược, muội dự định thuê vài mẫu ruộng, cũng như thuê người trồng lương thực và thảo dược. Nhưng thời điểm trồng lương thực cũng đã qua hai tháng, vì vậy trước hết sẽ trồng thảo dược, chỉ có thảo dược mới dễ trồng, cũng có thể đảm bảo được chất lượng, sau này cũng sẽ không cần vào núi cũng có thể buôn bán dược liệu."
Lý do chính đó là, qua hơn hai năm nữa, thời cục tất sẽ rối loạn, lương thực và dược liệu đều sẽ rất thiê hụt.
Hơn nữa nàng muốn trong khoảng thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn này tích trữ thật nhiều lương thực cùng dược liệu.
Nhưng xét tới tình hình trước mắt, vẫn cần phải có bạc trước mới được.
La thị nghe Lục nương nói muốn thuê vài mẫu đất, tim bỗng nhiên thấy lỡ nhịp, lo âu hỏi: "Sau khi chuộc thân cho đại lang và Hạnh nương, liệu có còn bạc để thuê đất không?"
Ngu Huỳnh thành thật nói: "Lúc trước con có bán được một loại dược liệu quý giá, cũng dành ra được một chút bạc thuê đất. Chẳng qua trước đây chỉ có một mình, con sợ không làm hết được, cũng không có đủ sức làm, hiện tại đại huynh cùng đại tẩu đã trở về, mọi người có thể phụ giúp một tay, vì thế không thể kéo dài nữa."
Ôn Hạnh nghe thấy những lời đệ tức nói, kinh ngạc về năng lực của vị đệ tức này, đồng thời đối với nàng ấy cũng sinh ra tâm ý sùng bái khâm phục.
Ngu Huỳnh không biết được suy nghĩ của đại tẩu, nói tiếp: "Hôm nay con muốn đến thị trấn một chuyến, trước sẽ gửi một chút ít bánh đúc đậu cho Hoắc nha sai, sau sẽ hỏi một chút chuyện về việc thuê đất."
Đương nhiên, Ngu Huỳnh vẫn còn có một chuyện khác muốn làm.
Chờ sau khi uống cháo xong, Ngu Huỳnh lại hỏi: "Muội còn muốn bán một vài thứ, cũng cần người giúp đỡ, đại huynh đại tẩu có muốn cùng đến huyện Ngọc không?"
Ôn Hạnh liếc nhìn trượng phu bên cạnh, nghĩ đến hôm qua bà mẫu đã nói sau này mọi việc phải nghe theo đệ tức, do dự một chút sau thì đáp: "Tẩu nghe muội."
Nhưng Phục Chấn vẫn không trả lời mà nói: "Hôm qua Thúy Lan thẩm đến tìm phiền phức, phỏng chừng cũng sẽ không bỏ qua, huynh ở trong nhà trông chừng, miễn cho nàng ta lại đến gây rắc rối."
Ngu Huỳnh nghĩ đến việc Thúy Lan thẩm bị trúng thuốc bột, không chừng thật sự sẽ đến gây rắc rối, vì thế gật đầu.
Nhưng Ôn Hạnh đột nhiên nghe nói trượng phu không đi, trong lòng trở nên hồi hộp, quay đầu nhìn chằm chằm trượng phu, trong mắt lộ ra chút bất an.
Phục Chấn biết thê tử quá ỷ lại vào mình, nhưng hiện giờ cũng không phải ở mỏ đá, vẫn cứ để nàng ấy từ từ quen với việc không có hắn bên cạnh, vì thế cúi đầu uống cho hết hớp cháo cuối cùng, giả vờ không nhận thấy nàng ấy đang nhìn mình.
Ôn Hạnh định thương lượng với đệ tức có nên ở lại trong nhà giúp đỡ hay không, nhưng vẫn nén nhịn không biết nói như thế nào, cuối cùng vẫn cùng đệ tức ra khỏi cửa.
Ngu Huỳnh biết rằng đại tẩu không có đại huynh đi chung thì cũng không muốn đi. Nhưng hôm nay nàng muốn đi xả vải để làm xiêm y, cần phải có người rành chuyện may một bộ xiêm y thì phải cần bao nhiêu vải, nếu không nàng không biết được mà sẽ mua lung tung gây lãng phí, còn không thì là mua không đủ vải.
Hơn nữa, Ôn Hạnh vốn tưởng rằng sẽ đi bộ đến huyện Ngọc, không ngờ lại được ngồi xe bò, trong người nàng không có đồng nào, nhất thời quẫn bách nên cũng không lên xe bò.
Nàng đỏ mặt nói nhỏ với đệ tức: "Tẩu đi bộ là được rồi."
Ngu Huỳnh biết được nỗi lòng của đại tẩu, kéo tay nàng ấy lên, nói rằng: "Còn có rất nhiều việc cần làm, phải đi bộ thì không biết phải đi tới khi nào mới tới nơi được."
Nói xong, nàng đưa hai văn tiền cho Trần đại thúc.
Trần đại thúc nhận lấy tiền đồng, nhìn thấy phụ nhân lạ mặt bên cạnh Dư nương tử, liền cười hỏi: "Vậy là đã chuộc được người trong nhà trở về rồi?"
Ngu Huỳnh đáp: "Nhờ có Trần chưởng quỹ hỗ trợ, cháu mới mới có thể dễ dàng chuộc thân cho đại huynh đại tẩu, chờ ít ngày nữa cháu nhất định phải cảm tạ Trần chưởng quỹ."
Trần đại thúc cười cười, sau đó nói: "Giường trúc đã làm xong rồi, hôm nay ta trở về sớm nửa ngày, sau khi trở về ta lại mang đến thôn Lăng Thủy cho cháu."
Ngu Huỳnh vội vàng đồng ý, cũng nói lời cảm tạ.
Ôn Hạnh chờ đệ tức nói chuyện với đại thúc đánh xe bò xong, nàng mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo đệ tức.
Ngu Huỳnh vừa quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt to như thủy tinh của đại tẩu, sau đó liền nghe đại tẩu nhỏ giọng nói với mình: "Bạc đi xe tẩu sẽ trả lại cho muội."
Suy nghĩ một chút, còn nói: "Bạc chuộc thân tẩu cũng sẽ từ từ trả lại."
Ngu Huỳnh nở nụ cười, nhẹ giọng đáp: "Được."
Thấy đệ tức dễ nói chuyện như vậy, Ôn Hạnh bỗng sinh ra cảm giác gần gũi thân thiết. Nghĩ đến lòng tốt của đệ tức, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc hơn, thành khẩn cảm tạ: "Tẩu thật sự vô cùng cảm tạ muội đã giúp đỡ tẩu và Phục gia nhiều như thế, sau này muội có việc gì cần, tẩu cũng sẽ cố gắng hỗ trợ muội."
Ngu Huỳnh: "Muội thật sự có một việc muốn đại tẩu hỗ trợ."
Ôn Hạnh chớp chớp mắt: "Là chuyện gì?"
Ngu Huỳnh hỏi: "Đại tẩu có biết may xiêm y không?"
"Có biết."
Sau khi đại tẩu đáp xong, trong lòng Ngu Huỳnh thở ra một hơi, vậy là có người làm xiêm y rồi. Mặc dù nàng cũng có thể biết may vá một chút, nhưng chỉ có thể làm túi vải, nếu thật sự yêu cầu nàng làm xiêm y thì nàng không thể làm được.